Bị vây ở trong xe, Sơ Nịnh bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Hi: "Anh làm cái gì thế!?"
Mượn ánh sáng trong xe, Sơ Nịnh lần đầu tiên nhìn rõ mặt anh ở khoảng cách gần như vậy kể từ sau khi họ gặp lại.
Anh thay đổi rất nhiều.
Ngũ quan trên mặt so với trước kia càng sắc xảo, cứng rắn hơn.
Đường nét cũng sâu hơn.
Đôi mắt hai mí sâu, ửng đỏ, có vẻ chưa tỉnh ngủ.
Nói cũng đúng, anh vừa về nước.
Chưa nói đến việc lệch múi giờ, sáng nay anh còn phải đến trường diễn thuyết cũng đủ mệt mỏi, chắc chắn chưa kịp nghỉ ngơi tử tế.
"Em không có gì muốn nói với anh à?" Thanh âm trầm thấp khiến cho sự mệt mỏi của anh càng thêm rõ ràng.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Sơ Nịnh cố gắng bình tĩnh trong lòng, im lặng một lúc, cô nói: "Đã lâu không gặp."
"..." Một sự im lặng đến khó xử kéo dài.
Lạnh lẽo.
Tần Hi lại them thuốc lá, anh thò tay vào túi lấy ra hộp thuốc cùng cái bật lửa, bắt đầu châm thuốc.
Sơ Nịnh bất ngờ hít phải khói thuốc, không khỏi ho khan hai tiếng.
Tần Hi liếc cô một cái, kéo cửa sổ xe xuống, tay cầm điếu thuốc khoác lên cửa xe, lắc lắc ở bên ngoài.
Ngón tay thon dài đẹp mắt búng búng hai lần, gảy nhẹ tàn thuốc.
Gió thổi vào khoang xe, mùi khói nồng nặc dần tan biến.
Tần Hi yên lặng hút thêm hai cái, lúc thở ra, anh quay ra cửa xe.
Cảm giác nóng nảy lúc nãy bị đè xuống, Tần Hi tùy ý vân về đầu thuốc, quay sang hỏi Sơ Nịnh: "Sao sáng nay trông thấy anh lại chạy?"
"Có sao?" Sơ Nịnh kinh ngạc ngước mắt lên như thể không tin có chuyện như vậy.
Trong bụng tự nghĩ một khả năng, mặt cô không đổi sắc, nói: "Chắc là lúc đấy em không nhận ra đấy là anh."
Cô từ khi sinh ra đã có một khuôn mặt trong sáng, ngoan ngoãn.
Đôi mắt trong vắt như pha lê, cho người ta cảm giác an toàn, cô sẽ không lừa người, cũng sẽ không làm ai bị thương.
Nhưng không ai biết, cô cũng đã từng dùng chính vẻ mặt này, cho anh một nhát dao trúng tim, đau đến chí mạng.
Lúc ấy, anh hận không thể bóp chết cô.
"Vừa rồi có chuyện gì à?" Tần Hi tiếp tục hỏi "Sao em lại chạy?"
"Trời tối quá, em không nhận ra anh.
Em còn tưởng là người xấu nên đương nhiên là phải chạy rồi."
"Thật sao?" Tần Hi dựa vào ghế lái, trong con người đen nhánh ấy phản chiếu hình bóng của Sơ Nịnh, anh giật giật môi: "Anh còn tưởng em có tật giật mình."
Bàn tay Sơ Nịnh đặt trên đầu gối hơi cứng lại.
Một giây sau, ngón tay vân vê tà váy, bình tĩnh nhìn anh: "Giật mình?"
"Người lúc trước nói chia tay là em." Tần Hi vuốt vuốt bật lửa trên tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy dần dần chuyển lên mặt cô.
Đôi mắt ấy tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của Sơ Nịnh: "Có thể nói, người khó quên được cũng là em."
Sơ Nịnh nhìn ngọn lửa giữa hai người, không nói gì.
Tần Hi nhíu mày: "Thừa nhận rồi?"
Một trận gió thổi qua, dập tắt ngọn lửa.
Không gian tối có chút ảm đạm, mờ mịt.
Sơ Nịnh nói: "Không có."
Tần Hi đặt tay lên sau ghế phụ, nghiêng thân trên về phía trước.
Sơ Nịnh như cảm nhận được áp lực vô hình bao quanh mình.
Cô rụt người lại, nghe anh hỏi: "Vậy hôm nay em đến trường học làm gì? Không ngờ em lại là người hoài niệm như vậy đấy."
"..." Rốt cuộc cô cũng biết vì sao đêm nay anh lại đến đây.
Anh cho rằng cô đến trường vì nhớ thời ngày xưa đi học, nhớ tới kỉ niệm ấy.
Lúc sáng nhìn thấy anh rồi bỏ chạy là vì sợ anh phát hiện ra tâm tư của mình.
"Không phải như anh nghĩ đâu." Sơ Nịnh vội vàng giải thích, "Trì Diên ở đó quay phim nên em mang cho cô ấy ít đồ."
Cái tên Trì Diên này, hồi còn yêu nhau, cô đã đề cập đến, là bạn thân từ nhỏ của cô.
Sắc mặt Tần Hi trở nên ảm đạm, nhớ đến lời Hàn Huân nói lúc sáng.
Có đoàn làm phim đến trường quay phim, lấy bối cảnh là tòa lớp 12.
Hoàn toàn trùng khớp với lời của cô.
Anh còn tưởng rằng...!Tần Hi cười tự giễu, trong lòng chậm rãi chìm xuống.
Một lúc sau, anh không bỏ cuộc, hỏi lại một lần: "Thật là như vậy?"
Sơ Nịnh gật đầu: "Thật"
Bầu không khí một lần nữa rơi vào im lặng.
Tần Hi thu hồi tầm mắt, hút mạnh một ngụm thuốc sau đó bóp tàn thuốc rồi ném vào thùng rác ven đường.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi.
Tầm mắt thuận theo ánh đèn pha ô tô mà nhìn xa xa về phía trước trong đêm tối, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nói thế cũng tốt, em không nhớ anh, anh cũng không cần có gánh nặng tâm lí."
Tần Hi nhếch môi, cười nhẹ một tiếng: "Dù sao anh cũng không phải người nặng tình.
Hồi sáng thấy em ở trường, anh đã thấy rất áp lực đó.
Em biết không?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt phù phiếm.
Vẻ mặt thư thái, như trút được một nỗi lo lắng, trút bỏ được gánh nặng, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Sơ Nịnh mím môi, cụp mắt: "Thực xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi."
"Ừ." Anh trả lời bừa bãi: "Trời sắp mưa rồi, để anh đưa em về."
Sơ Nịnh vừa định nói không cần, bên ngoài gió lớn bắt đầu rít gào.
Ngay sau đó, những hạt mưa bắt đầu thi nhau rơi xuống.
Cửa sổ bên Tần Hi vẫn mở, một vài giọt mưa hắt vào làm ướt một góc.
Anh đưa tay đóng cửa sổ lại, ngăn cách với bên ngoài.
Sơ Nịnh cảm ơn, nói cho anh biết địa chỉ nhà mình: "Tinh Lan vịnh"
Cô thắt dây an toàn, quay sang anh: "Khá gần chỗ này đấy.
Nhưng mà anh vừa về nước, chưa quen đường.
Để em chỉ cho."
Tần Hi không lên tiếng.
-
Trên đường rất yên tĩnh, Tần Hi cũng không cần Sơ Nịnh chỉ đường, anh vẫn nhớ đường.
Sơ Nịnh thấy kì lạ.
Rõ ràng anh ở nước ngoài bảy năm.
Trong thời gian này Trương Hoàn thay đổi rất nhiều.
Tinh Lan vịnh là chung cư mới xây, thế mà anh cũng biết đường.
Cô lên tiếng phá tan sự im lặng: "Anh biết đường à, đã từng tới rồi sao?"
Anh vừa trở về, theo lí mà nói thì là hoàn toàn không thể.
Tần Hi tiếp tục đánh lái, hoàn toàn mặc kệ cô.
Hai người lại một lần nữa lâm vào tình thế im lặng.
Sơ Nịnh đã mệt mỏi cả ngày, lại thấy anh không muốn nói chuyện, cô cũng chẳng buồn quan tâm, nghiêng đầu sang một bên chợp mắt.
Chờ đèn đỏ, Tần Hi quay sang nhìn cô.
Có vẻ dạo này cô thật sự bận rộn đến thiếu ngủ.
Sơ Nịnh cứ như vậy mà ngủ, quầng thâm dưới mắt nhàn nhạt, gương mặt có phần hốc hác, mệt mỏi.
Tần Hi chậm rãi vươn tay tới, run rẩy muốn chạm vào mặt cô.
Đột ngội di động vang lên, anh đành phải rút tay về.
Đúng lúc đèn chuyển xanh, anh tiếp tục lái xe.
Sơ Nịnh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô lấy điện thoại, lướt qua tên người gọi, lúc trả lời, giọng cô có hơi khàn: "Anh Qúy Trạch"
Tần Hi liếc sang, tốc độ lái xe cũng chậm lại.
Trì Quý Trạch là anh trai của Trì Diên.
Anh đến chỗ Sơ Nịnh để lấy hành lý của Trì Diên, hỏi khi nào cô về đến nhà.
"Sắp ạ.
Em đang trên đường rồi." Sơ Nịnh liếc mắt nhìn thời gian, "Nếu anh đến trước thì đợi em ở cổng nhé."
Quý Trạch ngỏ ý muốn tới đón cô, Sơ Nịnh vội nói: "Không cần đâu ạ."
"Em..." Cô liếc nhìn Tần Hi bên cạnh, vô thức đáp: " Đồng nghiệp đang đưa em về, sắp đến nhà rồi ạ"
Mi mắt Tần Hi giật giật, quay sang nhìn cô, nhếch môi cười.
Thấy cô cất điện thoại, Tần Hi nhìn đường phía trước, hỏi một câu không rõ ý vị như nào: "Anh với em, là bạn đồng nghiệp sao?" Lúc nói hai chữ cuối cùng, anh cố tình nghiến chặt răng.
Sơ Nịnh sửng sốt một hồi rồi im lặng.
Trì Quý Trạch và Trì Diên đều không biết chuyện trước kia của cô và Tần Hi.
Cô chỉ nghĩ rằng nếu nói là được bạn trai cũ đưa về thì chắc chắn sẽ có một mớ chuyện liên quan khác kéo đến, thật sự phiền phức.
"Em nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với anh như thế, là bạn trai em gọi sao?" Tần Hi nắm chặt tay lái, trên mặt không chút biểu cảm, "Muộn như vậy mới tan làm, sao anh ta không tới đón em?"
"Không phải, là anh của Trì Diên, anh ấy đang đến nhà em để lấy hành lý cho nó." Sơ Nịnh dừng lại một lát, sau đó nói: "Em không có bạn trai."
Không có bạn trai.
Sắc mặt ủ dột của Tần Hi trong nháy mắt giãn ra, khóe môi không nhịn được cong lên cùng với giọng nói ngạo mạn: "Không có bạn trai? Có phải vì lúc trước gặp được anh quá tốt, quá ưu tú, rất hợp với em, cho nên em nhớ mãi không quên, không thể để người khác vào mắt, đúng không?".
Ngôn Tình Sắc
"......"
Người này vẫn như trước, lúc nào cũng có thể tự luyến.
"Em thấy ở một mình rất tốt, cũng không có ý định yêu đương." Sơ Nịnh nói.
