Ngoan Đừng Chạy - Dạ Tử Tân

Editor: Chanh

Cố Tần sửng sốt thật lâu, nhìn qua cô nhóc đáng thương đang chờ mình tới dỗ.

Anh cố nén cười vỗ vỗ lưng cô, rất đứng đắn dỗ dành: "Hoa Hoa đừng buồn nữa, Tích Tích vứt bỏ em thì còn có anh ở đây, anh sẽ không bao giờ bỏ em một mình, được không?"

Cô nghiêm túc nghĩ một hồi, gật đầu: "Được."

"Dỗ vậy được chưa?"

"Ừm, được rồi."

Cô nhẹ nhàng trả lời.

Ngay sau đó, lại nói thêm một câu: "Em rất dễ dụ."

" . . . "

Mục Sở buông eo anh, nhìn ánh đèn ne-on sáng chói xung quanh, cả người lung la lung lay.

Cố Tần kéo lấy một cánh tay của cô, tay còn lại lấy điện thoại gọi cho Cố Tích.

Bên kia bắt máy rất nhanh: "Alo anh ạ?"

"Đang ở đâu?"


"Không phải hồi nãy em nói với anh là hôm nay lớp em liên hoan sao?"

"Anh đang ở trước nhà hàng đây, em ở đâu?"

Cố Tích và Doãn Lê Hân đang tay trong tay đi phố ăn vặt.

Nghe anh nói vậy, bước chân cô nàng dừng lại, bị dọa đến mức buông tay Doãn Lê Hân ra, hô hấp như dừng lại, có tật giật mình nhìn xung quanh một chút: "Không phải anh đang ở thành phố A sao?"

Mục Sở lúc này loạng choạng, cả người xoay vòng vòng.

Đèn xe chói mắt rọi tới, Cố Tần đem người kéo lại vào trong ngực, đưa tay che khuất đôi mắt của cô, tiếp tục hỏi Cố Tích: "Em đang ở đâu?"

"Em . . ."Cố Tích nhìn về phía Doãn Lê Hân cầu cứu.

Doãn Lê Hân ghé vào tai bên kia của cô nàng, nhẹ nói câu gì, hai mắt Cố Tích sáng lên, lặp lại lời anh nói, "Lát nữa lớp em hẹn đi xem phim, em với bạn học đang đi mua vé."

Tầm nhìn bị che khuất, Mục Sở giãy dụa trong ngực anh, miệng nhỏ bất mãn bĩu môi.

Cố Tần nhìn bộ dáng của cô, khóe môi khẽ cong.

Anh không có tâm tình đi quản chuyện Cố Tích, xác định cô nàng ở bên ngoài không có việc gì, nhàn nhạt nói: "Sở Sở uống say, anh đưa con bé về trước."

"A? Sao lại uống say rồi?" Cố Tích ngạc nhiên.

Cố Tần không trả lời câu hỏi của cô, thuận miệng nhắc nhở: "Đừng ở bên ngoài quá muộn, không cho phép uống rượu, phải về nhà trước mười giờ, có việc gì thì gọi anh."

Cất điện thoại, anh nhìn về phía Mục Sở.

Ánh đèn đã không còn chói mắt, anh bỏ tay ra khỏi mắt cô, nghênh tiếp ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm anh.

Anh cười: "Tiểu đáng yêu, anh đưa em về nhà."

Dắt cô đến chỗ đậu xe, Cố Tần đem người đặt ở ghế phụ, cúi đầu giúp cô cài dây an toàn.

Mục Sở nhìn gương mặt đang lại gần mình, đưa tay chụp lại, nắm chặt lỗ tai của anh chơi đùa, miệng cười ngọt ngào gọi: "Anh ơi."

"Ừ."

"Anh ơi."

"Sao vậy?"

"Anh ơi."


"Anh đây."

. . .

Cài xong dây an toàn, Cố Tần muốn đứng dậy, cô lại níu lấy tai anh không chịu buông.

Anh đem tay mình gỡ lấy đôi tay nghịch ngợm kia xuống: "Ngoan một chút."

Mục Sở thuận thế ôm cổ anh.

Bởi vì cô đột nhiên cử động, thân thể Cố Tần không khỏi nghiêng về phía trước, hai tay vô thức đặt ở hai bên chỗ ngồi, đem cả người cô nhốt chặt,

Lúc ngẩng đầu, hai người cách nhau rất gần, hai tay cô còn thân mật khoác lên cổ anh.

"Anh ơi." Cô nhẹ nhàng nỉ non, hô hấp nhàn nhạt hòa với mùi rượu nồng đậm.

Đôi mắt đẹp long lanh như chú nai con, mang theo vài phần men say, trong màn đêm, đúng lúc rất câu người.

Đầu óc Cố Tần trống rỗng, hô hấp trì trệ.

Nhìn chiếc miệng nhỏ đang cong lên, hầu kết nhấp nhô hai lần, con ngươi thâm thúy khẽ tối lại.

Kìm lòng không được, anh hướng về phía đôi môi nhỏ xinh kia, chậm rãi tới gần.

Đột nhiên lỗ tai tê rần, lại bị cô nắm chặt.

Lúc Cố Tần hoàn hồn lại, anh cách môi cô đã chỉ còn không đến 3 centimet.

Cô vuốt vuốt lỗ tai anh, mềm mại gọi: "Anh ơi."

Trong lòng Cố Tần dâng lên một cảm giác tội lỗi, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của cô, gỡ bàn tay kia xuống: "Ngoan ngoãn ngồi xuống nào."


Lúc đóng cửa xe, Mục Sở ngăn lại không cho, cho là anh định nhốt cô trong xe, giọng nói có chút hoảng: "Anh đi đâu vậy?"

Cố Tần bất đắc dĩ, chỉ chỉ vào ghế lái bên cạnh: "Lái xe, đưa em về nhà."

"Không về nhà!" Cô lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy thì đi đâu?" Anh tốt bụng hỏi lại.

Mục Sở nhìn chung quanh một chút, cuối cùng chỉ vào tòa nhà cao tầng phía trước, mắt sáng lên: "Đi chỗ đó!"

Cố Tần thuận thế nhìn sang, nghe được Mục Sở đang đọc to biển hiệu: "Khách sạn Viễn Thương Dịch Phong!"

" . . . "

Khóe môi anh khẽ cong, chậm rãi thu tầm mắt lại, dỗ cô: "Vậy em ngồi đừng nhúc nhích, anh lái xe chở em qua."

Lần này Mục Sở rất nghe lời, như một đứa học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi thẳng tắp.

Cố Tần bị cô chọc cười, đóng cửa trở lại vị trí lái.

Mục Sở ngồi trong xe, nhìn chằm chằm tòa khách sạn cao tầng sáng lấp lánh, đôi mắt chớp chớp, bởi vì mình cách đồ vật lấp lánh kia ngày càng gần, cô dần dần nở nụ cười.

Sau đó, nhìn thấy tòa nhà kia --- lướt qua người cô.

Cô gấp gáp, xoay người nhìn ra phía sau: "Anh ơi, sao tòa nhà kia lại chạy mất rồi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui