Ngoan Đừng Sợ Anh


Du Hàn nói xong, cô giáo nghẹn lời không nói được gì, thầy chủ nhiệm biết bối cảnh gia đình của Bối Doanh Doanh, cũng không dám nói thêm lời chỉ trích nào: "Thầy cô cũng chỉ là mong Doanh Doanh trước mắt đừng buông thả, phải nghiêm túc ôn tập."
Nhưng những lời vừa rồi nói, không hề giống như đang dạy bảo, mà là đang chỉ trích.
Du Hàn nhìn cô gái nhỏ đang cúi thấp đầu, lạnh nhạt nói: "Thầy chủ nhiệm, chúng em về lớp trước học tiết đọc sáng buổi sáng."
"...!Đi đi, tranh thủ thời gian học tập."
Bối Doanh Doanh bị anh dắt vào trong lớp, cô ngồi xuống, Du Hàn đưa khăn giấy cho cô, dịu dàng nói: "Được rồi không khóc nữa, nhé?"
Trong lớp có vài người nhiều chuyện quay đầu lại, muốn xem Bối Doanh Doanh thế nào rồi, lại bị ánh mắt lạnh lùng dọa quay trở lại.
Bối Doanh Doanh lau nước mắt, cô khẽ lắc đầu: "Vừa rồi cậu không nên nói chuyện giúp mình..."
Cô không muốn Du Hàn vì cô, không khéo lại bị liên lụy.
"Sau đó tôi nhìn cậu bị bắt nạt?" Anh nói, ngón tay chọc chọc gương mặt đỏ bừng của cô, "Những người khác không hiểu cậu, tôi còn không hiểu cậu sao? Hơn nữa tôi biết lần này thành tích của cậu tụt hạng vì cậu làm sai một bài toán, không thể nói gộp lại như vậy được."
"Nhưng mình thật sự rất sợ..."
Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên chân của cô, mười ngón tay giao vào nhau: "Sợ cái gì, nói cho cùng cũng chỉ là một bài kiểm tra mà thôi, hơn nữa -- không phải vẫn còn tôi ở đây sao? Từ đây đến khi thi đại học còn ba tháng nữa, đừng vội cho kết luận sớm như vậy."
Cô biết Du Hàn vẫn luôn tin tưởng cô.
Chỉ là cô không có lòng tin vào bản thân.
Giống như trước đây, cô vẫn còn có một chút tự ti.
"Tiếp theo cậu cứ thả lỏng tinh thần, còn lại giao cho tôi? Tôi cùng cậu ôn tập, cậu không cần lo lắng gì cả, được không?" Từng câu từng chữ của anh, đều vô cùng nghiêm túc.
Cô chậm rãi gật đầu.
Học kỳ cuối cùng của lớp mười hai, không chỉ có liều mình cố gắng, tâm trạng cũng phải vững vàng.

Mỗi người đều phải đối mặt với những bài thi khác nhau, tâm lý sẽ có những lúc thăng trầm, mấu chốt là phải biết cách điều chỉnh lại tinh thần nhanh chóng.
Sau cuộc kiểm tra chất lượng thành phố, với sự giúp đỡ của Du Hàn, Bối Doanh Doanh rất nhanh điều chỉnh lại tâm lý.

Trong lần kiểm tra chất lượng tháng tư của trường, thành tích của cô đột nhiên tăng mạnh, chen chân vào top ba mươi, môn toán và môn khoa học tổng hợp đã tăng hơn hai mươi điểm.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy thành tích này của Bối Doanh Doanh thì sợ đến ngây người, không ngờ Bối Doanh Doanh có thể tiến bộ vượt bậc như vậy.
Lên lớp ông khen ngợi Bối Doanh Doanh.

Một thời gian dài chịu đựng, áp lực chồng chất của Bối Doanh Doanh cuối cùng cũng bớt được một chút, giống như sau bao cố gắng, cô cũng đã đột phá được bản thân, một lần nữa chứng minh được bản thân.
Mùa hè đã đến, cũng đồng nghĩa với việc đã đến một tháng đếm ngược trước kỳ thi đại học.
Tháng này, điểm số của mọi người rõ ràng đều tăng vọt, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cũng vậy, hai người thỉnh thoảng cuối tuần sẽ lén chuồn ra ngoài đi hẹn hò.

Bây giờ dường như tất cả đang dừng lại ở thế giới của hai người.
Dù sao bây giờ cố gắng, sau kỳ thi tuyển sinh đại học muốn chơi thế nào có thể chơi thế đó.
Thời gian cũng trôi nhanh như chuyến tàu cao tốc chạy trong cuộc đời mỗi người, lao nhanh về phía trước.

