Năm năm sau…
Nơi nào đó ở Ý, trên một con phố đầy chất thơ, Tưởng Nam Khanh mặc áo khoác len, nhìn sang Quách Mậu Tuyết ở bên cạnh: “Em phát hiện nghề này của chị cũng có cái hay đấy nhỉ, có thể bay đến khắp nơi trên thế giới, em ở đây được năm năm, đã gặp chị 7, 8 lần.”
Quách Mậu Tuyết bĩu môi: “Em còn biết bản thân đã ở đây năm năm rồi à, không phải đã nói đi ba năm sẽ về sao? Tưởng Nam Khanh, em là cái đồ nói không giữ lời, có biết Mục Lăng Thành chờ em năm năm rồi không? Tề Duy Duy cũng đã sinh còn rồi, em còn trốn ở Ý làm gì, rốt cuộc có về không?.”
“Về chứ, tất nhiên là phải về rồi, nhưng em ở lại đây cũng có nguyên nhân mà, giáo sư rất xem trọng em, vừa tốt nghiệp đã cho em cơ hội để rèn luyện, để em tham gia thiết kế các dự án có quy mô lớn, cơ hội này quý giá biết bao, nếu như em từ bỏ cơ hội phát triển tốt như vậy, trực tiếp mua vé máy bay về nước, vậy thì em đến Milano du học làm gì có ý nghĩa nữa? Em chỉ hy vọng bản thân có một chỗ đứng, cho nên mới ở lại thêm hai năm.”
“Em nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, chị có thế hiểu, nhưng mà thực tế thì sao, kết thúc dự án này lại có thêm dự án khác chờ em, vốn là không có kết thúc. Bây giờ em đang có tên tuổi trong ngành này, là một nhà kiến trúc không tầm thường, nhận được hết cup này đến cup khác, tất cả danh tiếng, danh vọng, cái gì em cũng có hết rồi, nhưng em có cảm thấy bản thân đã quên mất một điều rất quan trọng không?”
“Em không quên.” Tưởng Nam Khanh ngồi xuống bậc thang bên cạnh, một mặt chán nản, “Em đương nhiên biết anh ấy vẫn đang chờ em trở về, cho nên em đã nhanh chóng kết thúc công việc bên này, chuẩn bị về nước.”.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
“Thật?” Quách Mậu Tuyết nửa tin nửa ngờ.
Tưởng Nam Khanh gật đầu: “Lần này là thật, lần trước hai bọn em gặp mặt, em đã suy nghĩ đến vấn đề này rồi, nhưng vẫn chưa nói cho anh ấy biết.”
Quách Mậu Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Sắp tới chị về nước, sẽ được mời đi phỏng vấn chung với Mục Lăng Thành, đến lúc đó chị phải đem tin tốt này nói cho cậu ấy mới được.”
“Phỏng vấn gì thế? Sao em không nghe anh ấy nhắc đến.” Tưởng Nam Khanh có chút kinh ngạc.
Quách Mậu Tuyết nói: “Em cũng biết đấy, mấy năm này công ty của cậu ấy càng ngày càng phát triển, khoảng thời gian trước đã phát hành một game tên là «Ngạo nghễ tiêu dao chốn hồng trần», vừa tung ra đã siêu hot, ngay sau đó thì nòng cốt của công ty – Cố Ngôn Thanh và Mục Lăng Thành cũng nổi tiếng theo. Mà chị đây lại là người phát ngôn của game này. Cho nên được mời đi phỏng vấn cùng Mục Lăng Thành. Lại nói, Mục Lăng Thành nhà em đúng là khiêm tốn, người của tổ tiết mục mời mấy lần mà cậu ấy cũng không chịu đồng ý, may mắn là chị đây xuất chiêu, cậu ấy mới gật đầu.”
“Chị sao?” Tưởng Nam Khanh có chút hiếu kì, “Chị khuyên anh ấy thế nào?”
Quách Mậu Tuyết hắng giọng: “Chị nói, Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh nói đi ba năm sẽ về, nhưng mà bây giờ cậu xem đi, đã năm năm rồi vẫn chưa thấy đâu, chả lẽ cậu không sợ em ấy càng bay càng xa sao. Em ấy ở Ý không chịu quay về, bởi vì biết cậu vẫn luôn ở đây, cho nên em ấy cảm thấy yên tâm. Nếu như cậu hy vọng em ấy sớm quay trở về, thì bây giờ phải để em ấy ý thức được mối nguy hiểm, lúc phỏng vấn, cậu phải để cho em ấy biết bản thân cậu bây giờ lợi hại cỡ nào, nổi tiếng ra sao, người hâm mộ có nhiều bao nhiêu. Mình nói cậu nghe, đừng thấy Tưởng Nam Khanh tùy tiện, chỉ cần em ấy ý thức được nguy cơ, chắc chắn sẽ vội vàng trở về.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Quách Mậu Tuyết vỗ vai cô: “Chị gái của em rất lợi hại đúng không, đến Mục Lăng Thành cũng thuyết phục được. Khoảnh khắc cậu ấy gật đầu đồng ý, em không biết chị kiêu ngạo thế nào đâu.”
Tưởng Nam Khanh: “…”
Quách Mậu Tuyết nhìn đồng hồ: “Được rồi, không nói với em nữa, em cũng nhanh về nước đi, cảnh quay của chị tối nay là kết thúc rồi, quay xong sẽ lập tức về nước.”
Tưởng Nam Khanh nghĩ nghĩ: “Nếu như chị gặp Mục Lăng Thành, tạm thời đừng nói với anh ấy chuyện em quay về, em muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
Quách Mậu Tuyết quan sát cô: “Vậy em phải cam đoan với chị, không được nói giỡn, em nhất định phải về.”
“Em thề, em cam đoan, được chưa?”
Lúc này Quách Mậu Tuyết mới hài lòng gật đầu: “Được, vậy chị không nói cho cậu ấy biết. Đi đây, bai bai ~”
Sau khi Quách Mậu Tuyết đi, Tưởng Nam Khanh quay về công ty thì thấy La Viễn đang tìm cô khắp nơi, trông thấy cô trở về liền tươi cười chào hỏi: “Em chạy đi đâu thế, gọi điện thoại cho em em cũng không nghe.”
La Viễn là đàn anh của Tưởng Nam Khanh, bây giờ là đồng nghiệp kiêm luôn hàng xóm của cô, mấy năm này ở Ý, anh đã giúp đỡ Tưởng Nam Khanh rất nhiều.
Tưởng Nam Khanh: “Không phải tan làm rồi sao, anh gấp gáp tìm em có chuyện gì thế?”
La Viễn thần thần bí bí cười: “Tin tức tốt đây, dự án được đề lên lần trước đã được thông qua, Daliya muốn để cho hai chúng ta cùng phụ trách!”
Thấy Tưởng Nam Khanh không có phản ứng gì, La Viễn nhắc nhở cô, “Là dự án của nhà thờ lớn ý, chị gái à, chẳng lẽ em quên mất chuyện này rồi sao?”
“Không phải, em chưa quên.”
“Vậy sao anh thấy em chẳng vui chút nào thế? Đây chính là hạng mục được đề lên năm ngoái, lúc ấy em còn rất quan tâm mà, sao bây giờ lại đột nhiên không có hứng thú nữa thế?”
Tưởng Nam Khanh nhìn La Viễn: “Đàn anh, đã bao lâu rồi anh không về nước?”
“Chắc là bảy năm, sao đột nhiên lại hỏi cái này? Nhớ nhà à?”
Tưởng Nam Khanh đứng cạnh cửa sổ ở lối đi của cầu thang, ánh mắt nhìn về phía xa, trong đầu hiện ra bóng người cao lớn, mạnh mẽ kia, cô gật đầu: “Vâng, em nhớ nhà, muốn trở về.”
Cho dù hôm nay Quách Mậu Tuyết không tới thăm cô, cô cũng đã chuẩn bị về nước rồi.
