Ngoan, Đừng Chạy


Editor: Chanh
Mục Sở cũng không biết chính mình vì sao cuối cùng lại đồng ý.

Chỉ nhớ rõ mặt anh rất dày, thừa dịp cô khom lưng, còn cố ý lấy tay chọc chọc gương mặt đã đỏ bừng của mình.

Cuối cùng, còn rất đứng đắn dặn dò: "Lúc rửa nhớ dùng chút sức, anh không có cảm giác gì cả."
"...!"
Mục Sở lung tung ứng phó mấy lần, đẩy anh ra.

Sau đó rủ mắt xuống thấy cái kia, ngẩng đầu rất hiếu kì hỏi anh, "Anh khó chịu sao?"
Cố Tần đang đứng xả lại nước, nghe được thanh âm, cách một tầng hơi nước mông lung nhìn sang.

Bởi vì tiếng nước chảy nên anh tăng âm lượng lên: "Hả?"
Mục Sở tiến tới, chỉ chỉ vị trí kia, kiễng chân ghé vào bên tai anh, giọng điệu ra vẻ rất quan tâm, thanh âm còn cố ý mềm xuống: "Em thấy anh từ đầu vào đã cứng vậy rồi, lâu như vậy vẫn chưa thỏa mãn, khó chịu sao?"
"...!"
Thân hình Cố Tần cứng ngắc trong chốc lát.

Lúc nhìn về phía cô, đáy mắt nổi lên gợn sóng, khàn giọng mở miệng: "Nếu vậy, ở đây giải quyết một chút?"
Anh đưa tay qua muốn túm lấy cô.

Mục Sở đã sớm có phòng bị, nhanh chóng mở cửa chạy ra.

Tay Cố Tần dừng lại giữa không trung, ngây người mấy giây thu hồi lại, bất đắc dĩ cười một tiếng, còn nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Chờ đó cho anh."
Động tác tắm rửa của anh nhanh hơn hẳn.

Sau khi ra ngoài, Mục Sở trùm khăn tắm đi tới phòng để đồ tìm váy ngủ.

Bởi vì là tân hôn, tủ quần áo của cô đa số đều là đồ mới.

Toàn bộ đều do Cố Tần chuẩn bị, cô chưa kịp nhìn kỹ có cái gì.


Mục Sở mở tủ ra, bên trong chỉnh chỉnh tề tề treo rất nhiều đồ, chủ yếu là màu xanh nhạt cô thích.

Phần lớn đều ngắn cũn cỡn, lộ lưng, đồ cổ chữ V khoét sâu, toàn bộ đồ đều theo kiểu dáng anh thích.

Mục Sở nhìn những chiếc váy ngủ kia, liếc mắt.

Ở trong đống váy ngủ kia, cô phát hiện một chiếc váy ren màu hồng trong suốt.

Vải vóc rất ít, chỉ có vài chỗ che lại lấy lệ.

Mục Sở cạn lời, chuẩn bị tìm chỗ để giấu đi, miễn cho anh lại bắt cô mặc thường xuyên.

Kết quả vừa cầm trên tay, Cố Tần đã khoác áo tắm mở cửa phòng ra, đi vào.

Ánh mắt vừa lúc dời đến đồ vật trong tay cô, mày nhướng lên: "Muốn trốn anh mặc thử?"
"...!"
Rõ ràng là cô muốn ném đi!
Người anh đã tới gần, chủ động nhận lấy: "Lại đây, anh mặc giúp em."
Mục Sở cắn môi từ chối: "Không muốn!"
"Vì sao?"
Mục Sở cúi đầu không nói lời nào.

Cố Tần cười khẽ, ôm lấy cô: "Thẹn à?"
"...!"
"Đêm động phòng hoa chúc, nào có giống với những ngày bình thường?" Không đợi Mục Sở từ chối, anh trực tiếp giật khăn tắm xuống, đem bộ đồ kia xỏ vào người cô.

Đối diện ngăn tủ chính là mặt gương rất lớn.

Mục Sở ngồi ở đằng kia, xuyên qua mặt kính, nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, cùng với động tác đang mặc bộ đồ màu hồng kia cho cô.


