Sau khi sinh, bởi vì quá mệt nên Bối Doanh Doanh đã ngủ miên man, lúc tỉnh lại lần nữa cô đã được chuyển vào phòng bệnh riêng.
Cô sinh ở một bệnh viện phụ sản tư nhân, ở đây cung cấp những dịch vụ cao cấp và tinh tế nhất, tất cả trang thiết bị, chế độ ăn uống của mẹ và bé, phục hồi cơ thể sau này đều do Du Hàn đã lên kế hoạch trước.
Cô vừa tỉnh, Du Hàn vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng cô lập tức phát hiện, tảng đá trong lòng của anh lúc này mới hoàn toàn bỏ xuống được, "Doanh Doanh —— "
Viên Man Hà và Du Linh cũng đang ở trong phòng bệnh nghe thấy tiếng động cũng chạy lại trước giường bệnh, "Con tỉnh rồi, con cảm thấy thế nào?"
Cô nhìn về phía cốc nước trên đầu giường, anh hiểu ý, ngồi xuống mép giường, đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào người mình, sau đó đưa ống hút vào trong miệng của cô: "Em uống chậm thôi."
Cô uống nước xong, nhìn về phía bọn họ, khóe miệng khẽ cong lên: "Con không sao, chỉ là có chút mệt thôi."
Du Linh nói: "Mệt mỏi là chuyện bình thường, tháng ngày ở cữ tiếp theo phải bồi bổ cẩn thận."
Trong lòng Bối Doanh Doanh quan tâm nhất lúc này là con: "Cục cưng nhỏ đâu rồi mẹ?"
Viên Man Hà vui vẻ ôm cục cưng nhỏ lại đây, lúc Bối Doanh Doanh ôm con gái nhỏ trong lòng, cô nhìn sinh mệnh nho nhỏ này vẫn còn hơi đỏ, hốc mắt cô nóng lên. Viên Man Hà nói con bé cực kỳ ngoan, bây giờ ngủ thiếp đi rồi, lúc lúc cũng không khóc không ầm ĩ.
Bối Doanh Doanh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, nhịn không được mỉm cười nhìn về phía Du Hàn, anh nói: "Anh có dự cảm sẽ là con gái, cuối cùng đúng là áo bông nhỏ của anh.
"Con bé đáng yêu quá..." Bối Doanh Doanh khẽ hôn lên cái miệng nhỏ của con gái, trái tim mềm nhũn.
"Con gái của chúng ta, sau này chắc chắn sẽ xinh đẹp giống như Doanh Doanh vậy."
Cô cong môi, "Em hy vọng con bé sẽ xinh đẹp hơn cả em."
Đứa bé chào đời trở thành niềm vui của gia đình, bà nội và bà ngoại thay nhau ẵm bồng không buông tay. Bối Hồng có chuyện đột xuất nhất định phải đến công ty, trước khi đi ông ôm cháu gái không nỡ buông tay.
Cuối cùng bọn họ ôm con bé trở lại chỗ nằm cho trẻ sơ sinh, sau khi người lớn rời đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Du Hàn gạt những sợi tóc vướng trên mặt cô, sau đó đặt lên gò má cô một nụ hôn, cô vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu trên vai anh, kể cho anh nghe những lời trong lòng: "Ông xã, vừa rồi lúc em sinh con, đau đến mức em cảm giác bản thân sắp không gắng gượng nổi nữa..."
Anh đau lòng đến mức không thể diễn tả thành lời, ôm cô càng chặt hơn: "Ừm, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, không sinh thêm nữa."
Những tháng cô mang thai anh đều ở bên cạnh cô, nhìn thấy để làm một người mẹ thì cô đã phải vất vả như thế nào.
Cô mỉm cười: "Nhưng em cực kỳ vui vẻ, sau này chúng ta sẽ là một nhà ba người, mãi mãi ở bên nhau."
"Vậy anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, cả đời bao bọc em và con gái."
Anh vuốt ve cằm của cô, cúi mặt dịu dàng hôn cô.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Doanh Doanh nắm ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói: "Ông xã, tên của con gái, anh đặt cho con nhé?"
-
Bởi vì cục cưng nhỏ từ khi vừa ra đời đã thích ngủ, động một chút sẽ ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, ngoài dự đoán của mọi người, con bé rất dễ dụ. Cuối cùng Du Hàn và Bối Doanh Doanh dứt khoát đặt tên cho con gái là "Du Miên". Chữ "Miên" cho người ta một loại cảm giác thời gian êm đềm yên tĩnh, từ này cũng đồng âm với từ "Bông", biểu tượng cho áo bông nhỏ tri kỷ của bố.
*Miên còn còn có nghĩa là ngủ.
Trong thời gian Bối Doanh Doanh ở cữ, cô tưởng Du Miên sẽ thích ông bà nội ngoại nhất, ai ngờ sau khi quan sát cô mới phát hiện, hóa ra người Du Miên thích nhất là bố của con bé...
Anh vừa bế con bé lên là sẽ ôm được cả một tiếng đồng hồ, không hề mỏi tay hay khó chịu gì cả, Du Hàn bình thường đối với người ngoài thường rất lạnh nhạt, chỉ cần thấy con gái anh lập tức dịu dàng như biến thành một người khác, ngay cả chuyện của công ty cũng có thể giao cho Lục Giản, Vương Thụ Trạch được đều sẽ giao cho bọn họ, lúc nào cũng nói —— "Tôi phải về nhà với con gái."
Buổi tối Bối Doanh Doanh cho con bé bú sữa xong, Du Hàn đi vào trong phòng, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy Du Miên.
Cục cưng nhỏ ăn no xong ngơ ngơ ngác ngác, hai mắt chớp chớp nhìn thấy bố, năm ngón tay nhỏ nắm lấy bàn tay của bố. Bối Doanh Doanh ngồi ở bên cạnh thấy vậy không khỏi bật cười: “Anh xem Miên Miên thối này, ăn uống no say là không cần mẹ nữa.”
Du Hàn cười hôn con gái nhỏ một cái: “Đó là con gái biết bố chỉ có buổi tối mới có thể ở bên cạnh cục cưng của bố.” Một tay còn lại của anh ôm vợ, “Hôm nay Miên Miên có ngoan không, có gây phiền phức cho em không?”
“Không đâu, hôm nay con bé ngoan lắm, ban ngày có mẹ đến giúp em trông buổi sáng, em cũng có thời gian nghỉ ngơi một lúc.”
Ngày mai là cuối tuần, anh ở nhà trông con bé, em có thể nghỉ ngơi thật thoải mái.”
“Vâng.”
Một lúc sau chị Nguyệt ôm Du Miên đi ngủ, Du Hàn cuối cùng cũng có thời gian ở riêng với cô.
Anh dỗ ngọt cô cùng tắm với mình, anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Anh phát hiện, vẫn là Doanh Doanh của anh ngoan nhất...”
Mặt cô đỏ lên, tay đè lên đầu vai của anh, tiếng rên rỉ của cô bị anh nuốt vào trong cổ họng.
Cuối cùng hai người ra ngoài phòng ngủ, Du Hàn bế cơ thể mềm nhũn của cô gái nhỏ đặt lên giường, anh không dám giày vò cô quá lâu, phải để cho cô có thời gian chậm rãi bình phục mới thích ứng được.
Cô giận anh: “Anh có thể đứng đắn một chút được không...”
Anh bất đắc dĩ nắm lấy tay của cô, “ Bà Du, em thử nghĩ xem anh đã bao nhiêu lâu không “ăn mặn” rồi, hả?”
Từ lúc lấy được giấy đăng ký kết hôn đến giờ anh chưa từng “tĩnh tâm ăn chay” lâu như vậy.
“Được rồi... “ Anh biết, cho dù anh có muốn làm gì, cô đều ngoan ngoãn nghe theo anh.
Du Hàn nhổm người dậy tắt đèn ngủ vàng ấm ở trên đầu giường, rồi quay lại nằm xuống bên cạnh cô, anh vuốt ve vành tai của cô, đột nhiên nhắc đến một chuyện: “Đợi Miên Miên lớn một chút, anh dẫn em ra nước ngoài chữa tai cho em.”
Cô nghe vậy thì ngẩn người.
“Trước kia khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, nên tai em không thể chữa khỏi được. Nhưng khoảng thời gian trước anh ở nước ngoài biết được một bệnh viện, bên đó nói bây giờ có thể chữa tận gốc. Đến lúc đó Doanh Doanh chữa khỏi xong, có thể không cần phải đeo máy trợ thính nữa.”
Thật ra những năm nay Du Hàn vẫn luôn tìm bệnh viện có thể chữa khỏi lỗ tai cho cô cả ở trong nước lẫn nước ngoài. Lần này sau khi xác nhận thật sự có thể chữa được anh mới dám nói cho cô biết. Có thể bây giờ cô không để ý đến chuyện này nữa, nhưng anh vẫn muốn thực hiện lời hứa của mình lúc đầu đã hứa với cô.
Bối Doanh Doanh nghe xong, hai mắt cô sáng lên: “Thật sao...”
Anh cười vuốt chóp mũi của cô: “Đồ ngốc, loại chuyện này sao anh có thể lấy ra đùa với em được.”
Trong lòng cô cảm động, ôm lấy anh, đầu dán lên lồng ngực anh: “Thật ra em đã dần dần quen với cuộc sống như vậy rồi, hơn nữa còn có anh ở bên cạnh em.”
“Nhưng anh không muốn trong lòng Doanh Doanh tự ti dù chỉ là một chút. Anh biết chuyện lỗ tai bị thương đã để lại cho em tổn thương tâm lý, anh không muốn nỗi đau này sẽ đi theo em cả một đời. Anh không muốn để em cảm thấy tiếc nuối.”
“Ông xã..."
"Ừm?"
“Em lấy được anh, thật sự rất hạnh phúc.” Dù cô đã rất nhiều lần nói yêu anh, nhưng cô phát hiện, từ lúc cấp ba thích anh đến bây giờ, mỗi một ngày cô đều yêu anh nhiều hơn một chút.”
Anh khẽ thở dài, hôn lên trán của cô: “Em thật sự rất ngốc.”
-
Sáng ngày hôm sau, hai người gần như tỉnh lại cùng một lúc, sau khi rửa mặt xong chuyện đầu tiên hai người làm là đi nhìn Du Miên.
Bối Doanh Doanh đi theo sau vào trong phòng, cô thấy Du Hàn ngồi trên đệm xốp, vừa ôm con gái vừa dỗ, cô đi qua: "Hôm nay con bé ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy sao?"
"Tối hôm qua nửa đêm Miên Miên khóc rống, dỗ một lúc lâu con bé mới ngủ lại được."
Cô ngây người: "Sao em không biết?"
Anh khẽ cười, "Anh thấy em đang ngủ ngon, không nỡ đánh thức em dậy, anh đi dỗ con bé là được."
"Ông xã, anh đã vất vả rồi..." Cô đau lòng chủ động hôn lên mặt anh một cái, "Hôm nay em sẽ chuẩn bị cơm trưa, đã rất lâu rồi em không xuống bếp."
"Vậy hôm nay anh có số hưởng rồi?"
Cô cười khúc khích, ôm lấy Du Miên, "Sao em càng nhìn con gái chúng ta càng thấy con bé giống anh nhỉ." Mặc dù bây giờ vẫn chưa thấy rõ đường nét con bé ra sao, nhưng cô cảm thấy khi Miên Miên ngủ lộ ra dáng vẻ của Du Hàn."
"Tất nhiên rồi, con bé là con gái của anh mà, nhưng mà anh cảm thấy vẫn là giống mẹ thì tốt hơn, trí thông minh di truyền từ anh là được."
"Này... Em cũng đâu có ngốc, di truyền của em cũng được."
Anh nhíu mày: "Sao lúc đó học toán lúc nào cũng bị điểm thấp?"
Gương mặt nhỏ của cô tức giận phồng hai má lên, "Em... Em không thèm để ý đến anh nữa! Người này chỉ biết lấy chuyện cấp ba cô học mấy môn khoa học tự nhiên kém ra trêu chọc cô thôi!
Anh cười kéo cô vào trong ngữ, "Đùa em thôi, cho dù học toán không giỏi thì cũng là vợ của anh."
"Hừ, không muốn làm vợ của anh đâu nhé..."
Anh đè thấp giọng xuống, chọc nhột cô: "Vậy em nói xem, em muốn làm vợ của ai hả?"
Cô cười cầu xin anh tha thứ, hai người đùa giỡn một lúc, cuối cùng cô trừng anh: "Anh đã làm bố rồi, mà còn trẻ con như vậy."
Anh ôm lấy Du Miên, đi ra ngoài: "Miên Miên ngoan, chúng ta không để ý đến mẹ nữa, đi ra ngoài chơi nào."
Cô nhìn hai bố con, khóe miệng cong lên đến tận mang tai.
-
Sau khi hết tháng ở cữ, Bối Doanh Doanh được chăm sóc bồi bổ đầy đủ, nhanh chóng lấy lại vóc dáng mảnh mai. Dáng người vốn có hơi gầy của cô, bây giờ trở nên nở nang hơn, càng có hương vị phụ nữ hơn.
Lúc Châu Tố và Lục Giản đến nhà thăm Du Miên, Châu Tố kéo tay Bối Doanh Doanh, không khỏi cảm thán: "Tại sao mình lại cảm thấy cậu làm mẹ rồi, còn trẻ hơn trước đây, có phải mình bị ảo giác rồi không?"
Ánh mắt của Bối Doanh Doanh rơi xuống bụng hơi nhô lên của Châu Tố: "Nói mới nhớ, hình như cậu cũng được năm tháng rồi nhỉ?"
Đầu năm nay Châu Tố mang thai, sự xuất hiện của đứa bé này hoàn toàn là do ngoài ý muốn, Châu Tố còn đang băn khoăn không biết có nên làm mẹ hay không, nhưng khi biết tin mình mang thai, tâm lý của cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, đặc biệt mong chờ sự ra đời của đứa bé này.
Châu Tố quay đầu nhìn về phía Lục Giản, tinh nghịch cười một tiếng: "Còn nửa tháng nữa cơ."
"Nhanh thật đấy, cậu có gì không hiểu đều có thể đến hỏi mình, tốt xấu gì thì mình cũng làm mẹ sớm hơn cậu."
"Được, mà Miên Miên đâu rồi."
"Du Hàn ôm đi rồi, buổi chiều con bé ngủ nhiều rồi, cũng không biết đã tỉnh hay chưa, để mình đi xem."
Sau khi Bối Doanh Doanh rời đi, Châu Tố dính lên người Lục Giản, "Ông xã, anh cũng phải nhanh chóng học hỏi Du Hàn một chút, người ta bây giờ là vú em tiêu chuẩn đó."
Lục Giản ôm lấy cô ấy, vẻ mặt thành thật: "Anh mua rất nhiều sách, đang đọc."
"Anh không biết trong sách đều là kiến thức chết sao? Đồ mọt sách." Cô xoa bóp mặt của anh.
Lục Giản nắm lấy bàn tay nhỏ quấy phá của cô, "Được, vậy hôm nay anh đi tìm Du Hàn tâm sự."
Một lúc sau Du Hàn và Bối Doanh Doanh ôm Du Miên đi xuống, Châu Tố ôm cục cưng nhỏ cả người đều là mùi sữa, trái tim mềm nhũn: "Miên Miên đáng yêu quá đi..."
"Nếu cậu thích thì ôm về nhà nuôi hai ngày đi?" Cô nói đùa.
"Thật sao?" Vậy mà Châu Tố lại tưởng thật.
"..." Du Hàn xụ mặt, "Không được."
Châu Tố cố ý liếc mắt, "Doanh Doanh, mình phát hiện chồng cậu là nô lệ của con gái cậu đó."
Du Hàn nhìn Lục Giản: "Cậu hỏi xem chồng cậu tương lai có bằng lòng hay không."
Lục Giản: "... Nghĩ hay lắm."
Hai cô gái đều cười.
-
Cùng với sự đồng hành của Bối Doanh Doanh và Du Hàn, Miên Miên nhỏ từng ngày từng ngày khỏe mạnh lớn lên. Mỗi khi người ngoài nhìn thấy con bé, bọn họ sẽ khen Miên Miên giống như búp bê sứ đúc từ ngọc ra, đôi mắt to trong, làn da trắng cùng với khuôn mặt xinh đẹp thì cũng thôi đi, đã thế con bé cực kỳ nghe lời không thích âm ĩ. Viên Man Hà nói con bé còn người gặp người thích hơn cả Doanh Doanh ngày nhỏ.