“Nam Khanh, em đừng nói đùa chứ, bây giờ em đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, vừa rồi còn nhận được giải thưởng lớn, sao lại vội vãi đòi về nước thế? Ít ra, ít ra thì cũng phải làm xong dự án này đã chứ, em cái này hạng mục làm xong đi, em đã chờ từ năm ngoái rồi còn gì. Đừng xúc động như thế được không, em cẩn thận suy nghĩ lại đi?”
Tưởng Nam Khanh lắc đầu: “Em không phải xúc động, em đã suy nghĩ rất lâu rồi. Đơn từ chức em cũng đã viết xong, chỉ là vẫn chưa đưa cho Daliya thôi, nhưng mà hai ngày tới em sẽ nói chuyện với cô ấy.”
La Viễn gãi đầu một cái, thật lâu sau cũng không nói gì.
——
Buổi tối, lúc Tưởng Nam Khanh về nhà, La Viễn đang đứng trước cửa nhà nói chuyện với một người phụ nữ Anh quốc, thấy cô trở về cũng không nói gì, dường như là đang tức giận.
Tưởng Nam Khanh đối với vẻ mặt này của anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô yên lặng trở về phòng của mình.
Không bao lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tưởng Nam Khanh mở ra, là La Viễn.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Anh nói.
Hai người đi đến quán cafe gần đó, sau khi đồ uông được mang lên, La Viễn nhìn về phía cô: “Vì sao lại đột nhiên muốn về nước?”
“Về nước kết hôn.” Tưởng Nam Khanh nửa đùa nửa thật trả lời.
La Viễn ngây ra một lúc, cười nói: “Không phải chứ, gấp gáp kết hôn như vậy? Chẳng lẽ người nhà ép em đi xem mắt à? Ở đây có nhiều người theo đuổi em như vậy, còn sợ không gả đi được sao?”
“Đều không phải, em có bạn trai.” Tưởng Nam Khanh nói.
Ý cười trên mặt La Viễn cứng lại, anh nhấp miệng ngụm cafe: “Em, có bạn trai?”
“Đúng vậy, lúc học cấp 3 ngồi cùng bàn với nhau, lên đại học thì ở bên nhau, đã chín năm rồi.”
“Em xuất sắc như vậy, chắc là bạn trai em rất lợi hại?”
“Tất nhiên rồi, bạn trai em còn lợi hại hơn cả em nữa, anh ấy rất đẹp trai, so với ảnh đế còn đẹp trai hơn.” Nhắc đến Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh cảm thấy rất tự hào.
La Viễn bất đắc dĩ cười: “Con gái nhắc đến người mình thích, có phải đề mê mẩn như em không? Cậu ta cũng làm kiến trúc à?”
“Không phải, anh ấy làm về công nghệ.”
La Viễn nghĩ nghĩ: “Vậy các em không cùng nghề nghiệp, bây giờ lại xa cách năm năm, còn có đề tài chung sao?”
“Có chứ, chủ đề nhiều đến nỗi nói hoài không hết.” Tưởng Nam Khanh cúi đầu khuấy cafe, nghĩ đến bản thân gần đây quá bận, dường như không call video với Mục Lăng Thành, cô cảm thấy bản thân đã lạnh nhạt với anh.
La Viễn đánh giá cô, đột nhiên nói: “Nam Khanh, anh thấy em còn trẻ, nên đặt sự nghiệp lên đầu. Dự án nhà thờ lớn có biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu như chúng ta làm xong, nhất định sẽ càng nổi tiếng. Mà lại Daliya xem trọng em nhất, còn có giáo sư… Thôi quên đi, nhìn dáng vẻ không yên tâm này của em, anh có nói cái gì cũng đều vô dụng cả.”
La Viễn có chút tức giận, lại không thể nổi giận với cô, vì vậy anh chỉ có thể tùy ý tựa lên ghế, cúi đầu chơi điện thoại.
Đây là dáng vẻ của anh lúc tức giận.
Tưởng Nam Khanh nhìn thấy anh đang chơi game, hơi kinh ngạc: “Anh bận rộn như vậy cũng dành thời gian chơi game sao?”
Lúc này trong lòng La Viễn đang bực bội, cũng không ngẩng đầu lên: “Giết thời gian mà thôi, trong nước vừa tung ra trò này, anh cũng vừa phát hiện ra nên chơi thử.”
Tưởng Nam Khanh nghĩ đến trò chơi hôm nay Quách Mậu Tuyết nói, do dự hỏi: “Có phải trò «Ngạo nghễ tiêu dao chốn hồng trần» không?”
La Viễn ngẩng đầu: “Em cũng chơi à?”
“Em có nghe nói, không chơi.”
“Vậy em thử chơi đi, hiệu ứng hình ảnh của game này rất tuyệt, kỹ năng cũng rất mạnh. Trong nước có rất nhiều game như này phải nạp VIP mới chơi được, nhưng trò này không có, hoàn toàn nói chuyện bằng thực lực. Ban đầu anh chơi vì nữ thần của anh làm người phát ngôn, không ngờ liền ngã xuống hố này.”
“Nữ thần của anh sao?” Tưởng Nam Khanh vừa nhấp một ngụm cafe, nghe vậy thì suýt sặc, “Anh nói Quách Mậu Tuyết à?”
La Viễn có chút sững sờ: “Sao thế, em phản ứng lớn vậy?”
“Không có gì, thì ra kiến trúc sư nổi tiếng của Lojay cũng theo đuổi idol, làm em thật bất ngờ. Mà anh ở Ý lâu vậy rồi, sao vẫn để ý minh tinh trong nước thế?”
La Viễn cười: “Người đẹp thuần khiết như vậy, ai mà không thích chứ?”
Tưởng Nam Khanh: “…”
“Trở về chủ đề chính nào, anh hỏi em lần cuối cùng, em thật sự muốn về sao?” La Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi cô.
Tưởng Nam Khanh gật đầu: “Em cảm thấy ở trong nước cũng phát triển rất tốt, không hề kém hơn nơi này. Em đã xem bản đồ của cung Đại Minh, tổ tiên của chúng ta vô cùng sáng suốt, mỗi lần em xem đều dựng tóc gáy.”
La Viễn cười: “Đâu phải em không biết, tỉ lệ xây dựng lại cung Đại Minh là không.”
“Vậy thì sao chứ, ít nhất thì nó cũng đã tồn tại hơn 1000 năm, là tác phẩm nghệ thuật để chúng ta suy ngẫm và học tập.”
La Viễn lắc đầu: “Quên đi, anh không ngắn em trở về nữa, dù sao mỗi người đều có thứ cần theo đuổi. Hiện tại anh đã hiểu ra một chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
La Viễn nói: “Anh vẫn luôn không hiểu, rõ ràng em có năng lực mua nhà ở Ý, vì sao lại không mua. Hiện tại anh đã hiểu rồi, bởi vì em chưa từng có ý định ở lại Ý. Thật ra nói tới nói lui, đều là bởi vì tình yêu. Em có thể vì cậu ta từ bỏ tiền đồ tốt đẹp như vậy, bạn trai của em thật hạnh phúc.”
“Không đúng, là em rất hạnh phúc.” Tưởng Nam Khanh đột nhiên cười, “Nếu như không có anh ấy, những thiết kế của em sẽ không có linh hồn, cũng không có khả năng đi đến ngày hôm nay.”
“Nghe em nói vậy, anh đột nhiên rất muốn quen biết cậu ta, làm sao bây giờ?”
“Anh cũng coi như là quen biết anh ấy rồi.” Tưởng Nam Khanh chỉ vào trò chơi trên điện thoại của anh, “Em đã nói, bạn trai em làm về công nghệ, còn rất lợi hại.”
Dưới ánh mắt sững sờ của La Viễn, Tưởng Nam Khanh đứng lên, “Không còn sớm nữa, em muốn về nhà ngủ, cám ơn anh đã mời khách.”
La Viễn bỗng nhiên hiểu ra, anh bất đắc dĩ cười: “Em uống nhiều cafe như vậy vẫn ngủ được à?”
*
Tác giả có lời muốn nói: Còn hai chương nữa là là hoàn chính văn rồi ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...