Thị giác bị kích thích, gò má cô ngày càng đỏ, hai bên tai dần nóng lên.

Phát giác ra sự khác thường của cô, Cố Tần quay đầu ngắm nhìn, ý cười dần đậm.

Quần áo mặc xong, so với lúc nãy không mặc gì càng thêm dụ hoặc.

Anh dán vào bên tai cô, nhẹ thổi khí: "Tối nay chúng ta ở đây, em soi gương cho kỹ, nhìn xem chồng em yêu thương em thế nào."
Mục Sở: "...!"
- -
Sau khi cưới, Cố Tần dành ra ba tháng để mang Mục Sở đi hưởng thụ kỳ trăng mật.

Một tháng cuối cùng, hai người tới Maldives.

Thời gian trước đã chạy nhảy chán chê, Mục Sở hơi mệt, mấy ngày nay ở khách sạn gần biển nghỉ ngơi.

Chạng vạng tối, Cố Tần tới phòng cao nhất của khách sạn bàn công việc, một mình Mục Sở đi ra bờ biển.

Một tay xách giày, một tay nâng váy, đi trên bờ cát trắng mềm mại, ngắm nhìn chút ánh chiều tà còn sót lại vẩy trên mặt biển.

Thủy triều dâng lên tới mắt cá chân, cảm xúc nhẹ nhàng tinh tế vô cùng dễ chịu.

Chung quanh có không ít trẻ con đùa giỡn, tiếng cười cười nói nói truyền tới.

Bỗng nhiên một cô bé xinh xắn chạy lại, cầm trong tay bó hoa nhài, ngẩng đầu nhìn Mục Sở cười tươi: "Chị ơi, có một anh rất đẹp trai tặng cho chị nè."
Cô nhóc dùng hai tay đưa hoa nhài cho Mục Sở.

Cô gái nhỏ tầm năm sáu tuổi, tóc tết đuôi ngựa, mặc váy công chúa, lúc nói chuyện thanh âm vừa mềm vừa ngọt, thật khiến người ta ưa thích.

Mục Sở sửng sốt hai giây, lúc nhận lấy bó hoa nhài kia, khom lưng cười nhẹ: "Cảm ơn em."

Cô gái nhỏ giống như thẹn thùng, le lưỡi một cái, đỏ mặt chạy đi.

Mục Sở ngồi dậy nhìn bóng lưng nhỏ bé kia khẽ cười, đưa bó hoa trong tay đặt nơi chóp mũi nhẹ ngửi.

Dựa vào trực giác mách bảo, cô quay đầu nhìn lại.

Cố Tần đứng ở nơi đấy, ráng chiều tràn ngập chân trời, ánh hoàng hôn vẩy lên giữa những sợi tóc ngắn nhỏ vụn, ngũ quan nghiêm khắc của anh vì vậy chợt trở nên nhu hòa hơn hẳn.

Anh đang nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Thấy cô quay người, anh cất bước đi tới,
Mục Sở ôm chặt bó hoa trong tay: "Anh tìm hoa nhài ở đâu thế?"
"Lúc anh ra khỏi khách sạn đúng lúc gặp được người bán hoa, thấy hoa nhài nên thuận tay mua cho em một bó."
Mục Sở vén tóc ra sau tai, cùng anh tìm một tảng đá ngồi xuống:"Hoàng hôn ở đây đẹp thật."
Cô nhìn tầng tầng lớp sóng biển đổ xô, nói với Cố Tần: "Tuần trăng mật của ba mẹ em cũng ở bờ biển đảo Bali, sau đó không lâu thì mẹ mang thai.

Thế nên mới lấy nhũ danh là bọt sóng nhỏ đặt cho em."
Mục Sở cúi đầu, tay khẽ vuốt hình dáng bọt nước trên nhẫn cưới.