Du Miên nhỏ bé còn chưa đến một tuổi đã rất thông minh, biết gọi "Bố mẹ", giọng điệu của con nít bập bẹ i a học nói, khiến cho người ta không kìm được muốn ôm con bé vào trong lòng.
Đến cuối năm, Phong Cao đang chuẩn bị cho lễ tổng kết cuối năm, tất cả mọi người đều vô cùng bận rộn.
Ngay cả Du Hàn cũng không thể không đi sớm về trễ, không có nhiều thời gian chơi cùng Du Miên, mọi ngày khi anh về nhà, Du Miên đã đi ngủ rồi.
Sáng sớm thức dậy, Du Hàn chỉ kịp cho Bối Doanh Doanh một nụ hôn buổi sáng tốt lành rồi nhanh chóng đến công ty, một lúc sau cô tỉnh ngủ thì bảo dì chăm sóc Du Miên ôm con bé lại đây.
Cô tự mình mặc áo và váy cho Du Miên, Du Miên cúi đầu nhìn mẹ đang cài cúc áo cho mình, miệng còn bập bẹ vài tiếng gọi: "Bô... Bô Bô... @#$..."
"Miên Miên nhớ bố đúng không?"
Cục cưng nhỏ không ngừng bi ba bi bô, Bối Doanh Doanh giúp con bé mặc quần áo xong, suy nghĩ một lúc: "Hôm nay mẹ đưa Miên Miên đi tìm bố chơi nhé?"
Du Miên giống như nghe hiểu, vui vẻ khua tay múa chân, "Chơi tút tút..."
Bối Doanh Doanh cười, cúi đầu thơm lên mặt con gái một cái, "Đi thôi, chúng ta đi cho bố một niềm vui bất ngờ."
Cô ôm Du Miên đi xuống dưới lầu, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi. Du Miên ngoan ngoãn ăn cháo kê táo tàu hạt dẻ và bánh Custard, và sau đó Bối Doanh Doanh lấy túi và mũ của con bé.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hai mẹ con lên đường.
Hôm nay hai người đều mặc quần áo màu nâu, giống như quần áo gia đình. Hai người vừa đi vào tòa nhà Phong Cao Technology, nhân viên ở quầy lễ tân lập tức nhận ra hai người: "Phu nhân Tổng giám đốc?"
Bọn họ hỏi cô có cần nhân viên đưa cô lên tầng cao nhất không, cô từ chối, nói là mình đã liên lạc với trợ lý rồi.
Trong lúc bọn họ đang chờ Tiểu Lý, nhân viên ở quầy lễ tân liếc trộm Bối Doanh Doanh đang dắt tay Du Miên, kích động hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Cậu nhìn con gái của Tổng giám đốc Du kìa, đáng yêu quá..."
Đúng lúc Du Miên bé nhỏ quay đầu nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò, một giây sau cô bé người ngọt ngào ——
Nhân viên: "..." Ôi tôi chết mất.
Một lúc sau Tiểu Lý đi xuống đón hai mẹ con lên trên, cậu ta nói Tổng giám đốc Du vẫn còn đang họp. Cô nói trước hết đừng thông báo cho anh vội, cô và con gái sẽ ở trong phòng chờ đợi anh họp xong, dù sao vẫn đang trong giờ làm việc, cô sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Bọn họ đi đến tầng cao nhất, nhân viên nhìn thấy phu nhân và công chúa nhỏ đột nhiên xuất hiện, lập tức hai mắt sáng rực, nhiệt tình xông tới. Bối Doanh Doanh tính tình hiền hòa, lại là một nhạc sĩ nổi tiếng, nhân viên nữ trong công ty đều rất thích cô, đặc biệt là khi dẫn theo cục cưng nhỏ, tất cả mọi người đều rất hào hứng.
Du Miên bé nhỏ không hề sợ người lạ, thoải mái để cái chị ôm, sau khi nói chuyện vài câu, Bối Doanh Doanh dẫn con gái trong lòng văn phòng Tổng giám đốc chờ.
