Sang tuần mới, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch quay trở lại công ty làm việc, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, nội bộ xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ.
Đầu tiên là việc Hạc Tư Đằng khởi kiện người tung tin đồn xấu về La Ngữ Tịch trước đó, đáng nói anh không chỉ kiện tội bôi nhọ mà còn bới móc các mối quan hệ liên quan. Người tung tin là bạn bà Hạc, dĩ nhiên thân phận cũng không thuộc dạng tầm thường, một khi đã dính đến kinh doanh ắt cũng sẽ có mặt trái.
Thứ hai là phòng sáng tạo đổi sang văn phòng ở tầng lầu khác, lý do đồn đại nhiều nhất là liên quan đến việc "bạn cũ" của La Ngữ Tịch xuất hiện.
Từ trước đến nay, phòng sáng tạo và phòng kế hoạch được xếp cạnh nhau để thuận tiện cho trao đổi công việc, nhưng sau khi Triết Viễn mang danh là bạn cũ của La Ngữ Tịch được nhận vào phòng kế hoạch, Hạc Tư Đằng liền đưa xuống thông báo đổi văn phòng tách hai bộ phận cách xa nhau đến mấy tầng lầu.
So với những ngày đầu, sự nghi ngờ về mức độ thật giả về mối quan hệ giữa Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch gần như đều đã nghiêng qua tin tưởng. Họ tin cuộc nhân của cả hai bắt đầu là gượng ép, họ tin La Ngữ Tịch đã thay đổi được một Hạc Tư Đằng ăn chơi, họ tin một La Ngữ Tịch ham công tiếc việc sẽ không dùng thủ đoạn để gả vào nhà họ Hạc.
Bấy nhiêu chuyện vẫn chưa hết, Hạc Tư Đằng còn bắt La Ngữ Tịch chuyển vị trí lên cùng phòng làm việc với anh. Thế nhưng, nửa lời cô cũng không thèm đàm phán, dứt khoát không đồng ý, kết quả anh lại giận hờn bày bộ mặt bất mãn suốt cả ngày.
Suốt cả tuần lễ từ ngày đi du lịch về, chiều tối nào tan làm Hạc Tư Đằng đều cùng La Ngữ Tịch về ăn cơm cùng ông bà Hạc. Thực chất đó là chủ ý của cô, mục đích để anh ở cạnh quan tâm bà Hạc nhiều hơn trong lúc bà bị thương.
Nhưng ngay chính La Ngữ Tịch cũng không ngờ, cô nghĩ cho Hạc Tư Đằng và bà Hạc thì bản thân cô cũng nhận được điều tốt.
Sau lần bạn bà Hạc tung tin xấu về La Ngữ Tịch, ông Hạc mạnh tay dạy dỗ, cấm tuyệt bà tiếp tục qua lại với đám bạn bè "rảnh rỗi sinh nông nổi". Cũng từ thời điểm đó, ngoài người giúp việc ra bà chỉ còn có thể nói chuyện với Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch.
Lúc mới cưới La Ngữ Tịch vào nhà, vừa thấy mặt thì bà Hạc đã cảm thấy cực kỳ chướng mắt, một phần xuất phát từ việc chênh lệch tầng lớp xã hội và điều kiện gia đình, bà không muốn một người có xuất thân thấp kém làm con dâu bà, càng không muốn một người như vậy làm vợ con trai bà.
Giờ đây có khoảng lặng để ngẫm nghĩ, bà Hạc nhận ra La Ngữ Tịch không đáng ghét như trong tư tưởng. Tuy cô không phải tiểu thư đài các nhưng từ lời ăn tiếng nói cho đến cử chỉ hành động đều toát lên sự lễ phép chuẩn mực, tính tình lại rất điềm đạm tử tế, quan trọng nhất là có thể thay đổi con người Hạc Tư Đằng trong thời gian ngắn.
