Editor: Hà
Chương 45:
Xuống khỏi đu quay, Tần Hi hỏi cô: “Có đói bụng không? Đi ăn sáng nhé.”
Nhắc đến bữa sáng, Sơ Nịnh mới nói: “Chẳng phải mẹ của Đậu Đậu bán đồ ăn sáng sao? Hồi trước có nói đến ủng hộ chị ấy mà tụi mình vẫn chưa đi, hiếm khi mình ra ngoài vào sáng sớm như hôm nay, hay là đến đó đi.”
Trước đây Liễu Phương từng cho địa chỉ của quán, hai người rời khỏi hẻm Vụ Hoa lái xe đến quán của Liễu Phương.
Quán đồ ăn sáng nằm trong một con hẻm nhộn nhịp, buôn bán rất đắt hàng, không thấy Liễu Phương cùng Đậu Đậu, người phục vụ dẫn họ ngồi vào bàn.
Gọi món xong, Sơ Nịnh hỏi: “Sao không thấy bà chủ quán mình vậy?”---Đọc FULL tại ---
Người phục vụ trả lời: “Sức khỏe mẹ chị ấy không được tốt, chị chủ đưa con trai về nhà thăm bà rồi.”
Sau khi phục vụ quán rời đi, Sơ Nịnh nhìn khách khứa trong quán, cảm khái một câu: “Chị Liễu Phương cũng thật cực khổ, mở được một quán ăn phát đạt, lại còn nuôi dạy được bé Đậu Đậu vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, trong nhà còn có mẹ già ốm yếu, một mình lo bao nhiêu là chuyện, thật sự không hề thua kém người đàn ông nào.”
Đang nói đến đây thì có một người đàn ông bước vào quán, đứng trước quầy gọi đồ mang đi.
Anh ta là khách quen ở đây, đồ của anh ta đã được làm xong từ trước, nhân viên đang đưa cho anh.
Lúc anh ta xoay người thì thấy được Tần Hi và Sơ Nịnh ngồi bàn gần cửa.
Anh ta bước tới, chào hỏi rất lịch sự: “Gíam đốc Tần, cô Sơ Nịnh, ra là hai người cũng thích đồ ăn sáng ở quán này.”
Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhận ra là trợ lý Gatien của Kiều Kế Hằng.
Đưa mắt nhìn qua tay anh ta, phát hiện là hai phần ăn.
Gatien giải thích: “Quán ăn này cách chỗ tôi ở khá gần, tôi thường lui tới, có lần mua một phần cho giám đốc Kiều, không ngờ hợp khẩu vị của anh ấy nên lâu lâu lại bảo tôi mua.”
Tần Hi cười nhẹ: “Giám đốc Kiều nhà anh kén ăn như vậy, bếp trưởng nổi danh còn chưa chắc đã thỏa mãn được cái miệng anh ta, bây giờ lại ăn đồ ở một quán nhỏ, đúng là đáng kinh ngạc.”
Gatien gãi gãi đầu: “Thật ra tôi cũng ngạc nhiên, chắc là anh ấy ngán mấy món sơn hào hải vị rồi.”
Đồ ăn của Tần Hi và Sơ Nịnh vừa lúc được đưa lên.
Gatien cười nói: “Gíam đốcTần, cô Nịnh vậy hai người ăn thong thả, tôi đi trước đây.”
Sơ Nịnh không đợi được mà ăn thử một muỗng tào phớ mặn, khen ngợi: “Tay nghề của chị Liễu Phương đúng là xuất sắc, lần trước đến nhà chị ấy, em đã nhận ra chị ấy nấu rất ngon rồi.”
Tần Hi gọi món hoành thánh, Sơ Nịnh múc một muỗng tào phớ mặn của mình đút anh ăn: “Có phải rất ngon không?”
Tần Hi lúc này lại không có hứng thú với tào phớ mặn, đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, ý tứ sâu xa nói: “Xem ra quan hệ của em với Kiều Kế Hằng rất tối, đến cả trợ lý của anh ta cũng quen em.”
Lông mi Sơ Nịnh run run, nắm chặt lấy cái muỗng, ngước mắt lên nhìn anh: “Câu nói này của anh sao chua vậy?”
“Có à?” Anh cầm lấy lọ giấm trên bàn, trước mắt của Sơ Nịnh, đổ một ít vào tô của mình: “Anh thích ăn chua vậy đấy.”
Sơ Nịnh bị anh chọc cười, nghĩ nghĩ, bây giờ hai người đang quen nhau rồi, dù cô không muốn liên quan gì đến nhà họ Kiều nhưng sớm hay muộn cũng nên nói một tiếng.
Cái muỗng quấy quấy tô tào phớ, im lặng một lúc cô ngẩng đầu lên: “Thật ra, em…”
“Chị ơi!” một tiếng kêu ngắt lời cô muốn nói.
Đậu Đậu buông tay Liễu Phương, chạy tới ôm lấy tay Sơ Nịnh “Chị ơi, lâu lắm rồi em không được gặp chị đó!”
Tần Hi gõ nhẹ lên đầu của Đậu Đậu: “Nhóc con không thấy anh à?”
Tay nhỏ bụ bẫm của Đậu Đậu che lại chỗ anh vừa gõ, nhìn sang Tần Hi, ngọt ngào gọi: “Anh ơi!”
Tần Hi kéo nhóc con vào trong lòng thọt cù lét: “Sao anh thấy em qua loa với anh thế hả?”
Đậu Đậu không nhịn được mà cười lớn.
Liễu Phương cười cười lại gần: “Sao hai người lại đến đây, còn không báo trước với chị một tiếng, chị vừa đưa Đậu Đậu về thăm mẹ chị, không có ở quán.”
“Không sao đâu ạ.” Sơ Nịnh đặt muỗng xuống “Hai người bọn em tự nhiên có hứng đến ăn thử bữa sáng nhà chị, không ngờ là bán đắt khách thế.”
Đang nói chuyện thì một người phục vụ đi đến, cầm theo một bó hoa và một món đồ chơi: “Chị Phương, cái người họ Dương vừa rồi lại đến, đây là đồ anh ta đem tới.”
Ý cười của Liễu Phương nhạt dần, liếc nhìn mấy món trên tay người phục vụ: “Đem vứt đi, lần sau đồ anh ta đưa tới không cần nhận.”
Người phục vụ vâng dạ rồi rời đi.
Sơ Nịnh thấy tâm tình của Liễu Phương không tốt, hỏi thăm chị: “Sao vậy chị? Người đó là ai?”