Cuối cùng kỳ thi đại học cũng đã đến.
Vào buổi sáng thi môn ngữ văn, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cùng nhau đứng chờ bên ngoài cửa phòng thi.

Cô lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong mắt bắt đầu lộ vẻ mơ hồ, anh thấy vậy thì vỗ vỗ đầu cô: "Đừng lo lắng, đồ ngốc."
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Ừm..."
Trên môi anh nở một nụ cười, "Ngày mai thi xong, buổi tối chúng ta sẽ ra ngoài chơi."
"Ra ngoài chơi?"
"Hửm, không muốn sao?"
Cô vui vẻ gật đầu, "Muốn chứ ...!Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đến lúc đó cậu muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi chỗ đó."
Trong tưởng tượng hai ngày thi đại học sẽ là hai ngày khó khăn nhất và dài nhất.

Nhưng khi bản thân tự mình trải nghiệm thì lại cảm thấy thật ra không khác gì những kỳ thi cuối kỳ trước đây.
Buổi chiều của ngày thi cuối cùng, sau khi kết thúc môn thi tiếng Anh, Bối Doanh Doanh đi xuống cầu thang và hòa theo dòng người qua lại.
Cô nhanh chóng chạy tới chỗ anh, cười nói: "Du Hàn..."
Khi Du Hàn nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn trút bỏ được lo lắng trong lòng.

Anh giữ lấy gáy cô, kéo cô ôm vào lòng, không để ý mọi người xung quanh cứ thế ôm cô: “Ừm, thi thế nào rồi? "
"Mình cảm thấy mình làm bài tiếng Anh cũng khá ổn, với lại...!Khả năng đậu đại học Z cũng rất lớn." Hai mắt cô sáng ngời.
Anh cong môi, ngón tay vuốt chóp mũi của cô: "Có lòng tin như vậy là rất tốt."
Bối Doanh Doanh chú ý đến ánh mắt hóng chuyện cùng ngưỡng mộ của những người qua đường, hai gò má cô đỏ bừng.

Anh đứng thẳng người, thoải mái nắm tay cô đi xuống dưới lầu, "Tối nay đi chơi được không?"
Cô cụp mắt nói nhỏ: "Ừm...!mình nói với mẹ, tối nay đi ăn cơm với bạn học."
Ý trong lời của cô rất rõ ràng.
Anh không khỏi bật cười.
"Được, vậy chúng ta đi ăn cơm trước."
Du Hàn đưa cô đến một quán ăn, chọn nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn cô thích.

Trong quán ăn, sau khi chọn món xong, Du Hàn ngồi xuống bên cạnh Bối Doanh Doanh, ôm lấy eo của cô: "Tôi đã đặt vé xem phim rồi, suất tám giờ."
Hai mắt của cô sáng lên: "Được được!" Đã lâu rồi cô không được đi xem phim, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi lớp mười hai.
"Nhưng nếu xem hết phim cũng đã hơn mười giờ rồi." Anh nhìn về phía cô, ánh mắt dần tối lại: "Tối nay có muốn về nhà không?"
Cô giật mình, nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nóng lên, bối rối: "Mình..."

Anh khẽ cười, giọng trầm thấp vang bên tai cô: "Không về có được không?"
Cô do dự một lúc, khẽ gật đầu một cái, xấu hổ không dám tưởng tượng đến chuyện tối nay.
Sẽ không có việc gì hết, không có việc gì hết.
Dù sao trước đó cũng không phải chưa từng ngủ chung...
Hai người ăn thịt nướng xong, cùng nhau đi đến cửa hàng ăn vặt, mua một chút đồ ăn để lát nữa đi xem phim ăn.
Lúc xem phim, Bối Doanh Doanh có hơi không tập trung.

Sự tồn tại mãnh liệt của anh đã thu hút gần như tất cả sự chú ý của cô.

Trong đầu cô nóng lên, cảm giác rằng vừa thi đại học xong, rất nhiều chuyện trở nên không giống như trước đây nữa.
Ánh mắt của anh nhìn cô lúc đi ăn, cả bàn tay của anh đang nắm lấy tay cô, đều khiến cô cảm giác bản thân cô giống như một con mồi đang bị người ta để mắt đến.
Còn cả đêm nay...
Cô biết anh đã kiềm chế, rất lâu rồi không có tiếp xúc thân mật với cô, bình thường anh chỉ nắm tay cô, nhiều lắm là ôm một chút.
Nhưng tối nay, chắc chắn anh sẽ không "buông tha" cô dễ dàng như vậy.
Mà Du Hàn ngồi bên cạnh, tâm tư cũng đang xoay chuyển không tập trung xem phim.

Anh quay đầu nhìn gương mặt được ánh sáng từ màn hình chiếu sáng, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ như được tô son khẽ mím lại.

Chỉ nhìn cô như vậy anh cũng đã cảm giác như có một con mèo cứ luôn cào vào trong lòng mình.
Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ.
Thời gian trôi qua quá chậm.
Sau khi hết phim, hai người nắm tay thong thả đi ra ngoài, những người bên cạnh đều đang bàn luận về phim, nhưng chỉ có bọn họ là vẫn luôn im lặng.
Một lúc sau, Du Hàn mới lên tiếng: "Cậu đói không? Có muốn ăn chút đồ ăn vặt gì không?"
Cô lắc đầu: "Tối nay đã ăn no lắm rồi."
"Vậy có muốn đi dạo chỗ nào không?"
Cô suy nghĩ một lúc: "Không có, còn có chỗ đi dạo được sao?"
Du Hàn im lặng một lúc, "Vậy đi thôi, chúng ta đi khách sạn."
"!!!" Bối Doanh Doanh hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ đờ đẫn chọc anh bật cười, anh ôm lấy bả vai cô, kéo cô đi về phía trước, "Phòng tôi đã đặt trước rồi..."
Hai mươi phút sau, trước quần tiếp tân của khách sạn.
"Chào anh, đây là thẻ phòng của anh, rẽ trái bên cạnh đài phun nước anh sẽ thấy thang máy."
Du Hàn nhận thẻ phòng, đi đến trước mặt cô gái nhỏ, Bối Doanh Doanh cúp điện thoại, anh hỏi cô: "Đã nói xong chưa?"

"...Ừm." Có trời mới biết vừa rồi lúc cô nói dối, mặt đỏ đến mức nào.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng thở phào một hơi, Du Hàn im lặng cong môi, đặt thẻ phòng vào tay cô, "Cho cậu giữ."
"..." Lòng bàn tay cô dần dần nóng lên.
Hai người đi thang máy lên tầng chín, phòng 8902, sau khi tìm thấy phòng cô quẹt thẻ phòng, đẩy cửa đi vào, trong phòng được bày biện rất sang trọng, giữa phòng có một cái giường tròn lớn cực kỳ chói mắt.
Tim cô run lên, xấu hổ đến mức không dám cử động, khóe mắt cô nhìn thấy Du Hàn đi vào trong phòng ngồi xuống giường, giọng điệu vẫn ung dung như thường: "Đến đây nào Doanh Doanh."
Cô lo lắng đến mức nắm chặt tay, chậm rãi đi tới trước mặt anh.

Anh ôm lấy cô, kéo cả người cô sát lại gần, giọng khàn khàn nở nụ cười: "Cậu như thế này giống như tôi thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy."
"Mình..."
"Cậu muốn tắm trước hay là tôi tắm trước?" Anh nhìn về phía kính phòng tắm hơi mờ đang đóng chặt.
"Mình tắm trước."
"Đi đi."
Cô đi tắm trước, sau đó, cô khoác áo choàng tắm đi ra ngoài, tóc ướt sũng buông thõng.

Du Hàn đứng dậy, bảo cô đi sấy tóc trước đừng để bị cảm lạnh.
Bối Doanh Doanh nghe lời đi sấy tóc, cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vang lên, cô đảo mắt nhìn thấy một bóng người mơ hồ xuất hiện trên cửa kính phòng tắm, cô không ngờ lại có thể nhìn rõ như vậy, vậy nên vừa rồi khi cô tắm...
Mặt cô đỏ rực.
Hu hu hu cứu mạng [QAQ].
Cô ngồi lên giường nghịch điện thoại, cố gắng giết khoảng thời gian khó khăn này.

Đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Anh để trần nửa người trên, đi ra xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cô bị dọa tay run lên, điện thoại rơi xuống đệm giường.