Suốt nhiều ngày cùng nhau ăn cơm, bà Hạc để ý rất kỹ, Hạc Tư Đằng ở bên cạnh La Ngữ Tịch vô cùng vui vẻ, miệng lúc nào cũng cười nói không ngừng. Nhưng cách La Ngữ Tịch đáp lại sự nhiệt tình của anh lại có phần hờ hững, thờ ơ.
Mỗi lúc tương tự, bà Hạc lại nhớ về lời La Ngữ Tịch nói ngày hôm đó, bà thật sự không thể tưởng tượng được, nếu một ngày nào đó cô chọn dứt áo ra đi, đứa con trai độc nhất của bà sẽ đau lòng đến mức nào.
Rõ ràng La Ngữ Tịch đối xử lạnh nhạt với Hạc Tư Đằng, anh lại như kẻ ngốc chẳng hiểu mà dâng hết chân tình trao cho cô. Có muốn trách, bà Hạc chỉ có thể trách con trai quá mê muội.
Từng ngày cứ dần qua đi, tuy mọi thứ vẫn không có gì quá biến động, nhưng đối với Hạc Tư Đằng, tất cả vẫn đang là khởi đầu cho việc xây dựng cuộc sống riêng và hạnh phúc riêng của bản thân.
Kỷ niệm sáu mươi ngày bên nhau rơi vào thứ tư, ngày hai mươi chín tháng sáu. La Ngữ Tịch không có tâm trí nhớ những ngày vặt vãnh, đổi lại Hạc Tư Đằng nhớ rất rõ.
Sáng sớm vừa thức giấc, đập thẳng vào mắt La Ngữ Tịch là một đóa hoa hồng đỏ lớn. Cô ngớ người mất một lúc, buồn cười ngồi dậy cầm lấy tấm thiệp nhỏ chèn giữa những bông hoa mở ra xem.
Bên trong thiệp là những dòng chữ viết tay nắn nót, anh ghi:
[Gửi phu nhân của Hạc Tư Đằng.
Hôm nay là kỷ niệm 60 ngày kết hôn của chúng ta, mặc dù ban đầu không tự nguyện nhưng hiện tại anh rất tự hào vì lấy được em làm vợ.
Em đã dạy cho anh trở thành một người đàn ông đúng nghĩa, dám làm dám chịu. Em đã dạy cho anh thấy được cuộc sống này có giá trị, không chỉ là vật chất mà còn là tình cảm. Em đã dạy cho anh tự làm chủ cuộc đời của chính mình, làm một đứa con có hiếu, làm một người chồng ngoan.1
Anh hy vọng, em sẽ không vì những ngày đầu anh chưa hiểu chuyện đã làm em tổn thương mà trách anh. Thay vào đó, anh sẽ dùng ngày tháng còn lại chuộc lỗi với em.
Em còn nhớ không, em đã cho anh 5 thẻ ưu tiên, vì vậy anh muốn sử dụng chúng thật ý nghĩa.
Tấm thứ nhất, anh muốn em gạt bỏ chuyện xảy ra trong quá khứ, cùng anh bắt đầu lại.
Tấm thứ hai, anh muốn em ở bên cạnh anh mãi mãi, dù có hiểu lầm giận dỗi cũng phải ở cùng một chỗ giải quyết.
Tấm thứ ba, anh muốn em cho anh thời gian để thuyết phục mẹ chấp nhận, không được vì lý do mẹ phản đối mà rời xa anh.
Tấm thứ tư lần trước em vẫn chưa thực hiện, chúng ta sẽ có gia đình nhỏ với những đứa con là kết tinh của tình yêu.1
Tấm thứ năm, anh muốn giữ lại cho một sự kiện quan trọng khác.
Cuối cùng, anh muốn nói...
Nếu anh biết trước một ngày nào đó sẽ phải lòng em, cả đời này anh nhất định không nói ra hai chữ ly hôn.1
Tịch à, anh nghiêm túc yêu em.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...