Liễu Phương ngồi xuống cạnh Sơ Nịnh, thở dài nói: “Là đối tượng hẹn hò mà chị từng nói với em đấy.”
Chị nhìn sang đứa nhỏ đang vui vẻ chơi đùa cùng Tần Hi: “Hồi trước mẹ chị thường nói, một thân một mình chị nuôi Đậu Đậu thì không được coi là một gia đình, không tốt cho sự phát triển của con nhỏ, đến khi đi nhà trẻ rồi, nghe mấy bạn nhỏ khác nói về ba mẹ thằng bé sẽ tự ti, luôn khuyên chị kiếm một người để cùng xây tổ ấm.
Thật ra một mình chị như bây giờ cũng chả sao cả, chị chỉ hy vọng Đậu Đậu có được một môi trường tốt, để thằng bé vô lo vô nghĩ mà lớn lên.
Vậy nên lúc đó nghe theo lời mẹ, quen với người ta.”
Liễu Phương cười khổ: “Nhưng đã không phải con của mình thì ai mà biết đau chứ.
Lúc anh ta mới biết chị có con nhỏ đã không thể chấp nhận, bây giờ lại nói thông suốt rồi, rốt cuộc là thật lòng hay giả tạo nịnh hót chả ai biết được.
Trước đây cảm thấy mẹ chị nói đúng, cho Đậu Đậu một tổ ấm đúng nghĩa là tốt nhất, nên là dù không muốn kết hôn chị cũng vì con mà nghe theo lời mẹ, hết lần này đến lần khác đi xem mắt theo sự sắp xếp của bà.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, hiện tại chị không nghĩ thế nữa, chưa chắc gì đã có thể giúp ích cho sự trường thành của thằng bé, không bằng hai mẹ con cứ nương tựa nhau mà sống, còn tự do hơn kìa.”
Sơ Nịnh an ủi cô: “Đậu Đậu hiểu chuyện như vậy, bé lớn lên chắc chắn sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của chị.”
Bên quán có người gọi chị, Liễn Phương nói một tiếng với Sơ Nịnh và Tần Hi rồi đứng dậy rời đi.
Trong quán rất đông, Tần Hi với Sơ Nịnh lại rảnh rỗi, thuận tiện đưa Đậu Đậu ra ngoài chơi.
Ra khỏi quán, ba người tùy tiện đi dạo.
Đậu Đậu tay trái nắm tay Tần Hi, tay phải cầm tay Sơ Nịnh, tung tăng đi trên đường.
Bỗng nhiên bé nghiêng đầu nhỏ hỏi Sơ Nịnh: “Chị ơi, nhà trẻ của em có cuộc thi hát, em muốn tham gia, mẹ nói ngũ âm của em không hoàn chỉnh các bạn nghe xong sẽ cười, nên là đừng tham gia, ngũ âm không hoàn chỉnh là sao ạ, mọi người nghe xong sẽ cười nghĩa là rất hay ạ?”
“Ngũ âm không hoàn chỉnh à…” Sơ Nịnh cười nói: “Em hát hai câu cho chị nghe thử đi.”
Đậu Đậu: “Vậy em hát chị nghe bài Ba chú gấu nha.”
Bé hắng giọng.
“Trong một nhà có ba con gấu, gấu bố, gấu mẹ và gấu con.
Gấu bố thì mập, gấu mẹ thì thon thả, gấu con rất dễ thương, nhún vai, nhún vai, thật là ngoan…”
Giọng bé to rõ, nhưng không một chữ nào đúng nốt cả, người đi đường nhìn về phía này cười rất vui vẻ.
Tần Hi ngoáy lỗ tai, có hơi khó chịu.
Lần trước nghe được âm thanh kinh khủng như này là khi anh học lớp 10.
Trong một lần sinh nhật của Doãn Toại, Kiều Kế Hằng ngồi trong phòng bao uống hơi nhiều rượu, hát cả một buổi tối, hát đến mức dọa mọi người bỏ chạy hết.
Tần Hi cũng muốn chạy nhưng lại bị Kiều Kế Hằng kéo lại ngồi nghe nguyên một đêm.
Anh vẫn cho rằng giọng của Kiều Kế Hằng là số một thế giớ, là một đóa hoa đặc biệt trong giới âm nhạc quốc tế, không ngờ hôm nay lại gặp thêm một đóa hoa nữa.
Sao lại có người hát dở đến mức này cơ chứ, lời thì đúng hết nhưng không có nốt nào nằm đúng chỗ.
Tần Hi không cam lòng, bế đứa nhỏ lên: “Nào, để anh chỉ nhóc, hát lại lần nữa.”
Tần Hi hát trước một lần: “Có ba chú gấu sống cùng nhau, gấu ba, gấu mẹ, gấu con…”
Đậu Đậu hát theo anh.
Giọng Tần Hi êm dịu, hát nghe rất hay, Sơ Nịnh có hơi ngạc nhiên: “Anh biết hát à, em chưa từng nghe anh hát.”
Trên mặt Tần Hi hiện lên vẻ đắc ý: “Có gì mà anh không biết chứ?”
Sơ Nịnh: “Ừ, anh là nhất, chỉ sợ mỗi ma thôi.”
Tần Hi: “…”
Dạy vài lần, Đậu Đậu vẫn không có tiến bộ.
Tần Hi bất lực: “Ba chú gấu không phải là ba chú gâu, gấu ba chứ không phải là gâu bà.”
Sơ Nịnh đứng kế bên nghe thế, nói chen vào: “Hình như anh hơi khó tính đấy, em thấy Đậu Đậu hát được mà.”
Mắt Tần Hi giật giật, nhìn sang: “Em thấy hát được à?”
Anh cười ra tiếng, trên mặt là vẻ suy tư: “Sơ Nịnh, hình như anh cũng chưa từng nghe em hát, em hát hai câu anh nghe thử đi.”
Sắc mặt Sơ Nịnh hơi cứng lại, nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh: “Không hát.”
Tần Hi ôm lấy vai cô, cúi xuống hỏi: “Từ chối dứt khoát thế này, không phải là em hát giống Đậu Đậu chứ?”
Sơ Nịnh: “… Em đường nhiên là hát hay hơn em ấy!”
Đậu Đậu không phục, kéo tay Sơ Nịnh: “Em hát hay lắm, hai ta so tài đi chị!”
Ba người đi tới công viên, chọn một băng ghế bên đường ngồi xuống.
Đậu Đậu ngồi giữa hai người, ngửa mặt lên nói với Sơ Nịnh: “Chị, chị chuẩn bị xong chưa?”
Trước mặt Tần Hi thế này Sơ Nịnh không muốn hát chút nào, nhưng cũng không thể để Đậu Đậu thất vọng, cô miễn cưỡng hắng giọng: “Chuẩn bị xong rồi.”
Tần Hi giúp hai người bắt nhịp, cả hai ngẩng cổ cùng hát lên: “Có ba chú gấu sống cùng nhau, gấu ba, gấu mẹ, gấu con…”
Sơ Nịnh cùng Đậu Đậu cứ như đã tập với nhau từ trước, giai điệu thần kỳ y như nhau.
Tần Hi: “…”
Sơ Nịnh hát hai câu đã ngưng, Đậu Đậu quay sang: “Sao chị không hát vậy?”
Sơ Nịnh cúi đầu vén tóc ra sau tai, không biết xấu hổ nói với Tần Hi: “Em quên lời rồi.”
“Vậy em tự hát.” Đậu Đậu tiếp tục i i a a, càng hát càng hăng say.
Tần Hi chịu không nổi nữa: “Nhóc con, mau im lặng đi.”
Đậu Đậu: “Tại sao? Em còn chưa hát xong, còn khúc sau nữa.”
“Không cần hát đoạn sau đâu, nghe lời mẹ em đi, đừng có tham gia thi hát.”
“Tại sao vậy?”
“Nhóc là nam tử hán, phải biết khiêm nhường, hãy tặng giải nhất cho bạn khác đi.”
“Vậy em hát có hay không?”
Tần Hi nhịn cười, chế nhạo: “Hay chứ, hát y như chị Sơ Nịnh của em, sao mà không hay cho được.”
Bị anh nói bóng nói gió, Sơ Nịnh tức giận đạp anh một cái.
Cô đúng là không biết hát, từ nhỏ đã không hát được, nói chung là giống Kiều Bang Quốc, trời sinh hát không hay.
Kiều Kế Hằng với Kiều Nhiễm cũng không biết nốt.
Kiều Nhiễm vào giới giải trí, diễn thì được đó nhưng chưa bao giờ dám mở miệng hát.
Có một lần tham gia chương trình, cô ta vô tình ngâm nga hai câu còn biến thành chuyện cười, #Kiều Nhiễm hát nằm trên hotsearch weibo hai ngày liền.
Đậu Đậu kéo tay Sơ Nịnh: “Chị ơi, em hát hay giống chị, vậy sau này có phải em cũng được lên TV giống chị không?”
Sơ Nịnh hỏi: “Đậu Đậu muốn lên TV à?”
Đậu Đậu gật đầu: “Có rất nhiều người thích xem TV, nếu em lên TV tìm ba em có phải sẽ dễ hơn không ạ?”
Sơ Nịnh dịu dàng xoa đầu cậu bé: “Em muốn tìm ba sao?”
“Muốn ạ.” Đậu Đậu sờ sờ ngón áp út mũm mĩm của mình, ngây ngô nói: “Có một buổi tối bà ngoại kêu mẹ đi xem mắt, mẹ trốn trong phòng khóc, bà nói mẹ đần độn, chịu nhiều đau khổ như vậy mà không quên được ba.
Chị ơi, nếu em tìm được ba, có phải mẹ sẽ vui hơn không? Cũng sẽ không bị bà bắt đi xem mắt nữa.”
Tần Hi suy tư một chốc, hỏi bé: “Ba em tên gì, anh giúp em tìm.”
Đậu Đậu khựng lại, lắc đầu: “Không biết ạ, mẹ em chưa từng nhắc tới.”
Sơ Nịnh thở dài, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé.
Sắp đến 10 giờ tiệm ăn sắp đóng cửa, thấy gần đến giờ Tần Hi và Sơ Nịnh đưa Đậu Đậu về tiệm.
Liễu Phương muốn mời hai người ở lại ăn cơm, bị Sơ Nịnh khéo léo từ chối.
Ra khỏi quán ăn, Tần Hi mở cửa bên ghế phụ.
Sơ Nịnh hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Tần Hi lười biếng khoát tay lên cửa xe, hỏi cô: “Có muốn đi cùng anh không?”
Sơ Nịnh hơi suy nghĩ: “Vậy thì đi, đi đại học C đi.”
Đại học C là trường mà ban đầu hai người hứa hẹn sẽ học cùng nhau, sau đó Tần Hi ra nước ngoài Sơ Nịnh cũng không vào học.
Từng cảnh từng vật trong trường là thứ đã từng hướng tới.
Tay Sơ Nịnh được anh nắm lấy, cả hai bước chầm chậm trong khuôn viên trường, giống như đã có được cái kết viên mãn.
Ánh sáng ngày thu rực rỡ, nhưng không nóng bức, trên mặt đất hiện ra hai bóng người.
Sơ Nịnh gợi ý: “Buổi trưa chúng ta ăn cơm trong trường nha? Không biết trường có món gì ngon đây.”
“Vậy chúng ta ăn theo số đông, thường thì sẽ toàn món ngon.”
“Ừm, ý này hay đó.”
Đang nói thì đi ngang qua một sân bóng rổ ngoài trời, rất nhiều người đứng vây quanh.
Sơ Nịnh đang muốn kéo Tần Hi sang đó xem, xa xa có một đứa bé chạy tới lao về hướng Tần Hi.
Đứa bé 3 tuổi, quần áo đẹp đẽ, rất xinh xắn, trông có hơi quen mắt.
Sơ Nịnh còn chưa nhớ ra, Tần Hi đã cười đón lấy, ôm bé lên: “Sao con lại chạy lung tung, ai dắt con tới đây?”
“Ba với mẹ con, ba con với chú Mục đang chơi bóng rổ.” Cố Tần ôm cổ Tần Hi, dùng giọng sữa hỏi: “Cậu, cậu làm gì ở đây vậy?”
Nhóc nhìn thấy Sơ Nịnh bên cạnh, mắt sáng cả lên, vui sướng vẫy tay: “Mợ!”
Sơ Nịnh cuối cùng cũng nhớ ra đứa trẻ là ai rồi.
Đứa cháu trai này của Tần Hi mới mấy tháng không gặp mà đã như cao thêm, càng nhìn càng thấy có mấy phần giống Tần Hi hồi bé.
Cô cười trêu bé: “Không phải mợ, phải gọi là chị.”
Cố Tần nhìn Tần Hi, ghé vào tai anh hỏi nhỏ: “Cậu, cậu còn chưa theo đuổi được người ta hả, vậy là con phải gọi là chị à?”
“Gọi chị gì mà chị, gọi mợ mới đúng chứ.”
Tần Hi vòng tay ra sau ôm vai Sơ Nịnh, nhìn Cố Tần đầy đắc ý: “Cậu của con kém cỏi lắm à? Hiện tại đây chính là mợ của con.”
Tai Sơ Nịnh đỏ hết cả lên, đẩy anh ra.
Tần Noãn từ bên kia đi tới, nhìn hai người Tần Hi và Sơ Nịnh đầy sâu xa, cười bắt chuyện: “ Hôm nay là chủ nhật, tụi chị đến dạo quanh đại học C, không ngờ có thể gặp hai đứa.”
“Đi đại một chỗ nào đó ấy mà.” Tần Hi nói, quay sang nói với Sơ Nịnh: “Chị anh với anh rể cùng tốt nghiệp đại học C, rất quen thuộc với này, hai ta không cần lo sẽ ăn gì trong căn tin.”
Cố Tần ôm lấy cổ Tần Hi tiếp lời: “Con cũng biết nè! Sườn kho ở căn tin số hai rất ngon!”
Tần Hi cười bóp hai má của bé: “Nhóc con, biết không hề ít nha, xem ra là ăn vụng nhiều lần rồi.”
Nhóm người đến chỗ khán đài cạnh sân bóng ngồi xuống, bé Cố Tần quấn lấy Sơ Nịnh hỏi chuyện.
Tần Noãn nhìn Tần Hi, hỏi thăm: “Chị nghe về chuyện năm đó rồi, ba nói vì vậy mà mấy năm nay em không về nhà, là thật sao?”
Vẻ mặt Tần Hi cứng lại, nhìn sang: “Chị muốn làm thuyết khách cho ông ấy?”
Tần Noãn lắc đầu: “Chuyện của em em tự mình quyết định, có điều, ngẫm lại xem lúc trước em khuyên chị thế nào, nhiều người chúc phúc thì tốt hơn là nhiều người phản đối, huống chi mặc dù ba mình ông ấy có lỗi nhưng không liên quan gì đến dì Lan Bội, em vì sao không trở về thăm mẹ của mình? Một bên là con, một bên là chồng, quan hệ của em với ba căng thẳng sẽ khiến mẹ em khó xử.”
Tần Hi ngạc nhiên nhìn cô: “Mấy năm nay quan hệ giữa chị với mẹ em vẫn nhạt nhòa, không ngờ chị sẽ nói giúp bà ấy.”
Tần Noãn cười cười: “Dì Lan Bội không có lỗi gì với chị, bây giờ chị cũng đã kết hôn có con rồi, đại khái cũng có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cảm nhận được sự khó xử của dì.”
Tần Hi im lặng một chút, gật đầu: “Em hiểu rồi, em sẽ dành thời gian về thăm bà.”
___
Tần Hi phỏng vấn vào chiều thứ tư, thứ hai thứ ba tổ chương trình bận rộn chuẩn bị.
Hai ngày này Tần Hi đi công tác ở nơi khác, đêm khuya Sơ Nịnh về tới nhà cũng không thấy anh.
Buổi tối thứ ba, Sơ Nịnh tự nấu một bát mì, ăn được một nửa thì nhận được cuộc gọi của Tần Hi.
Cô nhận cuộc gọi xong rồi dùng giá đỡ điện thoại, trong màn hình hiện rõ gương mặt lạnh lùng của Tần Hi.
Dường như anh đang ở ngoài, sau lưng là tòa nhà lớn chưa hoàn thành.
Sơ Nịnh hỏi: “Đã trễ vậy rồi anh còn ở công trường?”
“Ừ, xảy ra chút vấn đề nên sang đây kiểm tra, chuẩn bị về rồi.”
Tần Hi đang nói thì thấy cái bát trước mặt cô, nhướng mày: “Cuối cùng cũng không gọi đồ ăn nữa à?”
“Không phải anh từng nói gọi đồ ăn không tốt sao?”
Sơ Nịnh cúi đầu tiếp tục ăn mì, hỏi anh: “Cuộc phỏng vấn chiều mai, anh có kịp về không?”
“Sao đây, còn sợ anh cho em leo cây à?”
Tần Hi nhẹ nhàng cười lên: “Yên tâm đi, chiều mai là anh về rồi.”
Sơ Nịnh gật đầu: “Vậy anh đi làm giữ gìn sức khỏe, đừng để quá sức.”
Tần Hi chống cằm nhìn cô: “Lo lắng cho anh?”
Sơ Nịnh đảo mắt nói với anh: “Em ăn tiếp đây, anh cũng nhanh nghỉ ngơi đi.”
Đúng lúc thư ký Giang đến báo cáo công việc, Tần Hi không trêu cô nữa: “Cơm nước xong thì nghỉ sớm một chút, mai gặp.”
Cúp điện thoại, Sơ Nịnh một mình ngồi trong phòng khách rộng lớn trống vắng, cô ăn mì trong bát trước mặt, tự nhiên thấy không còn vị gì cả.
Trước đây vẫn luôn một mình ở đây, nhiều năm qua cũng không cảm thấy gì.
Bây giờ đã quen có Tần Hi bên cạnh, xa nhau một ngày cô cũng thấy có chỗ nào đó là lạ.
___
Ngày hôm sau, khâu chuẩn bị phải làm tới tận chiều mới coi như xong.
Tần Hi còn chưa đến, Thiệu Lâm đứng trong trường quay nhìn poster, cảm khái với Sơ Nịnh: “Cô nói xem, trông như này sao lại không vào giới giải trí nhỉ, nhất định sẽ hot lắm luôn.”
Sơ Nịnh chỉnh lại chỗ ngồi một lần nữa, liếc sang nhìn, cũng không gật bừa: “Vào giới này có gì tốt, tôi thấy làm một người điệu thấp ngầu hơn nhiều!”
Thiệu Lâm cười cô: “Cô gần đây trong giờ làm việc toàn là cầm điện thoại chim chuột với bạn trai, cô đi khen người khác ngầu anh ta có biết không đấy?”
Khóe miệng Sơ Nịnh kéo lên, xoay lưng, trả lời qua loa: “Tôi đi pha trà sữa, cô có muốn uống không?”
“Muốn!” Thiệu Lâm nói: “Cho nhiều đường giùm tôi.”
Sơ Nịnh rời khỏi trường quay, cầm hai cái ly đi tới phòng nghỉ.
Lúc rót nước, sau lưng vang lên tiếng trò chuyện.
“Tần Hi tới rồi, đây là lần đầu tiên tui gặp được người thật đó, so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều.
Trước đây khi anh ấy bị chụp với Kiều Nhiễm ngoài sân bây tui đã thấy ảnh đẹp bá cháy rồi, không ngờ ngoài đời còn đẹp hơn thế nữa!”