Dô xoay người đang muốn nhặt điện thoại lên, nhưng anh đã nhanh tay hơn lấy được điện thoại của cô.
Anh đứng thẳng dậy, để điện thoại lên bàn, một tay chống bên cạnh cô, bao phủ lên người cô, bàn tay vuốt ve cái cằm trắng mịn của cô, trầm giọng hỏi:
"Muốn điện thoại, hay là muốn tôi, hả?"
Cô gái nhỏ nhìn khuôn mặt của anh, mặt của cô dần đỏ lên, cô khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói --
"...!Cậu."
Cô vừa dứt lời, môi cô đã bị môi của anh mạnh mẽ lấp kín.
Cô hơi sửng sốt, cũng nhanh chóng ngoan ngoãn thuận theo anh, không đè nén được cảm xúc vươn tay lên ôm lấy cổ anh.
Hiếm khi cô chủ động như vậy.
Anh đứng dậy ôm cô vào trong lòng, sau đó ánh mắt anh dần dần dời xuống dưới.

Đầu óc cô choáng váng, vô thức đẩy anh ra, nhưng cổ tay lại anh đè lại.
"Du Hàn..."
"Ừm," anh khàn giọng đáp lại, "Tôi hứa chỉ hôn thôi."
...

Cuối cùng khi anh dừng lại, cô gái nhỏ núp vào trong lòng anh.

Anh chăm chú nhìn đôi mắt ngập nước của cô, xoa dịu cảm xúc của cô, không khỏi bật cười: "Được rồi, được rồi, không hôn nữa."
Tiếng thì thầm khe khẽ của cô vỡ vụn trong nụ hôn dịu dàng của anh.
Cô gái nhỏ ngọt như một trái đào mật, ngọt đến tận đáy lòng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh ôm chặt cô vào lòng, điều chỉnh lại hơi thở của bản thân, thật ra anh không dám đi quá nhanh, sợ sẽ dọa cô sợ, hôm nay như này cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Bối Doanh Doanh không dám động đậy, muốn đưa tay lên sờ mặt anh, lại bị anh nắm lấy bàn tay nhỏ quậy phá: "Còn muốn quậy?"
"Không có..."
"Ngoan nào, không thì tôi lại phải vào phòng tắm." Anh vuốt mái tóc của anh.
Cô hơi sửng sốt, muốn che mặt quá...
Trước đây cô không nghe hiểu ý này, nhưng sau này có một lần anh nói cho cô, cô lập tức hiểu.
Cô ngoan ngoãn ôm lấy anh, đột nhiên lẩm bẩm: "Du Hàn, mình rất thích cậu."
Anh cười, nhéo mũi của cô: "Tôi cũng thích Doanh Doanh."
Đêm hôm nay hai người nằm trên giường trò chuyện một lúc rất lâu, nói từ quá khứ đến tương lại.

Sau đó cô không chống lại được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi trước.

Ngày hôm sau cô tỉnh dậy đồng hồ đã điểm tám giờ...
Hai người chậm rãi rời giường, rửa mặt xong thay quần áo, đi xuống dưới lầu ăn sáng.
Lúc ăn sáng, Bối Doanh Doanh nhận được tin nhắn của Viên Man Hà nói rằng hôm nay có việc bận phải đi ra ngoài không ở nhà, dặn cô một lát trở về nhớ ăn canh sáng nay mẹ cô mới nấu.
Bối Doanh Doanh nghĩ Bối Hồng cũng đang ở công ty, nên cô và Du Hàn quyết định cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, Bối Doanh Doanh đi một vòng, đúng là không thấy Viên Man Hà ở nhà.

Du Linh thì đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, không thấy bọn họ ở bên ngoài này,
Cô kéo ống tay áo Du Hàn, có chút kích động: "Du Hàn, cậu lên lầu với mình nhé, mình cho cậu xem váy mình mới mua mấy hôm trước."
Dù sao người lớn cũng không ở nhà, cô cũng không có gì phải dè chừng: _ (: з "∠) _
"Ừm."
Anh đi theo cô lên trên lầu, đứng ở cửa phòng ngủ, mấy phút sau cô thay đồ xong đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy dài một vai màu xanh nhạt có tua rua và một lớp voan mỏng, giống như tiên nữ, cô xoay một vòng: "Cậu thấy đẹp không?"
"Rất đẹp."
Cô vui vẻ nắm lấy tay của anh, nhón chân lên muốn hôn anh.

Anh thuận thế ôm cô vào lòng, ép người cô lên cửa, vừa định hôn cô thì bất ngờ sau lưng vang lên một giọng trầm thấp nặng nề:
"Hai người đang làm gì!"
Bối Doanh Doanh hoảng sợ nhìn sang, phát hiện cửa thư phòng đột nhiên mở ra.

Bối Hồng đang đứng trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui