Kể từ khi đưa cô trở về ký túc xá vào đêm hôm đó, Trình Khả Hạ đã không gặp Lăng Hàn Khai gần một tuần rồi.
Ngoài miệng thì nói cô đừng trốn tránh anh, nhưng mình lại biến mất không thấy bóng dáng.
Anh chỉ thuận miệng nói như vậy, giống như một cơn gió thoảng qua bên ngoài đại sảnh, không biết vô tình hay cố ý lại khuấy động tầng tầng lớp lớp gợn sóng trong lòng cô.
Trình Khả Hạ tự giễu cười một tiếng, thay đồng phục lớp rồi đi đến sân thể dục phía sau để tham dự lễ khai mạc đại hội thể thao mùa thu.
Khi đội ngũ đi vào trong hội trường, cô gái bên cạnh cô kích động che miệng lại: “Vị học trưởng kia học ngành nào vậy, đẹp trai đến mức khiến người ta không khép được chân!”
Cô ta vừa dứt lời đã gây ra một sự náo động trọng phạm vi nhỏ.
Trình Khả Hạ cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang, hàng đầu tiên trên khán đài chủ trì là các lãnh đạo nhà trường, hàng thứ hai là đoàn hội trưởng hội học sinh, tất cả đều mặc áo khoác đồng phục màu xanh trắng, nhưng cô vừa mới liếc mắt một cái đã dừng lại trên người đang ngồi ở giữa.
Mấy ngày không gặp nhau, mái tóc đen nhánh của anh đã được cắt thành đầu đinh, những chàng trai bình thường nếu cắt kiểu tóc này thì chẳng khác nào tội phạm đang lao động cải tạo, nhưng nó lại khiến cho những đường nét trên khuôn mặt vốn đã anh tuấn của anh càng trở nên sâu sắc và ba chiều hơn, chỉ là vẻ mặt nhàn nhạt, có chút hờ hững.
Ngồi bên trái anh là một mỹ nữ với mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn cong cong, xinh đẹp động lòng người.
Không biết đối phương đang nói điều gì, anh nghiêng đầu nói chuyện với cô ấy, thu hồi một chút tuỳ ý lạnh nhạt.
Mặc dù cô biết chiếc áo khoác màu xanh trắng kia là đồng phục của hội học sinh trong đại hội thể thao lần này, nhưng trong mắt cô chỉ có hai người bọn họ.
Cách ăn mặc của hai người giống như trang phục của một cặp tình nhân.
Khí chất cũng rất giống.
Sống mũi Trình Khả Hạ hơi chua xót.
Rõ ràng giữa cô và anh không là gì cả, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc phiêu lưu và một trận say rượu thôi mà, tại sao cô lại để trong lòng?
Trình Khả Hạ, mày tỉnh táo lại đi, chiều nay mày còn chạy 1500 mét đấy!
Nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng cho đến tận buổi chiều.
Lạc Tiểu Thời ở bên cạnh cô cổ vũ: “Hạ Hạ, cuộc đời đáng quý ở chỗ từ bỏ, sau khi chạy ngang qua sân khẩu và được nửa đường, chúng ta sẽ rút lui.
"
Trần Khả Hạ thất thần ừ một tiếng.
Lạc Tiểu Thời nhìn đồng hồ: "Không nói nữa, chiều nay đến lượt tổ của chúng mình đi duy trì trật tự, tớ đi trước đây.
"
"Đi đi.
"
Khi tiếng súng vang lên, Trình Khả Hạ theo đội ngũ chạy về phía trước.
Nhưng khi chạy chưa được 100 mét, cô cảm thấy hơi khó chịu.
Để chuẩn bị cho đại hội thể thao, cả lớp đả đặt may một lô đồng phục lớp, hôm qua mới phát cho các cô.
Bộ quần áo cô nhận được nhỏ hơn một size so với kích cỡ cô đăng ký, nhưng người phụ trách mua sắm Mục Chi Đồng lại nói rằng không có đồ dự phòng, bảo cô cứ tạm thời mặc bộ này đi.
Ngực của Trình Khả Hạ vốn dĩ đã rất lớn, sau khi mặc bộ quần áo này vào càng khiến nó trông có vẻ to hơn nữa, vòng eo cũng bị siết chặt, nhưng thời gian gấp gáp, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể mua thêm một bộ áo ngực nhỏ hơn một size, ép
ngực nhỏ hơn một chút.
Bây giờ tác hại của nó đã xuất hiện, cô không thể thở được, hai luồng thịt trước ngực càng chạy càng nặng, giống như hai quả tạ chùng xuống về trước, mồ hôi càng ra càng nhiều, quần áo dính chặt trên người khiến cho cảm giác khó chịu tăng lên gấp
bội, sắc mặt cô dần dần trở nên trắng bệch.
Lúc đầu cô dự định mình sẽ chạy đến 1000 mét rồi mới rút lui, nhưng lúc này chỉ mới chạy được 400 mét, tất cả mọi người đều đang chạy, kết cục của việc cô rời sân đầu tiên đã quá rõ ràng.
Cô chỉ có thể kiên trì và tiếp tục kiên trì, chạy và chạy, cảm giác choáng váng buồn nôn nhất thời ập đến, cô thở không ra hơi, cả người lập tức mất đi tri giác rồi hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ngã xuống đất, Trình Khả Hạ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng màu xanh trắng đang chạy về phía mình, thậm chí cô còn cảm nhận được mùi hương chanh lạnh lẽo.
Trình Khả Hạ ơi Trình Khả Hạ, đã lúc nào rồi mà mày còn mơ mộng hão huyền chứ?
Trong giấc mơ này, cô được người ta bế lên chạy như điên, sau đó nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Bên tai ù ù giống như có người đang nói chuyện, có người rời đi, có người lại đến gần.
Cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì cả, cô rất nóng, rất khó chịu, giống như một con cá bị trói chặt, chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc.
Trình Khả Hạ đưa tay lên muốn cởi quần áo, nhưng cô không còn chút sức lực nào nữa cả, cánh tay mềm nhũn mất sức.
Trước giường, Lăng Hàn Khai thấy cô đang lôi kéo quần áo một cách qua quýt, nghĩ đến những lời dặn dò lúc nãy của bác sĩ trong trường, đôi mắt thâm thuý hơi ngưng đọng, sau đó duỗi tay về phía cúc áo nơi cổ cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...