“Tới rồi á? Tới rồi á? Ở đâu cơ?”
“Vừa nãy nói chuyện với chị Hồng, giờ chắc là vào phòng trang điểm rồi, hình như là rất lạnh lùng, có hơi khó tiếp cận.”
“Dù sao cũng là sếp lớn, khí chất đương nhiên khác với người bình thường.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa rời đi, Sơ Nịnh lặng im một chút rồi cầm hai ly trà sữa về văn phòng.
Vốn từ phòng nghỉ về văn phòng chỉ cần đi thẳng nhưng hôm nay chân cô có chút không nghe lời, Sơ Nịnh quẹo đi, để mình “đi ngang qua” phòng trang điểm.
Ngoài cửa phòng trang điểm có rất nhiều người vây quanh, có người vừa thì thầm vừa rướn cổ nhìn vào.
Sơ Nịnh liếc nhìn sang bên đó nhưng không nhìn thấy Tần Hi, cô nhấc chân chuẩn bị rời đi thì bên kia vang lên tiếng thủy tinh bể, ngay lập tức mọi người hỗn loạn, mấy chuyên viên trang điểm bị người trong phòng đuổi ra ngoài.
Một trong số đó là thực tập sinh khóc đỏ cả hai mắt.
Chị Hồng nghe tin chạy ngay tới, dò hỏi tình huống.
Thực tập sinh khóc lóc giải thích: “Chị Hồng, không phải em cố ý đâu, là em không cẩn thận vô tình đụng phải tay anh ấy…”
“Được rồi.” Bên cạnh có một người nhịn không được đánh gãy lời cô: “Cố ý hay cố tình thì mọi người cũng không mù, là ai nhận cô vào, có biết đạo đức nghề nghiệp là gì không hả? Bây giờ cô đắc tội với khách quý rồi, nếu chiều nay không quay được chương trình, cô có chịu trách nhiệm không?”
Thực tập sinh khóc càng thương tâm hơn: “Em thật sự không cố ý.”
“Cô chỉ biết mỗi câu này thôi à?”
“…”
Thiệu Lâm chạy tới hóng chuyện, nhận lấy ly của mình từ tay Sơ Nịnh, liếc nhìn thực tập sinh kia một cái: “Sao lại là cô ta nữa.”
Sơ Nịnh thắc mắc: “Cô biết cô ấy sao?”
Thiệu Lâm nói: “ Còn nhớ Buổi phỏng vấn lần trước của Bạc Đình chứ? Cái lần mà Kiều Nhiễm đến đây ra uy ấy.”
Sơ Nịnh đương nhiên nhớ rõ, ngày hôm ấy cô đưa bản thảo phỏng vấn vào phòng trang điểm cho Kiều Nhiễm, Bạc Đình còn nói để trang điểm cho kết quả lại bị Kiều Nhiễm ném bình hoa vào trán.
Thiệu Lâm nói: “Lần đó thực tập sinh này quyến rũ được Bạc Đình, rất đắc ý.
Nhưng Bạc Đình là người chơi bời cũng chỉ thấy vui vẻ hai ba ngày là đã vứt bỏ cô ta.”
Nói rồi cô nhìn về hướng phòng trang điểm, nhỏ giọng: “Ngày hôm nay không phải lại giở trò cũ, muốn quyến rũ cái người trong kia chứ? Gan lớn thật.”
Sơ Nịnh sầm mặt lại, nhàn nhạt liếc sang.
“Bàn tán cái gì? Từ bao giờ mà chỗ này hỗn loạn vậy?” Chị Hồng quát mấy người kia,dặn với trợ lý bên cạnh: “Dẫn cô ta đi, sau này không cần tới nữa.”
Thực tập sinh khóc lóc cầu xin, chị Hồng cũng không quan tâm, mặc cho trợ lý kéo người đi, đau đầu mà đi vào phòng trang điểm xin lỗi Tần Hi.
Các chuyên viên trang điểm khác đứng bên ngoài, không ai dám vào.
Thiệu Lâm thở dài một hơi: “Con bé kia thật là phiền quá, chúng ta chuẩn bị xong hết rồi, nếu hôm nay không quay được còn đắc tội sếp lớn thì lớn chuyện luôn, không biết chị Hồng có giải quyết được không.”
Thật lâu sau, chị Hồng mới thở phào một hơi bước ra.
Thấy Sơ Nịnh, vẫy vẫy tay: “Đem bản thảo phỏng vấn vào đối chiếu lại một lần nữa, không có vấn đề gì thì chúng ta bắt đầu quay được rồi.”
Sơ Nịnh đáp lại, quay về cầm theo bản thảo.
Gõ cửa phòng trang điểm bên trong không đáp lại, cô trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào rồi đóng cửa.
Tần Hi đang ngồi nghỉ trên ghế sôpha, sắc mặt tối tăm, biểu cảm mang theo sự nghiêm túc dữ dằn.
Nghe thấy tiếng động, anh lạnh nhạt nâng mi nhìn sang, thấy là Sơ Ninh, sự xa cách trên mặt dần biến mất.
Sơ Nịnh đứng lại trước mặt anh, đưa bản thảo phỏng vấn trên tay sang, còn chưa nói gì cả người đã bị anh kéo vào ngực, hôn lên môi.
Sơ Nịnh sợ hãi đẩy anh ra, đây là nơi công cộng, có ai đi vào thì làm sao đây?
Tần Hi thế mà lơ đi sự chống cự của Sơ Nịnh, vốn không hề có ý định thả cô ra, một tay ôm lấy sau đầu cô, càng hôn càng sâu, càng hôn càng muốn nhiều hơn nữa.
Thật lâu sau, mãi đến khi môi Sơ Nịnh tê rần, Tần Hi mới từ bi buông cô ra.
Sơ Nịnh siết cổ áo của anh, bất mãn oán giận: “Anh sao lại làm vậy chứ?”
Ngón cái của Tần Hi ấn lên môi cô, lười biếng nói: “Không phải vì nể mặt em, anh sẽ không tham gia mấy chương trình này đâu,còn khiến mình khó chịu.”
Sơ Nịnh nhớ tới chuyện vừa rồi: “Thực tập sinh kia làm gì anh vậy?”
“Cô ta có thể làm gì anh đây?” Tần Hi nghịch tay cô “Chuyện như này từ lâu đã gặp nhiều rồi, bạn trai em vì em mà thủ thân như ngọc đấy.”
Mặt Sơ Nịnh hơi nóng lên, không chịu được sự thân mật lúc này của anh.
