17.
Cứ như vậy, Hạ Thiên đã trở thành bạn trai tôi.
Sau này, mỗi lần tôi nhớ lại chuyện này là lại cảm thấy không thể tin tưởng được.
Chỉ 10 giờ tối mỗi ngày tôi gọi điện bảo anh cùng tôi với phòng thí nghiệm là anh tới, im lặng ngồi ở bên cạnh tôi viết code, tôi mới có thể cảm giác được chân thật rằng anh đồng ý với mình.
Anh là người của nhóm vũ đoàn trong trường, ban ngày thường xuyên phải đi biểu diễn ở khắp nơi, chỉ có buổi tối mới có thời gian tới đây viết code.
"Mỗi tối anh đều viết cái này, có mệt không?" Tôi làm xong bước thí nghiệm cuối cùng, chạy tới bên cạnh hỏi anh.
"Mệt." Anh liếc tôi một cái, tiếp tục nói, "Nhưng vẫn phải làm."
"Anh kiếm nhiều tiền như vậy là vì cái gì?" Tôi chưa bao giờ gặp người nào làm mình mệt thành như vậy, còn ngày nào cũng kiên trì viết code.
Anh giống như có rất nhiều tinh lực, có thể cuồn cuộn không ngừng mà làm việc.
"Vì tự do." Anh không có nhiều lời.
Anh rất thần bí, tôi thật ra cũng không có thấy anh mua thứ đồ đắt tiền gì, cũng ăn cơm hộp, hút thuốc lá, không biết là tiền tiêu ở chỗ nào mà phải cố gắng kiếm nhiều như vậy.
Vì tự do sao? Tôi không hiểu lắm.
"Anh bị uy hiếp sao? Tự do thân thể?" Tôi hỏi anh.
"Hỏi nhiều thế?" Anh không tiếp tục viết nữa, xoa bóp vai, ngẩng đầu nhìn tôi, "Làm xong rồi?"
"Không có."
"Vậy thì đi làm nốt đi."
Tôi ấp a ấp úng, có chút xấu hổ.
"Em muốn đi vệ sinh."
Vào giờ này, có đánh chết tôi cũng không dám một mình đi vệ sinh nữa.
Cho nên, buổi tối đều là anh cùng đi với tôi.
Tuy rằng không phải lần đầu, nhưng lúc nói ra vẫn cảm thấy rất ngượng.
Tôi và Hạ Thiên là người yêu trên danh nghĩa, thật ra đã sắp được một tuần, ngay cả nắm tay cũng chưa từng làm.
Tôi cũng biết là mình không thể đòi hỏi gì ở anh.
"Đi thôi." Anh đóng máy tính, đứng lên, châm một điếu thuốc rồi đi cùng tôi với nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, anh đang dựa vào bồn dửa tay đứng.
Chỉ cần nhìn góc nghiêng bị ánh sáng chiếu vào của anh thôi, đáy lòng tôi cũng cảm thấy rất ấm áp.
Tôi cúi đầu đi qua, lại cúi đầu rửa tay.
Dư quang của anh liếc tới đây, cuối cùng dừng lại trên cổ tôi.
Bị ánh mắt như thiêu như đốt của anh nhìn tới mức không được tự nhiên, tôi giương mắt nhìn mình trong gương, đột nhiên kinh hồn táng đảm.
Trên cổ tôi có vết "dâu tây".
Thật sự là "dâu tây".
Khó trách ánh mắt anh quái dị như vậy.
"Đây là sao?" Ánh mắt anh hơi tối xuống.
"Không cẩn thận mà thôi." Ánh mắt tôi né tránh.
Tôi cũng không thể nói cho anh biết, là do Đào Đào, nói tôi và Hạ Thiên đều đã hẹn hò được một tuần rồi mà tay cũng chưa nắm, cô ấy nhìn không nổi nữa nên mới cố ý làm một vết trên cổ tôi.
"Sao cậu ta lạnh lùng thế, một tuần rồi, tay cũng không nắm, muốn làm hòa thượng à?"
"Tớ với anh ấy chỉ là người yêu trên danh nghĩa thôi."