Mà lúc này Du Hàn ở trong phòng họp, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Toàn bộ phòng họp giống như bị bao phủ trong bóng tối.
Anh sầm mặt, ném tập tài liệu lên bàn, trong lòng nhân viên ai nấy cũng đều run sợ, anh nói:
"Đây là báo cáo nghiên cứu dự án mà cậu đã làm trong cả một tuần này?"
Nhân viên mím chặt môi, không dám nói lời này, Vương Thụ Trạch khẽ ho vài tiếng, "Tiểu Hứa, bài báo cáo này phải làm lại rồi, còn dám nộp bản báo cáo như thế này lên, sợ là tiền thưởng cuối năm của cậu sẽ tôi bị trừ mất đấy."
Nhìn qua có vẻ như Vương Thụ Trạch đang quở mắng nhưng thật ra lời này khiến bầu không khí ngột ngạt dịu đi một ít. Tiểu Hứa vội vàng gật đầu: "Ngày mai tối sẽ nộp lại một bản khác."
Du Hàn lần nữa lên tiếng: "Trước mười hai giờ trưa mai, không khiến tôi hài lòng thì cậu biết kết quả rồi đấy."
"..." Trong lòng Tiểu Hứa đang gào thét.
Du Hàn ngước mắt nhìn nhân viên ngồi bên dưới, giữa hai lông mày dường như ẩn chứa sự lạnh lùng, giọng cực kỳ trầm: "Sắp đến tết rồi, tôi không muốn bất kỳ ai có thái độ buông thả thư giãn. Nếu như nhận tiền lương cao như vậy, mà kết quả công việc mọi người đưa tôi là cũ rích và muốn lươn lẹo qua mắt tôi thì tôi khuyên mọi người nên nhường vị trí này lại cho người khác đi là vừa."
Mọi người đều cúi đầu rất thấp, một lúc lâu sau Vương Thụ Trạch nháy mắt ra hiệu cho Du Hàn, sau đó nói: "Được rồi, nghỉ ngơi mười phút cái đã."
Mọi người nghe vậy dường như cảm giác cổ họng đang bị ai đó bóp chặt, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Du Hàn vẫn ngồi tại chỗ xem máy tính. Mọi người cũng không dám nói lung tung, chỉ thấp giọng thảo luận tiệc thường niên tối nay.
Du Hàn đang vô cùng chuyên tâm xử lý email, đến khi Tiểu Lý đi vào, đưa cà phê cho anh:
"Tổng giám đốc Du, phu nhân dẫn theo công chúa nhỏ đến."
Bàn tay đang gõ bàn phím của anh dừng lại, "Hai người bọn họ đến?"
"Vâng ạ, phu nhân đang ở trong văn phòng."
Mấy người với bọn họ: "Tạm dừng cuộc họp mười phút."
Mọi người mừng như điên.
"Má ơi, con gái của Tổng giám đốc Du đến, phúc tinh của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi!"
"Đến thật đúng lúc!!! Tôi con mẹ nó cảm giác một giây tiếp theo Tổng giám đốc Du sẽ quẳng giống giấy tờ đó lên mặt tôi..."
Du Hàn vội vàng chạy về văn phòng, mở cửa ra, đúng là thấy được hai mẹ con đang ngồi trên ghế sô pha. Du Miên quay đầu nhìn thấy anh, ánh mắt ươn ướt, ê a gọi: "Bố, bố bố..."
Ánh mắt lạnh lùng của anh chỉ còn lại sự dịu dàng, anh bước nhanh đến bên con gái, anh ôm lấy con gái nhỏ đang giang hai tay ra chờ được anh ôm, "Miên Miên ngoan —— "
Du Miên ôm lấy cổ anh, hôn bẹp một cái lên mặt anh, giọng trẻ con đang bi bô cái gì đó.
Du Hàn nhìn về phía Doanh Doanh: "Vợ à, sao em lại đến đây?"
Cô cười đứng dậy, cũng bị anh kéo vào trong lòng, ngón tay của cô quấn lấy cà vạt của anh, nhẹ nhàng kéo xuống: "Không phải em mang theo áo bông nhỏ đến giám sát công việc của Tổng giám đốc Du sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...