Cố Tần khẽ cười: "Hoa Hoa, em là đang ám chỉ với anh điều gì đúng không?"
"Nào có." Mục Sở nghi ngờ nhìn qua, "Em chỉ cảm khái một chút."
Cố Tần đem người ôm lấy, khẽ hôn tay cô: "Nếu em thích, mình cũng sinh một đứa."
Mục Sở mím môi cười, ôm cổ anh hỏi: "Thế anh thích con trai hay con gái?"
"Anh thích nhất là –"
Anh suy tư, cánh môi như có như không cọ qua vành tai cô, nhẹ nhàng trả lời, "Vợ của anh!"
Bình thường anh không xưng hô thế này, bây giờ lại gọi như thế làm nhịp tim Mục Sở đập nhanh hơn một chút, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh: "Ừ, vợ của anh biết mà."
- -
Màn đêm buông xuống, hàng ngàn ngôi sao rải đầy chân trời, trên bờ cát, thủy triều cuồn cuộn từng đợt, từng đợt.

Trong khách sạn, Mục Sở tắm rửa xong xuôi, sau khi dưỡng da thì bò lên giường chui vào chăn.

Cô dựa vào đầu giường, đem nhẫn cưới của hai người tới, nhìn dòng chữ phía trên khoe với anh: "Lời yêu thương em viết cũng không kém anh là bao, đúng không?"
Cố Tần tới ôm cô, nhận lấy chiếc nhẫn trên tay, lòng bàn tay đảo qua dòng chữ được khắc lên trên: "Hoa Hoa thảo thảo, sớm sớm chiều chiều."
Lúc ấy cô nhìn dòng chữ trên nhẫn đính hôn, sau đó bỗng nghĩ tới câu này.

Vì thế khắc luôn lên nhẫn cưới.


Cố Tần nhìn qua mấy chữ kia, khóe miệng không khép lại được: "Câu em viết là câu hay nhất."
"Thật sao?" Đánh giá cao như vậy khiến Mục Sở thật không dám tin, "Không phải anh đang dỗ em đấy chứ?"
"Không có, quả thực rất hay, ý nghĩa sâu xa, anh cũng không nghĩ ra được."
"?" Sao lại có ý nghĩa sâu xa rồi?
Mục Sở nhìn chằm chằm mấy chữ kia suy nghĩ một hồi.

Cố Tần gợi ý: "Em thử đọc ngược lại câu này xem."
Mục Sở vô thức đọc theo: "Sớm sớm chiều chiều, cỏ hoa –"
Đột nhiên im lặng.

Đọc ngược lại, hình như ý tứ bị thay đổi thì phải.

Cô nhớ lại lúc mình viết mấy chữ này đưa cho Cố Tần, đuôi lông mày anh nhướng lên, trên mặt rõ ràng là mang theo ý cười không mấy tốt lành.

"Hả?" Cố Tần đem chiếc nhẫn trong tay cô thả lại đầu giường, trầm thấp hỏi, "Sao lại không đọc nữa? Sớm sớm chiều chiều làm gì?"
"...!"
Mục Sở hối hận muốn chết.

Nhẫn cưới này.

Về sau không có cách nào đeo!
Đầu óc cô thế nào mà lại khắc dòng này lên nhẫn vậy chứ!!
Cố Tần xoay người đè cô xuống, ấm giọng cười nói: "Đêm nay chồng giúp em thực hiện nguyện vọng, chúng ta chiến đến bình minh, sớm sớm chiều chiều, được chứ?"
"...!"
Trước khung cửa sổ sát đất, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng, bầu trời lấp lánh những vì tinh tú.

Vừa lúc cảnh đêm rất đẹp, năm tháng tĩnh hảo.

*Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại hoa cỏ thường ngày đến đây là kết thúc!
*Editor có lời muốn nói:
花花草草,暮暮朝朝 : dòng này của chị nhà do Chanh không sành tiếng Trung mấy nên không giải thích rõ cách chơi chữ của anh Tần được, vì thế nên không chú thích kỹ cho mọi người hiểu, nhưng mà đọc mấy câu cuối hẳn mọi người cũng đoán sơ được ý nghĩa "sâu xa" của nó là gì rồi đúng hem? §(* ̄▽ ̄*)§
Phiên ngoại hoa cỏ đến đây là kết thúc, mời mọi người cùng đón chờ phiên ngoại của cặp Tích Hân!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui