Sau khi về đến nhà, Tưởng Nam Khanh nhớ đến trước đó, chủ tịch của tập đoàn Viễn Thương ở trong nước đã nhiều lần liên hệ với cô, muốn mời cô đảm nhận vị trí giám đốc thiết kế bên họ, cô do dự một lúc rồi nhắn tin qua.
“Tần tổng, chuyện lần trước ngài nói, tôi đồng ý.”
Ở trong nước lúc này mới là 5h sáng, Tưởng Nam Khanh cũng không hy vọng bên đó sẽ trả lời luôn, cô ném điện thoại qua một bên, lấy quần áo đi tắm rửa.
Lúc đi ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện bên kia đã nhắn lại: “Cô Tưởng, rất vinh hạnh vì cô đã đồng ý với chúng tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ cử trợ lý qua Ý đưa hợp đồng cho cô ký, cô thấy thế nào?”
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ một lát, trả lời lại: “Không cần đâu, một tháng sau tôi về nước rồi, đến lúc đó sẽ liên hệ với quý công ty.”
____
Một tháng sau…
Sau khi Tưởng Nam Khanh hoàn thành tất cả thủ tục, cô quyết định hôm đó sẽ trở về Trung Quốc luôn, suy nghĩ một hồi, cô nhắn tin cho Mục Lăng Thành: “Vốn dĩ em định về nước rồi, nhưng mà bên này vẫn còn một dự án nữa, Daliya không đồng ý thả người, vì vậy kết thúc dự án này em mới quay về được. Có lẽ phải đến năm sau, thật xin lỗi. 【Ôm】”
Mấy năm này, tin nhắn mà Tưởng Nam Khanh gửi đi, Mục Lăng Thành sẽ nhắn lại trong giây lát, hoặc là trực tiếp gọi điện thoại tới. Nhưng lúc này đây, tin nhắn đã gửi đi được năm phút rồi mà Tưởng Nam Khanh vẫn chưa thấy hồi âm gì.
Rất rõ ràng, người nào đó đang tức giận.
Tưởng Nam Khanh cong cong môi, cầm điện thoại lên đặt mua vé máy bay về nước.
—— —— ——
Lúc Quách Mậu Tuyết đến hậu trường của chương trình «Khách mời không khoảng cách» thì đã thấy Mục Lăng Thành, anh mặc âu phục đi giày da, khí chất bất phàm, chỉ là mặt đen thui, dường như tâm tình không tốt.
Vốn dĩ Mục Lăng Thành là người khó gần, bây giờ lại bày ra vẻ mặt thối như vậy, Quách Mậu Tuyết cảm thấy bản thân không nên ngu ngốc đi nếm thử mùi thất bại, cho nên đã tự giác đi vào phòng hóa trang bên cạnh.
Kết quả là cô vừa ngồi xuống, Mục Lăng Thành liền tiến vào.
Quách Mậu Tuyết hơi ngạc nhiên: “Cậu… tìm mình à?”
“Ừ.” Giọng nói của anh không lớn, nhưng Quách Mậu Tuyết vẫn nghe thấy, cô phất phất tay, ý bảo trợ lý ra ngoài trước.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Quách Mậu Tuyết vô cùng hứng thú nhìn anh: “Để mình đoán nhé, có phải cậu muốn hỏi mình chuyện của… Nam Khanh không?”
Mục Lăng Thành ngồi xuống bên cạnh cô: “Không phải vừa rồi cậu đi Ý công tác sao, có gặp cô ấy không?”
“Chuyện này à…” Quách Mậu Tuyết vuốt vuốt điện thoại trong tay, mãi đến khi Mục Lăng Thành cảm thấy sốt ruột mới gật gật đầu, “Có gặp, nhưng mà mình bận quá, chỉ nói có mấy câu.”
“Vậy, cô ấy có nói với cậu lúc nào quay về không?”
Quách Mậu Tuyết nghĩ nghĩ: “Mình nhìn dáng vẻ lưu luyến của em ấy, chắc là vẫn chưa có dự định quay về đâu.”
Nhìn sắc mặt Mục Lăng Thành càng lúc càng âm trầm, khóe môi Quách Mậu Tuyết liền cong lên, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Cậu cũng biết đấy, hiện tại Nam Khanh đang ở thời kỳ phát triển, ở bên Ý, em ấy nhận được rất nhiều dự án lớn, là cơ hội tốt để rèn luyện, tính tình của em ấy đâu phải cậu không hiểu, lúc đi học thì luôn đặt thành tích đứng đầu, bây giờ tốt nghiệp rồi thì đặt sự nghiệp lên trên hết.”
Quai hàm của Mục Lăng Thành căng cứng, cũng không nói gì.
Lá gan của Quách Mậu Tuyết lúc này rất lớn, cũng không sợ bị chê lắm chuyện, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Đúng rồi, em ấy ở Ý có quan hệ rất tốt với một đàn anh, cậu có biết chuyện này không? Hình như tên anh ấy là La Viễn, cũng tốt nghiệp Milano, hơn em ấy có mấy tuổi, bây giờ lại vừa là đồng nghiệp, vừa là hàng xóm. Mình nghe Nam Khanh nói, cái người tên La Viễn rất quan tâm đến em ấy. Cậu nói xem, cậu không thường xuyên ở bên cạnh Nam Khanh, để cái người tên La Viễn kia gần quan được ban lộc… Này, Mục Lăng Thành, chương trình sắp bắt đầu rồi, cậu đi đâu vậy?”
Mục Lăng Thành không nhịn được cơn xúc động, trực tiếp rời đi, nhưng mà bị người của tổ tiết mục cản lại: “Anh Mục, chương trình sắp bắt đầu rồi, nếu bây giờ anh rời đi, chúng tôi… cũng không dễ ăn nói.”
Quách Mậu Tuyết bật cười: “Năm năm cậu còn đợi được cơ mà, sao lại đột nhiên sốt ruột thế, chẳng lẽ bây giờ cậu muốn bay thẳng qua Ý à?”
Mục Lăng Thành quay đầu, nhìn thấy cô cười trên nỗi đau của người khác, anh lạnh lùng quan sát cô một lát: “Quách Mậu Tuyết, không phải cậu đang trêu đùa mình đấy chứ?”
Quách Mậu Tuyết buông tay: “Không tin mình? Vậy cậu tự đi hỏi Nam Khanh đi.” Cô vừa nói xong thì được người của tổ tiết mục mời lên sân khấu.
…
MC của chương trình «Khách mời không khoảng cách» là chị Hồng, sau khi mở đầu bằng một bài phát biểu ấn tượng liền chính thức tiến vào chủ đề.
Chị Hồng ở trong giới cũng được coi là “lão làng”, lúc còn trẻ chị làm diễn viên hài, vô cùng nổi tiếng, tính cách hài hước đã ngấm vào trong máu, chỉ cần nói dăm ba câu đã có thể chọc cho người ta cười.
Nhưng mà chị Hồng đã làm MC rất nhiều năm, ngôn từ khi nói chuyện cũng rất sắc bén.
Giống như lúc này, để đi thẳng vào chủ đề, chị ấy đã trực tiếp nói: “Những năm gần đây, Mậu Tuyết luôn xông pha khắp nơi, trong thời gian ngắn ngủi đã trở thành một tiểu hoa đán đang hot. Có người nói em được Cố Trí Dương chống lưng, cũng có scandal, em là bạn gái của ảnh đế Cố Trí Dương, không biết là có bao nhiêu người đang ngóng trông cặp đôi kim đồng ngọc nữ này tu thành chính quả nữa. Nhưng mà gần đây có nhiều người tung tin em và Mục tổng có quan hệ rất thân thiết, bây giờ em còn làm người phát ngôn của «Ngạo nghễ tiêu dao chốn hồng trần», còn thuyết phục được Mục tổng tới tham gia tiết mục phỏng vấn của chúng tôi, vì vậy không chỉ có chị, mà chắc chắn rằng tất cả nhưng người đang ngồi xem trước TV cũng đều có thắc mắc trong lòng, đó là không biết Mậu Tuyết của chúng ta và Mục tổng có quan hệ tình cảm không?”
Vấn đề này không có trong kịch bản, Quách Mậu Tuyết kinh ngạc nhìn chị Hồng, sau đó quay sang Mục Lăng Thành.
Anh lạnh lùng ngồi bên cạnh cô, nửa chữ cũng không nói.
Quách Mậu Tuyết biết Mục Lăng Thành không nghe thấy chị Hồng hỏi cái gì, dù sao thì lúc này, trong đầu anh chỉ đang muốn chạy tới Ý, bắt Tưởng Nam Khanh về.
Quách Mậu Tuyết nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nửa đùa nửa thật: “Nếu như được Mục tổng thích, vậy thì đó là vinh hạnh của em rồi, dù sao thì từ cấp 3 đến đại học, Mục tổng luôn là đối tượng mà hàng ngàn thiếu nữ muốn theo đuổi. Nói ra cũng thật xấu hổ, lúc học cấp 3 em cũng từng thích thầm Mục Lăng Thành, nhưng mà hạt giống còn chưa kịp nảy mầm đã bị bóp chết rồi.”
Lời này khiến cho MC hơi kinh ngạc, những người xem ở dưới cũng phải thốt lên.
Một bí mật lớn như vậy bị vạch trần, vì vậy MC rất hào hứng: “Cho nên anh Mục tiên sinh là mối tình đầu của Mậu Tuyết sao? Vậy anh Mục lúc học cấp 3 chắc hẳn rất xuất sắc.”
Quách Mậu Tuyết nói: “Lúc đó em vẫn còn rất đơn thuần, em thích cậu ấy, đơn giản là vì đẹp trai, học giỏi.”
“Sau đó thì sao, em có tỏ tình không?”
“Sao có thể chứ ạ, khi đó em còn nhỏ, cho dù thích cũng chỉ giấu trong lòng.”
Mục Lăng Thành nhìn Quách Mậu Tuyết, không hiểu vì sao cô lại nói vậy vậy.
Là diễn viên có khác, những gì cô ấy nói rõ ràng là nửa đùa nửa thật, nhưng diễn xuất của cô ấy lại chân thật đến nỗi làm cho người nghe cảm động.
“Nghe nói anh Mục vẫn còn độc thân, nói không chừng Mậu Tuyết vẫn còn cơ hội đấy.” Chị Hồng trêu chọc cô, sau đó nói tiếp, “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ quay lại chủ đề chính, nói về game «Ngạo nghễ tiêu dao chốn hồng trần» đang hot của năm nay.”
…
Lúc kết thúc phỏng vấn, cô đi ra ngoài thì thấy xe của Mục Lăng Thành dừng ở cửa, Quách Mậu Tuyết thấy anh có vẻ đang chờ mình, cô dứt khoát mở cửa xe ra ngồi vào.
Kết quả là không mở được cửa ghế phụ, cô bĩu môi, ngoan ngoãn mở cửa sau ra: “Sao lại đỗ xe ở đây, tìm mình có việc gì à?”
Mặt Mục Lăng Thành lạnh như băng, anh chỉ vào No.01 hot search trên weibo: # Đối tượng thầm mến của Quách Mậu Tuyết lúc học cấp 3 #
Quách Mậu Tuyết nhướng mày: “Nhanh như vậy đã lên hot search à? Vậy chúc mừng cậu, cậu nổi tiếng rồi.”
“Vừa rồi cậu mới làm cái quái gì thế?”
“Mình làm vậy chẳng phải là muốn tốt cho cậu à, nếu được Quách Mậu Tuyết mình đây thích, chắc chắn cậu sẽ trở nên nổi tiếng hơn, game của các cậu cũng sẽ cực hot cực hot, cậu tin không?”
Mục Lăng Thành mặc kệ cô: “Cậu xuống xe đi, mình muốn về công ty.”
Quách Mậu Tuyết ngoan ngoãn xuống xe, sau khi Mục Lăng Thành đi xa, điện thoại của cô reo lên, mở ra xem thì thấy tin nhắn Cố Trí Dương gửi tới: “Lúc học cấp 3 em có đối tượng thầm mến sao? Cảm thấy hắn ta rất đẹp trai? Có phải em cố ý chọc giận anh không, Tuyết nhi, em về nhà đi, chúng ta nói chuyện.”
—— ——
Lúc Mục Lăng Thành về đến công ty, tâm tình vẫn không tốt lên chút nào, trong đầu toàn nghĩa đến tin nhắn Tưởng Nam Khanh gửi cho anh, nói cô muốn ở lại một năm nữa, lại nghĩ đến những lời Quách Mậu Tuyết nói với anh.
La Viễn là tên quỷ nào, sao anh không biết chút gì cả.
Anh ngồi trong phòng làm việc, nhiều lần muốn gọi cho Tưởng Nam Khanh hỏi rõ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc trợ lý tiểu Vương tiến vào, nhìn thấy vẻ mặt anh không được tốt, anh ta thận trọng nói: “Mục tổng, đây là hợp đồng của hạng mục mới, Cố tổng bảo anh xem qua một chút.”
Sau khi nhận lấy, Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ một lát, ngẩng đầu: “Cậu giúp tôi đặt vé máy bay đi Ý trong ngày mai, càng nhanh càng tốt, cám ơn.”
“Ý sao?” Trợ lý hơi kinh ngạc, “Mục tổng, anh muốn… đi công tác à?” Ở bên Ý đâu có hạng mục gì.
“Ừ.” Mục Lăng Thành lại cúi đầu xem hợp đồng.
“Vâng, tôi đã hiểu, bây giờ tôi sẽ lập tức đi đặt vé.” Tiểu Vương mang theo vô số câu hỏi trong đầu bước ra khỏi văn phòng.
Lưu Minh Triết đến phòng tìm Mục Lăng Thành có việc, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của tiểu Vương, liền kéo vai anh ta qua: “Làm sao vậy, bị Mục Lăng Thành bắt nạt à?”
“Không phải.” Tiểu Vương hỏi Lưu Minh Triết, “Mục tổng nói muốn đi Ý đi công tác, bảo tôi đặt vé máy bay đi trong ngày mai, càng nhanh càng tốt. Ở Ý có hạng mục gì rất gấp à, sao tôi không biết gì cả.” Hiện giờ anh cảm thấy bản thân làm trợ lý rất thất bại.
“Ý sao?” Hai mắt Lưu Minh Triết sáng lên.
Tiểu Vương điên cuồng gật đầu: “Anh có biết gì về hạng mục đấy không?”
“Biết, biết chứ, hạng mục này so với trời còn lớn hơn.” Nhìn vẻ mặt mơ màng của tiểu Vương, Lưu Minh Triết vỗ vai anh ta, “Đừng suy nghĩ nữa, nhanh chóng đi đặt vé máy bay cho Mục tổng nhà cậu đi, nếu như chậm trễ, làm Mục tổng tổn thất mấy trăm tỷ, vậy thì cậu sẽ rất thảm.”
“Mấy trăm tỷ?” Tiểu Vương nuốt nước bọt một cái, hai mắt đều sáng lên, “Hạng mục lớn như vậy, tại sao tôi lại không biết gì?”
“Hang mục siêu lớn như vậy, đương nhiên là không thể để trợ lý nhỏ như cậu biết được.”
“Cũng đúng nhỉ.” Tiểu Vương gãi gãi tai, vội vàng chạy đi, “Vậy tôi phải nhanh chóng đặt vé máy bay đây, không thể để trễ được!”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau là hoàn chính văn rồi, tiếp theo là ngoại truyện ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...