"Là bây giờ em nghĩ như thế, hay là tương lai cũng muốn như vậy?" Tần Hi chậc chậc hai tiếng, đầu ngón tay gõ vào mép vô lăng một cách ngẫu nhiên, tâm trạng có vẻ khá ổn: "Xem ra tội của anh lại lớn hơn một chút rồi.
Khiến em say mê như vậy, kén chọn như thế, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Anh lại càng áy náy, lỡ như cả đời còn lại em sống cô độc một mình thì sao?"
Mới vừa nãy còn lạnh lùng im lặng, bây giờ lại nói chuyện theo cách chẳng ai hiểu được, Sơ Nịnh thật sự không theo kịp cảm xúc của anh.
"Đột nhiên anh nói rất nhiều." Sơ Nịnh giương mắt lên nhắc nhở.
"Có à?"
"Có lẽ là...!một chút."
"Ồ, vậy thì sao?"
"..."
Xe dừng tại cửa Tinh Lan vịnh.
Trời vẫn đang mưa.
Trì Quý Trạch còn chưa tới, Sơ Nịnh lại không mang ô.
Cô định đến sảnh để trú mưa, thuận tiện chờ Trì Quý Trạch tới.
Lúc xuống xe, cô cảm thấy đêm nay Tần Hi bất chấp mưa gió đưa cô về, cô cũng nên cảm ơn anh.
Hai người không nên ở trong một mối quan hệ có nợ nần nhau, tốt nhất là trả ơn ngay tại chỗ.
Có thể phần nào khiến bản thân và đối phương thoải mái hơn.
Sau khi suy nghĩ, Sơ Nịnh nói: "Bình thường em cũng hay bắt taxi về buổi tối, giá bảy mươi.
Em đưa anh một trăm."
Cô vừa nói vừa lục túi tìm tiền mặt.
Tần Hi dường như cảm thấy hoang đường, cười tủm tỉm: "Em coi anh như tài xế taxi thật? Một trăm đồng..."
Lời còn chưa kịp nói xong đã thấy Sơ Nịnh lấy từ trong ví ra tờ một trăm được gấp thành hình trái tim.
Bình thường khi đi ra ngoài Sơ Nịnh không có thói quen đem theo tiền mặt.
Cô chỉ tiện tay bỏ tờ một trăm vào ví để phòng trường hợp bất đắc dĩ xảy ra.
Bản thân cô cũng sửng sốt khi lấy ra, hơn nữa trong trường hợp này đưa cho Tần Hi xem ra cũng không thích hợp cho lắm.
Nhìn tờ tiền hình trái tim màu đỏ trong lòng bàn tay, cô nghĩ đến lời vừa rồi Tần Hi nói, cô bảo: "Nếu anh cảm thấy một trăm hơi ít thì anh ra giá đi.
Ta thêm bạn WeChat rồi em chuyển cho anh."
Tần Hi duỗi tay ra, lấy tờ tiền hình trái tim kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, ý tứ hàm xúc nói: "Em đây là đang tìm cớ để lấy phương thức liên lạc của anh? Có phải càng không thích hợp không?"
Anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt trong veo của cô.
"Chính em đã xóa WeChat của anh trước.
Làm người phải có cốt khí, nếu em muốn thêm lại..." Anh bỏ trái tim đỏ vào túi áo trước ngực, chậm rãi nói "Thì cũng phải hỏi anh xem anh có đồng ý hay không."
"..."
"Nhưng nếu em thật sự muốn quay lại..." Tần Hi mở khóa áo khoác, cởi ra rồi nghiêng người về phía Sơ Nịnh.
Hormone nam xen lẫnmùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào mặt khiến mặt Sơ Nịnh đỏ bừng, tim đập rộn ràng.Cô vô thức co rụt lại, trợn to hai mắt nhìn anh: "Này, anh cởi áo làm gì?"
2333 từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...