"Quản làm gì danh nghĩa hay không danh nghĩa, cậu đừng để mình bị thiệt, huống hồ trai Bọ Cạp có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, cậu thử làm một dấu "dâu tây" xem nào."
"Anh ấy liệu có cảm thấy tớ là trap girl không?"
"Cậu ta sẽ chỉ biết xù lông, sau đó chủ động tấn công mà thôi."
"Thật à."
...
Cho nên vết trên cổ của tôi là Đào Đào làm ra.
Đại khái là da tôi khá trắng, mà Đào Đào xuống tay lại quá độc ác, cho nên thoạt nhìn có chút ghê người.
"A..." Anh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì liền rời đi luôn.
Này...
Loại hình huống này, không đoán trước được nha.
Anh không thèm để ý tới vết dâu tây của tôi, đồng thời cũng không thèm để ý tới tôi.
Anh quả nhiên không thích tôi.
Trong lòng tôi dâng lên từng đợt mất mát.
Mới vừa đi được vài bước, tôi đã bị chặn.
Anh đứng bất động ở chỗ đó, hút một ngụm thuốc lá, thấp giọng hỏi tôi: "Tìm người khác?"
"Không có." Tôi nhanh chóng phủ nhận.
"Không có?" Ánh mắt anh dừng ở trên cổ tôi, "Vậy trên cổ em là cái gì? Em có ý gì?"
"Ý gì là sao?" Tôi còn giả ngu.
Trong lòng lại mừng thầm.
"Giả ngu?" Anh hừ một tiếng, xoay người rời đi.
"Anh chậm thôi, em sợ." Tôi chạy theo sau.
Bước chân của anh có chút nhanh, tôi thiếu chút nữa là theo không kịp.
Xem ra là giận rồi.
"Tôi thấy lá gan em cũng lớn lắm." Anh giận tới mức bỏ lại một câu.
"Em sợ mà."
Anh bất đắc dĩ, nghe thấy câu này lại dừng lại đợi tôi: "Tôi là thiếu nợ em sao?"
"Có ý gì? Anh làm sao vậy? Sao tự dưng lại tức giận chứ? Em làm chuyện gì sai sao?" Tôi phát hiện bộ dáng giả ngu ngốc bạch ngọt này của mình đúng là khá có thiên phú đấy.
Bởi vì anh dường như tức giận, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
18.
"Em không có sai, sao em có thể làm sai được chứ, em làm đúng lắm..." Anh hừ lạnh một tiếng, lạnh đến dọa người.
Quay lại phỏng thí nghiệm.
Tôi không có quấn lấy anh nữa, tiếp tục làm thí nghiệm của mình.
Ngẫu nhiên sẽ trộm liếc anh, thấy màn hình máy tính của anh vẫn dừng lại ở đoạn mới vừa trở về, không chút thay đổi.
Anh bình tĩnh ghê.
Đào Đào nói với tôi cái gì mà trai Bọ Cạp rất cố chấp, rất dễ mất khống chế, đây đều là giả đi.
Tôi sẽ không bao giờ... tin vào cung hoàng đạo gì đó nữa.
Nhưng mà đoán tâm tư của một người quá khó rồi, tôi cũng không còn tâm trạng làm thí nghiệm nữa.
Cho nên liền quyết định đi thử anh một lần.
"Hạ Thiên." Tôi thò qua, ngồi xuống cạnh anh.
"Nói." Anh lạnh như băng đáp.
Làm tôi có chút muốn rút lui.
"Em có một người bạn, cô ấy đang yêu đương."
"Ừ." Anh chỉ nghe, cũng không thèm liếc tôi một cái.
Tôi tiếp tục nói: "Bạn của bạn trai cô ấy lặng lẽ thêm bạn WeChat với cô ấy, anh nghĩ xem cô ấy có nên thêm không?"
"..." Anh rốt cuộc cũng có phản ứng, quay đầu nhìn chằm chằm tôi.
"Ai?"
"A? Bạn em."
Ánh mắt anh rất dọa người.
"Tôi hỏi em... ai.thêm.em?"
Ai thêm em, ba chữ này làm cho lòng tôi hơi lộp bộp chút, cảm giác như là bị bức cung.
"Không phải em..." Lòng tôi bồn chồng, "Là... một bạn nam."
"Cho nên... là ai?" Anh trực tiếp đóng máy tính lại.
Hung quá!
Không đoán trước được phản ứng của anh sẽ lớn như vậy, tôi bị dọa cho ngây ra.
Chuyện hư cấu mà thôi, tôi kiếm đâu ra người nào để nói chứ.
Đùa có hơi quá rồi thì phải.
Hối hận muốn chết.
"Em... em cũng không quen." Tôi không dám nhìn anh.
"Muốn thêm thì thêm đi, muốn tìm người khác thì nói sớm một chút, tối nào cũng gọi tôi, em cho là tôi nhàn lắm sao?" Anh trực tiếp mặc kệ.
"Em không có... chỉ là anh cũng không cho em công khai lên vòng bạn bè, người khác cũng không biết anh là bạn trai em, không trách họ được." Tôi ấm ức nói.
Anh nhìn tôi chằm chằm, dường như muốn vạch trần lời nói dối của tôi.
"Tôi không cho em công khai bao giờ?"
A!
Có sao?
"Chúng ta không có ảnh chụp chung." Tôi tiếp tục nói.
Anh cứ ép hỏi một câu lại một câu như vậy, tôi cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, nhanh chí nghĩ tới những gì mà Đào Đào dạy.
"Tôi không cho em chụp?"
"Không có."
Nhưng mà bình thường anh rất lạnh lùng, làm sao tôi dám đưa ra yêu cầu như vậy chứ.
Đây là, ý của anh là, có thể chụp sao?
Tôi thế mà lại cảm thấy có chút vui vẻ, lá gan cũng lớn hơn, nói: "Bây giờ có thể chụp không?"
"..." Anh không nói gì, coi như cam chịu.
Tôi lập tức bật chế độ mặt dày dán qua, mở cameras,, đem mặt ghé sát vào mặt anh, chụp liên tiếp mấy tấm.
Chụp được mấy tấm rồi mà tôi đều không thấy vừa lòng tấm nào.
Anh rất đẹp trai, nhưng lại có cảm giác không phải là của tôi.
"Có thể chụp thân mật hơn được không?" Tôi thế mà lại thật sự hỏi ra.
Anh ngây người, hoãn vài giây mới nói: "Đường Mật, em dám được một tấc lại tiến một thước?"
"Người yêu không phải đều chụp ảnh thân mật sao?" Thật ra là do tôi đã thèm muốn anh từ lâu.
"Học chỗ nào ra cái này?" Anh có chút không biết nói gì.
"..." Tôi không nói gì, cầm điện thoại, yên lặng lướt xem những tấm ảnh vừa chụp.
Vốn tưởng đêm nay chỉ vậy thôi.
Không nghĩ tới, qua một hồi lâu, anh lại hạ giọng nói một câu: "Qua đây."
"Làm gì?"
"Chụp nhanh lên."
"Anh... anh đồng ý?" Tôi có chút kinh ngạc, không phải anh mới vừa mắng tôi to gan lớn mật sao.
Sao bây giờ lại đồng ý rồi?
"Không đồng ý em lại phiền." Anh tức giận ngồi xuống ghế than thở, một bộ dáng buông bỏ chống cự.
Tôi đánh bạo dựa vào anh, quan sát sắc mặt anh, một một giây, không khỏi nuốt nước miếng.
"Hôn... có thể hôn má không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Có thể."
"Trán thì sao?"
"Ừm."
"Mũi?"
"..."
Anh không nói, có vẻ như đang mất kiên nhẫn, đột nhiên vươn tay dài qua kéo tôi vào trong ngực.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã ôm lấy cái gáy của tôi, cúi xuống, dán sát mặt mình tới môi tôi.
Đại não tôi trống rỗng trong nháy mắt, trong đầu như có từng chùm pháo hoa nở rộ.
Tôi còn chưa phản ứng lại, anh đã cầm điện thoại của tôi, hướng lên trên, bấm vài cái chụp ảnh lại.
19.
Sau khi chụp xong, tôi lại bị anh đẩy ra.