Lại nhớ tới công việc mới nhận ra không thấy bản thảo trên tay đâu hết.
Tìm quanh bốn phía, chẳng biết từ bao giờ đã bị cô đánh rơi xuống sàn.
Cô nhặt lên: “Anh xem cái này đi, không có vấn đề gì thì có thể quay rồi.”
“Còn một việc, cuối chương trình của bên em sẽ có phần câu hỏi khán giả,là dựa vào câu hỏi của khán giả trên mạng để chuẩn bị, sẽ tùy chọn tại hiện trường luôn, phần này có người phụ trách nhưng nói chung câu hỏi sẽ khá là sắc bén, vì vậy mà lúc đó anh nhớ tùy cơ ứng biến.”
“Biết rồi.” Tần Hi mơn trớn mái tóc dài của cô, thân mật sờ qua trán cô: “Hai ngày nay em có nhớ anh không?”
Sơ Nịnh chỉ sợ có người đẩy cửa vào sẽ thấy hình ảnh quá mức thân mật của hai người, thoát ra khỏi lồng ngực anh: “Hay mình cứ lo chuyện công việc trước đi, nếu anh không có thắc mắc gì thì có thể vào phòng chờ, đợi một lát nữa sẽ bắt đầu phỏng vấn.”
Cô tùy tiện sửa lại mái tóc rối, vội vã rời khỏi phòng trang điểm.
Bên trường quay mọi người đã chuẩn bị xong, Sơ Nịnh ngồi vào chỗ của mình, nói với chị Hồng bên kia đã ổn rồi.
Thiệu Lâm bên cạnh liếc cô một cái: “Sơ Nịnh, cô mới ăn cái gì à?”
“Tôi có ăn gì đâu.” Sơ Nịnh thắc mắc trả lời.
Thiệu Lâm nói: “Vậy chắc do vừa nãy uống trà sữa, son của cô trôi hết rồi, mau đánh lại đi.”
Sơ Nịnh bỗng nhiên nghĩ đến cái hôn vừa nãy, lòng loạn hết cả lên, đứng phắt dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi chị Hồng mở màn chương trình một cách thuận lợi thì Tần Hi xuất hiện, anh mặc âu phục được cắt may tỉ mỉ, mặt mày sáng sủa, khí chất kiêu ngạo, khiến mọi người ngẩn ngơ.
Chị Hồng với Sơ Nịnh chia ra ngồi, một người ngồi chỗ bàn tròn một người ngồi trên sô pha, sau chị Hồng là Sơ Nịnh, Thiệu Lâm cùng các mc khác, dưới sân khấu còn có khán giả.
Chị Hồng là người có thâm niên trong tổ, làm sôi động không khí rất chuyên nghiệp, hơn nữa trước đó có chuẩn bị nên chương trình quay rất thuận lợi.
Trong lúc thăm hỏi, các thành viên chủ trì thỉnh thoảng sẽ phụ họa vài câu để điều tiết không khí.
Hôm nay Sơ Nịnh lên chương trình nói khá ít, phần lớn là Thiệu Lâm cùng mấy người Tề Thịnh nói chuyện, mặc dù vậy vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tần Hi nhìn sang đây.
Về sau nói tới chủ đề kẹo chanh, anh càng lộ liễu, giọng anh lúc nói chuyện có phần nhạt nhạt dịu dàng: “Lúc trước thu mua Vị Khả, sản xuất kẹo chanh là vì theo đuổi một cô gái, cũng là bạn gái hiện tại của tôi.
Em ấy thích ăn chua, đặc biệt là chanh, tôi thấy chua ê cả răng nhưng em ấy có thể ăn vài quả lận.
Cho tới tận bây giờ tôi mới chỉ gặp qua một cô gái thích ăn chanh như vậy thôi.”
Thiệu Lâm cười nói: “Vậy hôm nay anh Tần lại có thể gặp thêm một người nữa rồi.”
Cô đẩy đẩy Sơ Nịnh ngồi cạnh: “Cô ấy cũng thích chanh, nhớ có lần chúng tôi ăn liên hoan, bọn tôi ai cũng vắt chanh, cô ấy lại cầm ăn trực tiếp khiến tôi với các đồng nghiệp khác ngỡ ngàng ngơ ngác luôn.”
Không ngờ Thiệu Lâm lại khui chuyện của mình ra, Sơ Nịnh vốn đã chột dạ, lúc này lại càng quýnh, lén lút véo cô ra hiệu đừng nói nữa.
Ngước lên đúng lúc thấy Tần Hi nhìn mình, vẻ mặt như cười như không.
Sơ Nịnh đảo mắt sang chỗ khác, thầm nghĩ anh gan quá, sau này khi phát sóng chương trình mà bị đôi mắt sắc bén của khán giả nhìn ra thì chả biết phải làm sao.
Chị Hồng kéo câu chuyện trở về, nói quanh vấn đề kẹo chanh và tình cảm, Tần Hi biết gì đáp nấy.
Phỏng vấn đến phần cuối, là phần câu hỏi khán giả.
Chị Hồng giải thích quy tắc, nhân viên rút ra một thẻ câu hỏi, đưa sang.
Chị Hồng thấy hôm nay Sơ Nịnh chưa nói gì thì báo nhân viên: “Đưa thẻ cho Sơ Nịnh đi.”
Vốn cho rằng sắp chịu đựng được đến khi kết thúc, lúc này đột nhiên lại được giao nhiệm vụ, Sơ Nịnh khẩn trương một lúc, giả vờ bình tĩnh nhận lấy.
Mở miếng giấy gấp đôi ra, nhìn thấy câu hỏi mí mắt cô giật giật.
Thiệu Lâm lén vỗ cô, Sơ Nịnh mới tỉnh táo lại, mỉm cười hỏi Tần Hi câu hỏi kia: “Tần tổng từ khi về nước đến nay đã nhận được nhiều sự quan tâm, anh đã có scandal bị chụp cùng ngôi sao màn bạc Kiều Nhiễm, được cư dân mạng truyền tai nhau nói rằng hai nhà Kiều Tần sẽ thông gia, anh đã quen biết thiên kim của Kiều gia là Kiều Nhiễm từ trước, cũng đã có hôn ước với nhau, cuộc gặp ở sân bay không chỉ là ngẫu nhiên.
Vậy thì chân tướng là gì? Có đúng như suy đoán của cư dân mạng hay không?”
Vừa hỏi xong cả trường quay cũng im lặng.
Vấn đề này đã được quan tâm trên mạng lâu nay rồi, mọi người ai cũng mong sớm nhận được đáp án, dưới sân khấu mọi người thể hiện rõ sự hứng thú, ngóng trông Tần Hi trả lời.
Khuỷu tay Tần Hi chống lên tay vịnh ghế sô pha, lòng bàn tay nhẹ nhàng đè lên mi tâm.
Ngay sau đó, anh ngước lên nhìn Sơ Ninh, lơ đãng cười lên: “Em là bạn gái anh, chuyện này tự em còn không biết sao?”
Sơ Nịnh: “…”
Mọi người: “???”
Tần Hi đã bình tĩnh lại nhìn sang ống kính, mở lời làm sáng tỏ: “Câu chuyện thông gia hoàn toàn là giả không có thật, tôi với cô Kiều Nhiễm cũng không quen biết, hai nhà Kiều Tần cũng không thông gia.
Sơ Nịnh mới là vợ chưa cưới của tôi.”
Mọi người: “!!!”
___
Sơ Nịnh không biết mình rời trường quay như thế nào, lúc về tới văn phòng, cả người cô bị Thiệu Lâm lắc cho rã rời.
“Chuyện gì vậy trời, sao cô với Tần Hi đang yêu nhau sao?”
“Chuyện lớn như vậy sao cô lại không nói?”
“Trời ạ, cái vụ kẹo chanh kia là làm vì cô, chẳng trách trên giấy gói lại ghi tiểu Nịnh Mông, má ơi tui gatô quá đi!”
“Tần Hi nói là ảnh theo đuổi cô là thật hay giả? Chị của tôi ơi sao mà cô lợi hại thế?”
“Anh ấy còn nói cô là vợ chưa cưới của ảnh, xem ra là cô sắp được gả vào hào môn rồi, a a a tui gatô quá!”
“…”
Sơ Nịnh cũng không ngờ Tần Hi lại nói cô là vợ chưa cưới của anh, cô rõ ràng là chưa đồng ý gả cho anh cơ mà!
Thấy Thiệu Lâm kích động quá độ, Sơ Nịnh ngồi ngắm cây bút ký tên, hỏi: “Trước đây cô nói không môn đăng hộ đối mà gả vào nhà giàu sẽ khổ, sao giờ lại gatô?”
Thiệu Lâm: “Nói gì thì nói, thực tế gặp được một Tần Hi như vậy, còn cưng chìu cô như vậy thì chắc chắn là khác rồi.”
Thiệu Lâm kéo tay cô muốn hỏi thêm, Sơ Nịnh nhanh nhẹn dọn đồ chạy trốn:”Tôi còn có việc, về trước nha.”
Rời khỏi đài truyền hình, Sơ Nịnh nhớ lại buổi quay chụp hồi chiều như một giấc mơ.
Cô không ngờ rằng Tần Hi lại công khai như vậy.
Cũng may là chương trình thu hình, khán giả cũng ít, hiện tại còn chưa phát tán tin tức.
Đợi đến lúc phát sóng còn vài ngày, cô có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Lên xe, Sơ Nịnh gửi tin nhắn cho Tần Hi [Anh đang ở đâu?]
Cô muốn tìm anh tính sổ.
Tần Hi: [ Lâu rồi không về nhà, mẹ anh muốn anh về thăm một chuyến.]
Sơ Nịnh: [Vậy anh tính bao giờ về, chúng ta tính sổ.]
Trong biệt thự nhà họ Tần, anh đọc tin nhắn của cô cười bất đắc dĩ, bước xuống xe.
Quản gia thấy anh thì thân thiết chào hỏi.
Lúc vào nhà, Tần Minh Huy và Lan Bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy Tần Minh Huy, ý cười của Tần Hi nhạt đi, đi vào bếp lấy ly nước ấm.
Tần Minh Huy liếc anh một cái: “Thái độ của con là sao đây? Ý là sau này không muốn nhận người ba này nữa chứ gì?”
Tần Hi đặt ly nước xuống bàn, không trả lời.
Tần Minh Huy trầm mặc, im lặng một lúc rồi mở miệng: “Chuyện Sơ Nịnh năm ấy ba chưa cân nhắc kỹ nhưng cũng là vì nghĩ cho con thôi.”
Tần Hi nở nụ cười châm biếm nhìn sang: “Vậy ba có biết hay không, vì quyết định của chính ba, những năm nay con và em ấy đã phải sống thế nào?”
“Hai ba con làm sao vậy? Vừa gặp nhau đã gây gỗ.” Lan Bội đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.
Tần Minh Huy ho hai tiếng, chống tay vịn ghế sô pha đứng dậy, run rẩy đi lên lầu.
Tần Hi nhìn theo bóng lưng của ông, vẻ mặt phức tạp.
Lan Bội thở dài khuyên con trai: “Nếu ta biết chuyện từ đầu chắc chắn sẽ không để ba con làm vậy.
Nhưng bây giờ chuyện đã rồi ông ấy cũng biết mình hồ đồ, hiện tại con và Sơ Nịnh cũng đã quen nhau, mẹ với ba con không có ý kiến.
Hai người dù gì cũng là cha con, đừng để quan hệ cả hai căng thẳng như vậy, chí ít phải cho chúng ta cơ hội để bù đắp chứ.
Sau này nếu con dắt Sơ Nịnh về chúng ta cũng sẽ đồng ý, coi con bé như người nhà.
Con đừng vì chuyện này mà giận ba con nữa, được không?”
Tần Hi liếc nhìn lên phía cầu thang hỏi: “Ông ấy không muốn con kết hôn với bên nhà họ Kiều à?”
“Ba con có thương con hay không, con tự hỏi lòng mình chẳng phải đã rõ rồi sao? Con không muốn thì ông ấy nào nỡ ép con.”
Lan Bội dừng một lúc lại nói tiếp: “Có điều là quan hệ giữa chúng ta với Kiều gia cũng sâu xa, nếu con đã quyết định thì tốt nhất nên tự mình tới Kiều gia nói rõ ràng với chú Kiều của con.”
Tần Hi: “Con hiểu rồi, con sẽ đi.”
Hôm nay tại buổi phỏng vấn anh đã làm rõ một lần, giờ lại đi một chuyến đến nhà họ Kiều, giải quyết triệt để việc thông gia, cũng là rõ ràng với Sơ Nịnh.
Tần Hi thấy trời còn sớm nên ra ngoài gọi cho Kiều Kế Hằng: “Chú Kiều có nhà không?”
Kiều Kế Hằng đang tưới cây trong vườn nhà, nghe thấy vậy thắc mắc: “Có nhà, làm sao vậy?”
“Lát nữa tôi tới nhà cậu một chuyến.”
“Tới nhà tôi? Có chuyện gì à?”
“Ba mẹ tôi đồng ý chuyện tôi với Sơ Nịnh rồi, chuyện thông gia giữa hai nhà Kiều Tần chúng ta, tôi muốn gặp mặt nói rõ với ba cậu.”
“Ý của cậu là cậu vì Sơ Nịnh nên mới từ chối làm thông gia với nhà tôi?” Kiều Kế Hằng ở đầu giây bên kia cười nhẹ, hai giây sau anh chậm rãi nói: “Được thôi, vậy cậu qua đi.”
___
Biết hôm nay Tần Hi về Tần gia, Sơ Nịnh quyết định tự về khu Tinh Loan trước.
Lúc đang lái xe cô lơ đãng nhìn phía trước thì thấy một bóng người rất quen đang chạy trốn, chạy xe tới gần mới biết là Kiều Nhiễm.
Cô ấy vừa chạy thi thoảng lại nhìn ra phía sau, như là có ai đang đuổi theo cô vậy.
Sơ Nịnh thấy tình hình thì giảm tốc, hạ kính xe xuống gọi: “Lên xe.”
Kiều Nhiễm thấy Sơ Nịnh bất ngờ chớp chớp mắt, nhưng cũng không để ý nhanh chân leo lên xe.
Xe chạy xa dần, Kiều Nhiễm ngồi dựa vào lưng ghế lái phụ*, bởi vì chạy quá sức nên hai gò má của cô đỏ bừng, miệng mở lớn thở hổn hển.
*Khúc này có một cụm là撒花姑娘mà tui không hiểu nghĩa search ko ra luôn huhu.
Cô nhìn ra phía sau một lúc, thở phào một cái, nói qua loa với Sơ Nịnh: “Cảm ơn.”
Sơ Nịnh nhìn gương chiếu hậu, thấy không có gì bất thường mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Nhiễm bực bội nói: “Gặp một tên bám đuôi, tự nhiên nhào ra ôm tôi, biến thái.”
Ngôi sao màn bạc gặp mấy chuyện này cũng không lạ lùng gì, Sơ Nịnh vẫn nhắc nhở một câu: “Sắp tối rồi, lần sau đừng ra ngoài vào giờ này.”
Kiều Nhuộm không trả lời.
Thường thì cô sẽ không ra ngoài một mình, vừa nãy cãi nhau với Trì Qúy, vì giận dỗi nên mới chạy đi ai ngờ lại gặp phải biến thái.
Kiều Nhiễm tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn sang Sơ Nịnh: “Cô vậy mà giúp tôi, nay mặt trời mọc hướng tây à?”
Sơ Nịnh bĩnh tĩnh trả lời: “Chuyện lần trước ở phòng trang điểm cô cũng đã giúp tôi.”
“Tôi nào có giúp cô.”
Kiều Nhiễm ngửa cổ ra sau: “Do tên Bạc Đình quá lắm mồm, làm phiền tôi, cô không cần dát vàng lên mặt mình đâu.”
Sơ Nịnh không muốn đôi co với cô, lại nhìn ra phía sau: “Tên biến thái kia đi rồi, tôi tìm một chỗ thả cô xuống?”
Kiều Nhiễm nhớ lại cảnh tên điên kia lao ra mà rùng mình, mím môi im lặng một hồi rồi mở miệng: “Gíup người phải giúp cho trót, đưa tôi về nhà đi.”
Sơ Nịnh: “…”
___
Phòng khách ở tầng trệt của Kiều gia, Tần Hi đã đến, ngồi trước mặt Kiều Bang Quốc và Kiều thái thái, trình bày rõ ý kiến của mình.
Sắc mặt của bà Kiều và Kiều Bang Quốc đều nặng nề.
Kiều Kế Hằng nghịch cái điều kiểu trên tay, trên môi là nụ cười như có như không, nói đỡ: “Ba, nếu Tần Hi đã không đồng ý thì dưa hái xanh không ngọt, hay mình dẹp chuyện thông gia đi, cậu ta có người yêu rồi chúng ta cũng đâu thể chia rẻ uyên ương, phải không?”
Kiều Bang Quốc im lặng một lúc, nhìn sang Tần Hi: “Con tuổi trẻ tài cao, hồi trước lúc ba con đề nghị thông gia chú cũng thấy vừa ý mới gật đầu.
Nhưng nếu con đã không muốn thì con gái nhà họ Kiều cũng có người thích, không cần cứ phải là con.
Bây giờ đã nói rõ hết rồi thì mình không bàn chuyện thông gia nữa, cứ vậy mà cho qua đi, con gái chú cũng không có quan hệ gì với con nữa.”
Đang lúc nói chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng hai cô gái đang tranh cãi.
“Cô đưa tôi về tới tận cửa rồi lại không chịu vào, ba mà biết lại bảo tôi ăn hiếp cô, tôi không muốn gánh cái tội này, cô tự đi vào nói với ba một tiếng không phải là tôi đuổi cô đi.”
“Ba đang trong phòng, tôi mà đi ông ấy cũng không biết, làm sao mà buộc tội cô được hả? Tôi cũng đâu nói cô đuổi tôi.”
“Ba không thấy bộ người giúp việc cũng không thấy à? Quản gia không thấy à? Làm sao cô biết được có ai truyền lời cho ba hay không, ông ấy bất công như nào không lẽ cô không rõ? Cứ cái sai là để tôi gánh hết.
Sơ Nịnh tôi nói cho cô biết, đừng hòng hại tôi.
“Tôi sao mà hại cô? Rõ ràng tôi có lòng tốt đưa cô về, cô nói chuyện có lý xíu được không?”
Trong lúc cãi qua cãi lại Sơ Nịnh đã bị Kiều Nhiễm kéo đến trước cửa phòng.
Trong phòng vang lên tiếng của Kiều Bang Quốc: “Hai đứa các con cãi nhau cái gì? Vừa về một cái đã ồn ào, trong nhà đang có khách, hai đứa cãi gì mà cãi.
Vào hết đây đi.”
Nghe thấy hai chữ “có khách” cả hai ngạc nhiên mất một lúc.
Kiều Nhiễm buông tay Sơ Nịnh ra, làm như không có gì nói: “Giờ ba biết cô về rồi, cô không đổ lỗi cho tôi được nữa, vào hay không tùy cô.”
Cô nói xong thì bước vào trước.
Sơ Nịnh không nói gì chỉ nhìn vệt hồng trên cổ tay do bị lôi kéo, xoa xoa hai lần rồi bất đắc dĩ vào theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...