Lời vừa ra khỏi miệng, Trình Khả Hạ đã thấy hơi hối hận.
Nhưng đến giờ phút này, cô lo được lo mất, luôn ngờ vực vô căn cứ, giống như một cây đao bị treo trên không trung, không biết khi nào mới có thể hạ xuống.
Cô thừa nhận, cô thích anh, cũng sợ bản thân không xứng với anh.
Cũng như không nỡ hạ đao xuống dứt khoát, nếu anh không thích cô, vậy cô sẽ rời khỏi cuộc sống của anh một cách im lặng.
Yêu thầm sẽ làm cho người ta hèn mọn, nhưng hèn mọn cũng sẽ có hạn, cô không thể cứ tự vây mình ở bên trong đó, vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng được.
Cô sợ bỏ qua đêm nay rồi, sau này sẽ không tìm lại được dũng khí này nữa.
Nhân lời xin lỗi tối nay của anh, cô lại tiến thêm một bước, ép anh đáp lại.
Cô ngẩng đầu lên, mười ngón tay bấu vào trong lòng bàn tay, cho bản thân thêm dũng khí: "Học trưởng Lăng, Trình Khả Hạ em không phải một cô gái tùy tiện, em cũng có tự tôn, cũng có tự ái, em không thể chấp nhận việc cứ dây dưa không rõ ràng như vậy, nếu anh vô tình với em thì không cần xuất hiện ở trước mặt em nữa.
"
Lăng Hàn Khai lập tức đứng thẳng, lúc cô nói không tha thứ, anh đã nghĩ đến việc kết thúc chuyện này, trái tim chìm vào đáy cốc, mãi đến khi nghe cô nói những lời này, anh biết, nếu không thể
trả lời cho tốt, sợ là giữa anh và cô chỉ có thể dừng lại ở đêm nay.
Đôi mắt đen của anh nhìn chăm chú vào Trình Khả Hạ, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, làm cho người ta cảm giác trịnh trọng nhiều hơn: "Khả Hạ, khiến cho em có cảm giác em bị anh đùa giỡn, đó là lỗi của anh, ý của anh không phải như thế, anh chưa bao giờ làm như vậy với bất kì cô gái nào khác, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
"
Dây đàn trong lòng Trình Khả Hạ càng căng chặt hơn, cô nắm chặt chiếc áo khoác ở trên người, hỏi dồn: "Vậy ý của anh là gì?"
Lăng Hàn Khai đối diện với cô, cô giống như giám khảo của một cuộc thi máy tính, trở thành người cầm micro hỏi anh trước mặt khán giả cả nước, ước muốn ban đầu khi anh tham gia trận đấu là gì?
Nhưng cái khác là, khi đối mặt với giám khảo, anh vẫn luôn thong dong bình tĩnh chưa từng có chút bối rối nào, mà lúc ở trước mặt cô thì anh lại có chút căng thẳng.
"Mưa rơi dưới mái hiên, lúc em đưa cho anh viên kẹo kia, ngay lúc đó anh đã nghĩ, nữ sinh này có vẻ ngoài của một cô gái rất hợp gu anh, thế là sau lần đó, đều là anh không thể kìm lòng nổi với em được, anh xin lỗi.
"
Trình Khả Hạ giật mình ngây ra nhìn anh.
Ý của Lăng học trưởng là, anh thích cô hay sao?
Vì sao anh không nói thẳng ra?
Mà nếu lại truy hỏi tiếp, có phải trông cô không biết rụt rè hay không?
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, hai lần thì giảm, ba lần thì hết.
Cô vô cùng ảo não.
Lăng Hàn Khai còn chưa đợi được sự phán quyết của cô thì đã đi lên ôm lấy cô trước, cầm gác trên đỉnh đầu cô:
"Đợi anh một chút được không? Buổi tối hai ngày nữa, anh sẽ cho em một đáp án chính xác.
"
Anh thấp giọng cầu xin, giọng nói cực kỳ dịu dàng, phòng tuyến tâm lí của Trình Khả Hạ bị anh công phá, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Người ta hay nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Ngược lại thì cũng giống nhau thôi.
Có được sự cho phép của cô, trái tim Lăng Hàn Khai được thả lỏng, anh hôn lên vành tai cô, giọng điệu mang theo một chút bá đạo: "Trước đó, không được tùy tiện gặp mặt hẹn hò với ai.
"
Cô ngoan ngoãn đáp dạ.
Nếu cô không có anh, cô cũng sẽ không nghĩ đến việc yêu đương.
"Anh đưa em trở về ký túc xá.
"
"Dạ.
”
Hai người rời khỏi rừng cây nhỏ chưa bao lâu thì Giản Tùng Dương chậm chạp chạy tới đây, nhưng người đã đi chỉ còn lại cây.
Anh ta vò đầu vô cùng ảo não.
Vốn anh ta định tới đây sớm một chút, nhưng ai ngờ bên đoàn chủ tịch gọi điện thoại tới, nói sân khấu bữa tiệc tối Giáng Sinh phải sửa lại, kinh phí không đủ, đúng lúc có một nhà tài trợ đến trường học, bảo anh ta đi chiêu đãi một chút, tranh thủ nhận được tài trợ.
Anh ta vốn tưởng rằng chỉ cần nửa giờ là có thể thuyết phục, ai ngờ thời gian chiêu đãi lại vượt quá dự kiến.
Bạn học Trình có thể cảm thấy anh ta không biết đúng giờ, có ấn tượng kém với anh ta không?
Aizz!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...