Tôi còn đang ngơ ngác, anh đã nhét điện thoại vào trong ngực tôi.
"Ngây ra cái gì, thu dọn rồi đi về." Anh đứng lên, cách tôi một đoạn.
"Ồ." Tôi đi qua, vừa thu dọn vừa nhỏ giọng nói thầm, "Còn sớm mà."
Bình thường đều thí nghiệm tới 12 giờ, hôm nay mới có 11 giờ mà thôi.
Nào có ai như anh chứ, hôn được có một tý mà đã đẩy con gái nhà người ta ra rồi?
Đúng là... tra nam!
"Lẩm bẩm cái gì?" Thanh âm của anh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu tôi.
Trái tim tôi giật thót.
"Em nói là không còn sớm nữa, nên về rồi." Tôi giả vờ thu dọn, che giấu sự kích động của mình.
Làm sao bây giờ, bây giờ chỉ cần liếc anh một cái là tim tôi đập ba la bum luôn.
"Ồ? Sao tôi nghe em nói không muốn về?" Anh cười hỏi tôi.
"A, anh nghe lầm rồi." Tôi đem đồ đạc nhét loạn vào trong túi.
Anh lại càng tiến tới gần tôi hơn, cuối cùng là dán sát vào người tôi, làm tôi không có biện pháp cử động.
"Anh chặn em, làm sao em thu dọn được?" Tôi không nghĩ tới lời này nói ra lại mang theo chút ý tứ như làm nũng.
Bởi vì anh nghe xong, ánh mắt đều thay đổi.
"Khụ..." Anh ho nhẹ một tiếng, vẫn bất động như cũ, ánh mắt liếc về phía tôi.
Tôi nháy mắt cảm thấy có một cỗ khí nóng từ ngực nhảy vọt lên ót mình.
Anh nở nụ cười, tay đỡ lấy đầu tôi, cúi xuống hôn.
Một khắc đó, tôi không biết mình đang nghĩ cái gì nữa.
Anh hút thuốc, cho nên trên người còn mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, cũng không quá nồng, nhưng tôi có loại cảm giác bị hơi thở của anh vây quanh.
Loại cảm giác này quá đỗi tốt đẹp.
Nếu không có chuyện tiếp theo thì còn đẹp hơn.
Hôn chưa tới một phút, tôi đã nhìn thấy có người xuất hiện ở cửa.
Tôi sợ tới mức bật cười đẩy anh ra.
"Đàn anh!" Tôi quẫn bách, nhanh chóng chui ra khỏi người Hạ Thiên, sau đó nghiêm túc chào hỏi đàn anh.
Hạ Thiên có chút khó chịu quay đầu lại nhìn, không thèm để ý.
"Khụ..." Đàn anh sửng sốt vài giây, cúi đầu đỏ mặt đi tới bên cạnh chỗ để dụng cụ: "Khuya như vậy mà vẫn chưa thí nghiệm xong sao?"
"Xong rồi ạ, đi ngay giờ ạ." Tôi quả thực là muốn tìm một cái chỗ nào để chui vào.
Này cũng quá xấu hổ rồi.
Đàn anh này là một bác sĩ nghiên cứu sinh mới vừa từ nước ngoài trao đổi qua đây.
Bởi vì bản thân anh ấy quá giỏi, đã giỏi mà lại rất khiêm tốn, tính cách cũng rất tốt.
Cho nên chúng tôi đều rất ngưỡng bộ sùng bái anh ấy.
Nhưng mà bình thường anh ấy trầm mặc ít lời, tôi cũng chưa nói được câu nào với anh ấy.
Không nghĩ tới đêm nay thế mà lại bị anh ấy bắt gặp tôi và Hạ Thiên đang... thật sự là hết chỗ nói.
Quan trọng là, phòng thí nghiệm còn có quy định: "Người không phận sự không được vào."
Tôi đúng là sai càng thêm sai.
"..." Ánh mắt Hạ Thiên rất không hữu hảo nhìn chằm chằm đàn anh, một bộ dáng không có vấn đề gì cả.
Tôi nhìn qua đàn anh, tay anh ấy đang đặt ở trên bộ dụng cụ tôi mới dùng qua, trong đầu tôi liền vang lên âm thanh cảnh báo, quả nhiên, giây tiếp theo anh nói: "Đường Mật, sau này dùng xong dụng cụ phải điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp rồi mới được tắt." Thanh âm anh rất ôn nhu, căn bản là không có ý tứ trách tôi, nhưng tôi lại cảm thấy áy náy.
"Dạ." Hôm nay vì muốn tiết kiệm thời gian nên tôi chưa đợi dụng cụ hoàn toàn nguội mà đã tắt rồi.
Nào biết đàn anh sẽ tới vào giờ này chứ.
"Đường Mật, sau này dùng xong đồ gì thì nhớ cất lại chỗ cũ." Ánh mắt của đàn anh dừng trên đống ống nghiệm mà tôi còn chưa kịp dọn.
Muốn chết.
"Dạ." Tôi bị đàn anh dùng ngữ khí bình tĩnh dạy dỗ mà không dám thở mạnh.
Kết quả, phía sau vang lên một tiếng bật lửa khá lớn trong bầu không khí yên lặng này.
Tôi và đàn anh cùng quay đầu, nhìn thấy Hạ Thiên châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi theo bản năng nhìn qua đàn anh, quả nhiên, anh ấy đã đờ cả người ra rồi.
"Nói xong chưa?" Lời này của anh là hỏi đàn anh.
Anh to gan thật đó!
"..." Đàn anh quay đầu, đỏ mặt, mím môi nửa ngày mà không nói nên lời.
"Đàn anh sao?" Anh cười như giấu dao, "Có hút không?"
Anh cầm lấy một điếu thuốc, đưa qua cho anh ấy.
"Không hút." Đàn anh quay sang nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi.
Mẹ ơi, người như đàn anh sao có thể hút thuốc chứ, Hạ Thiên thật sự muốn lật trời sao.
"Đi." Anh thu thuốc lại, thẳng tắp nhìn tôi, "Em qua đây."
Tôi nhìn anh, lại nhìn đàn anh, có chút khó xử.
"Đàn anh, em đi trước." Tôi nhỏ giọng nói.
Không đợi đàn anh trả lời, Hạ Thiên đã kéo tôi qua, bá đạo ôm vai tôi.
"Ngoan, nghe lời." Anh đưa tay xoa xoa đầu tôi, lôi kéo tôi muốn rời đi.
"Đường Mật." Tôi còn chưa ra khỏi phòng thí nghiệm thì đã bị đàn anh gọi lại.
"Đàn anh... có chuyện gì sao?"
Đàn anh xoay người, nhìn thoáng qua Hạ Thiên, bình tĩnh nói: "Sau này vẫn là đừng nên dẫn người ngoài vào phòng thí nghiệm."
Tôi ngơ ra.
Thật khó xử mà.
Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, anh cười trấn an tôi.
Sau đó cúi đầu nói một câu bên tai tôi: "Được thôi, sau này muốn nói gì, chúng ta tới khách sạn nói."
Anh chắc chắn là cố ý, nói lớn như vậy, là ai cũng nghe thấy được.
Tôi xấu hổ che miệng anh lại.
Anh lại cười cười tỏ vẻ không sao cả, kéo tôi đi ra bên ngoài.
Tới thang máy, anh buông tôi ra.
"Vừa rồi anh nói thật sao?" Đi khách sạn nói chuyện?
Tuy tôi thích anh thật, nhưng tiến độ này có chút nhanh quá rồi.
"Giả." Anh trả lời rất kiên quyết.
"Vậy anh cần gì làm trò trước mặt đàn anh nói như vậy chứ..." Tôi cũng không biết liệu đàn anh có hiểu lầm tôi thành loại người gì không nữa.
"Nhìn hắn ngứa mắt."
Hung quá...
Không biết vì sao mà anh dường như rất có địch ý với đàn anh.
Bình thường đàn anh không nói nhiều lắm, nhưng hỏi anh ấy cái gì anh ấy đều kiên nhẫn giảng giải, còn giúp tìm tư liệu đọc, là người tốt.
Khác hoàn toàn với Hạ Thiên, tôi không thể hiểu nổi.
"Sau này anh có thể nói chuyện khách sáo với đàn anh một chút không, anh ấy rất tốt, tính cách lại hay xấu hổ, khác với những người anh thường tiếp xúc."
Tôi cảm thấy Hạ Thiên đối với đàn anh có chút khó nói nên lời.
"Tốt con khỉ." Sau khi ra khỏi thang máy, anh đi ở đằng trước: "Hắn ta nhìn không giống người tốt đâu, chỉ có em ngốc thôi."
"Nào có..." Tôi hậm hực, đều tại mình, làm Hạ Thiên có thành kiến với đàn anh.
"Tới lúc nào không tới, lại cố tình tới lúc tôi và em đang ôm nhau, em nghĩ người như thế là người tốt?"
"Cái này..." Tôi có chút xấu hổ, không dám nói câu nào nữa.
Đành phải chuyển chủ đề khác.
Dọc theo đường đi, cơ bản đều là tôi nói chuyện, anh ngẫu nhiên sẽ trả lời một, hai câu.
Thật lãnh đạm.
Làm cho tôi có cảm giác người này với người lúc nãy ôm tôi không phải cùng một người.
Anh không muốn nói chuyện với tôi sao?
"Hạ Thiên, ngày mai là cuối tuần, anh muốn làm gì?" Tới dưới lầu KTX, tôi hỏi anh.
"Có một buổi diễn."
"Ồ..." Cuối tuần mà cũng không được nghỉ, "Ừm."
Anh bề bộn nhiều việc, tôi vốn nghĩ muốn hẹn anh đi xem phim, nhưng nghe vậy lại không biết nói gì nữa.
"Ngày kia thì sao? Cũng có buổi diễn sao?" Tôi không cam lòng hỏi.
"Ừm."
Được rồi, tôi đã không còn hy vọng gì nữa.
"Cọ tới cọ lui, là thật sự muôn cùng tôi ra ngoài ở?" Anh cười hỏi tôi.
Ra ngoài ở?
Tôi thế mà còn tự hỏi một chút.
Ban ngày anh đều rất bận, buổi tối nếu có thể ở chung một chỗ, chơi trò chơi, tán gẫu chuyện hằng ngày, vậy cũng rất hạnh phúc.
"Được không?" Tôi cẩn thận hỏi.
"..." Anh sửng sốt một giây, nhíu mày, "Chị gái, mới xác định quan hệ với tôi chưa được một tiếng đã khó nhịn như vậy rồi?"
Tôi...
Cứu, tôi còn chưa nghĩ tới chuyện kia đâu.
"Cái đó... vậy phải mấy giờ?" Lòng tôi đập bùm bùm. Truyện Lịch Sử
Anh tức giận liếc tôi, "Gần đây quá bận, cho tôi vài ngày, đừng gấp gáp."
Ồ...
"Đi đây." Tôi phất tay chào tạm biệt với anh, nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Trước khi ngủ còn nhắn tin cho anh: [Ngủ ngon.]
Anh không trả lời tôi.
Qua một lúc lâu mới nhắn lại: [Ngày mai có muốn đi với tôi không?]
[Muốn.] Tôi nhanh chóng trả lời lại.
[Muốn bao nhiêu?]
[Vô cùng vô cùng muốn.]
Bên kia không biết có phải là bị tôi chủ động dọa sợ rồi hay không, dòng chữ [đang nhập...] liên tục hiện mà vẫn không thấy có tin nhắn mới.
[Em chỉ nói thế thôi, không quấy rầy công việc của anh đâu, anh còn phải đi diễn mà, đừng quan tâm em.] Tôi nhắn lại.
[Sáng sớm mai, 7 giờ, tôi ở dưới lầu KTX chờ em, đi theo tôi xem diễn.]
A a a a...
Tôi sắp điên rồi.
Anh thế mà còn muốn chờ tôi dưới lầu, còn muốn tôi đi xem diễn với anh.
Quả thực là ngọt muốn chết.
[Vâng.]
Tôi ngoan ngoãn đáp một từ thể hiện mình rất nghe lời.
Trên thực tế, cả đêm tôi kích động tới mức tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ sẽ ngủ dậy muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...