Ngoan Đừng Chạy - Dạ Tử Tân

Editor: Chanh

Bị anh nhìn chằm chằm, Mục Sở bất tri bất giác nhận ra mình lúc này đang mặc đồ ngủ, cũng không mặc nội y.

Cô hoảng hốt, kéo tấm rèm đắp lên người, quấn mình thành chiếc kén nhỏ, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, hai gò má phiếm hồng.

Cũng may ở đây ánh sáng ảm đạm nên không nhìn ra được sắc mặt của cô lúc này.

Cố Tần không hiểu nhìn động tác của cô, dò xét một hồi: "Em làm gì thế?"

"Em hơi lạnh." Cô nắm chặt góc rèm, bình tĩnh trả lời.

Mắt nhìn qua mấy chậu hoa nhài đã được anh chuyển vào trong, cô muốn nói tiếng cảm ơn, nhưng không thốt thành lời.

Cố Tần đi qua vòi nước bên cạnh rửa tay, quay người nhìn cô: "Hoa của em không sao, thấy lạnh thì mau về phòng ngủ đi."

Anh đứng quay lưng về phía cô, Mục Sở thoáng nhìn chiếc nhẫn đang rủ xuống dưới xương quai xanh của anh, có chút kinh ngạc.

Trước khi Cố Tần tốt nghiệp trung học, quan hệ giữa cô và anh rất căng thẳng.

Lúc quan hệ hai người tốt hơn là kì nghỉ đông năm Mục Sở lớp tám.

Khi đó, bên cạnh anh đã sớm không còn bóng dáng Tô Tường Vi nữa.

Chỉ là chiếc nhẫn này, anh dường như không tháo nó xuống, đeo trên cổ rất nhiều năm.

Thấy cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn của mình, ngón tay Cố Tần khẽ vân vê chiếc nhẫn kia, nhướng mày: "Muốn?"

"Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Mục Sở mặt không biểu tình.

"Em thấy nó hơi xấu, anh đeo trên cổ nhìn rất tục."

Cố Tần cười nhẹ, theo thói quen định đưa tay xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến tay mình đang ướt nên thu lại: "Mau đi ngủ đi."

"Vâng." Mục Sở đồng ý, vẫn quấn lấy rèm cửa không nhúc nhích.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, hai người một trong một ngoài đứng đấy, nửa ngày cũng không mở miệng nói chuyện.

Điện thoại Cố Tần reo lên, bởi vì tiếng mưa quá lớn nên anh bật loa ngoài lên.

Mục Sở nghe được giọng của trợ lý bên kia: "Cố tổng, mấy ngày nay không có vé bay tới thành phố A, ngài có muốn sắp xếp máy bay tư nhân không?"

Cố Tần nói: "Không cần, tôi lái xe đi."

Thấy anh cúp máy, Mục Sở nhìn qua: "Anh muốn đi thành phố A sao?"

"Ừ" Cố Tần trả lời, "Hạng mục bên kia sắp khởi động, sẽ có một khoảng thời gian dài đến đấy công tác."

"Lúc nào anh đi?"

"Hai ngày nữa."

Mục Sở khẽ cong môi, không nói gì.

Cố Tần cúi người nhìn cô: "Không nỡ?"


" . . . "

Tự luyến!

Mục Sở lườm anh, lười mở miệng.

Cố Tần cũng không đùa cô nữa, ngữ khí hiếm khi nghiêm túc: "Anh không ở nhà, thím An sẽ chăm sóc chu đáo cho hai đứa. Lên mười hai cố gắng học tập cho thật tốt, đừng đặt tâm tư vào những chuyện khác."

Mục Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Tần cười cười: "Hoa Hoa nhà chúng ta giỏi như vậy, chờ đến lúc sau này em thi được thủ khoa, anh sẽ thưởng cho em."

Anh đi về ban công phòng mình, phất tay ý bảo cô nhanh về phòng mình.

Dưới anh nhìn chăm chú của anh, Mục Sở đóng cửa lại.

Đợi một hồi, lại mở cửa ra, đèn ban công phòng anh đã tắt.

Cô khẽ tựa người vào cửa kính, nghe tiếng mưa rơi, đột nhiên cảm thấy, quan hệ như bây giờ cũng rất tốt.

Đúng lúc anh phải đi công tác, cô cũng có thời gian điều tiết lại tâm trạng của mình.

Tóm lại, không thể đắm mình hai lần trên cùng một dòng sông được.

Nếu không, cô cũng quá vô dụng rồi.

------

Ba ngày sau, Cố Tần đi thành phố A công tác.

Sắp đến ngày khai giảng, Cố Tích và Mục Sở đều nhanh chóng hoàn thành nốt bài tập hè, hầu như là không ra khỏi nhà.

Mãi đến trước khi vào học hai ngày, ba mẹ Mục Sở từ nước ngoài về, đón cô về nhà.

Phòng khách trong nhà chất mấy đống vali cùng quà cáp.

Bình thường Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh mua quà đều mua hai phần, một cho Mục Sở, một cho Cố Tích.

Mục Sở mở những gói quà kia, dò xét nhìn Tưởng Nam Khanh đang ngồi uống nước trên ghế, nghiêm túc xem kỹ một hồi, cảm khái một cầu: "Thế giới hai người quả nhiên khác hẳn, con thấy mẹ trẻ ra đấy."

Nói xong còn đưa tay sờ bụng bà: "Có em trai chưa ạ?"

Ngụm nước trong miệng Tưởng Nam Khanh còn chưa kịp nuốt xuống, trực tiếp bị sặc, ho khan kịch liệt.

Mục Sở rất ân cần đón lấy cốc nước trong tay bà, lại cuống quít đưa khăn tay tới.

Tưởng Nam Khanh rất im lặng, nhìn cô: "Con sao vẫn còn băn khoăn việc có em trai thế?"

Mục Sở ngồi xuống cạnh Tưởng Nam Khanh, nghĩ nghĩ, thở dài: "Thôi quên đi, dù sao sản phụ lớn tuổi cũng rất nguy hiểm."

"? ? ?" Tưởng Nam Khanh nghiêng đầu, sắc mặt không tốt lắm, "Con nói ai lớn tuổi?"

"Với lại"

Mục Sở tiếp tục chậm rãi nói: "Ba con tuổi cũng cao rồi, chưa chắc đã sinh được."

" . . . "


Nghe cô nói Mục Lăng Thành như vậy, tâm lý Tưởng Nam Khanh cân bằng trở lại, thậm chí có chút buồn cười.

Bà vỗ vỗ con gái, cười cười: "Đi, mang quần áo mới với mỹ phẩm dưỡng da đem lên phòng con đi."

Mục Sở vâng một tiếng, cầm đồ của mình đi lên lầu.

Tưởng Nam Khanh đem những thứ đồ còn sót lại đưa vào phòng mình.

Lúc đi ngang qua thư phòng tầng hai, nhìn thấy Mục Lăng Thành đang bận bịu ở bên trong, ông đeo chiếc kính làm ngũ quan tăng thêm mấy phần nhu hòa.

Bà nghĩ đến những lời Sở Sở vừa nói, mỉm cười đi qua: "Ông xã."

Mục Lăng Thành ngẩng đầu trông qua.

Tưởng Nam Khanh cười nói: "Con gái anh muốn anh cho nó một đứa em."

Sau khi đón lấy anh mắt kinh ngạc của ông, bà nói tiếp, "Nhưng về sau con bé suy nghĩ tỉ mỉ lại, bảo quên đi."

"?"

"Bởi vì anh cao tuổi rồi, đoán chừng là lực bất tòng tâm."

" . . . "

Mục Lăng Thành gỡ mắt kính xuống nhìn về phía bà, ý vị thâm trường: "Bây giờ em đặc biệt đến nói cho anh việc này, anh sẽ cảm thấy đây là một loại khiêu khích.'

Tưởng Nam Khanh tức thời nghĩ đến một tháng điên cuồng vừa qua, vô thức lui về sau hai bước, mắt phượng cong cong, bộ dáng tươi cười xinh đẹp: "Em chỉ đến đùa cho anh vui vẻ một chút thôi."

Nói xong nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

------

Buổi tối lúc Mục Sở chuẩn bị ngủ, Tưởng Nam Khanh đột nhiên ôm gối tới, nói muốn ngủ với cô.

Mục Sở bồn chồn nhìn bà một lúc, lại ngóc đầu ra ngó ngoài cửa nhìn xem, "Mẹ với ba con cãi nhau hả?"

Trên mặt Tưởng Nam Khanh còn đắp mặt na, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Sao thế được, mẹ cãi nhau với ông ấy bao giờ?"

"Vậy sao mẹ lại đến ngủ với con?" Mục Sở một mặt không thể tin được.

"Một tháng không gặp, nhớ con đấy, không được sao?" Tưởng Nam Khanh mắt nhìn đồng hồ, gỡ mặt nạ ra, quay người đi vào phòng tắm.

Mục Sở nhún vai, đem gối bà đặt ở đầu giường với gối của mình.

Trong đêm, mẹ con hai người nằm cùng một chỗ, khung cảnh rất hài hòa.

Sắc trời còn sớm, bởi vì chưa có ý định đi ngủ, hai người tùy ý nói chuyện phiếm, không biết sao lại nói đến chuyện tình cảm của Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh.

Từ đồng phục đến váy cưới, tình yêu như vậy luôn là ước mơ của rất nhiều người.

Nghe Tưởng Nam Khanh nói hồi cấp ba bà nhận được rất nhiều thư tình, sau này, sau khi cưới bị Mục Lăng Thành phát hiện, đều đem đốt hết, Mục Sở ngạc nhiên một chút, cảm thấy mình và mẹ có chút giống nhau.

Kỳ thật, cô cũng nhận được rất nhiều thư tình.

Cũng không biết vì sao mà cô cứ tích giữ lấy.


Có thể là muốn nhắc nhở chính mình, cho dù anh không thích cô thì trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều người thích cô.

Với Mục Sở, Tưởng Nam Khanh từ trước đến nay luôn là một người mẹ, đồng thời cũng là người bạn, lúc này trò chuyện buông lỏng, Mục Sở cũng liền không có phòng bị, trầm ngâm bỗng nhiên hỏi, "Mẹ từng thích ai ngoài ba chưa ạ?"

Tưởng Nam Khanh sửng sốt một chút, cười khẽ: "Cấp ba là mẹ biết ba con, cũng không có cơ hội thích người khác."


"Cái kia . . . " Mục Sở nhấp môi dưới, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Nếu như lúc trước mẹ thích ba, mà ba không thích mẹ, thì mẹ sẽ quên ba và tìm một người khác tốt hơn sao?"

Tưởng Nam Khanh đột nhiên trầm mặc, lẳng lặng nhìn cô.

Trong lòng Mục Sở lộp bộp một chút, rốt cục hậu tri hậu giác nhận ra, phụ huynh vẫn là phụ huynh, căn bản không thích hợp cùng nhau thảo luận vấn đề tình cảm.

Lại còn nói với một người khôn khéo tài giỏi như mẹ cô, thân vốn là quản lý, chỉ cần liếc mắt cũng đoán ra được đối phương đang nghĩ gì.

Mục Sở đang xoắn xuýt không biết nên giải thích thế nào, chợt nghe Tưởng Nam Khanh hỏi: "Con có người thích rồi?"

" . . . "

"Đối phương lại còn không thích con?"

" . . . "

"Không có, không phải đang nói chuyện của ba mẹ sao, sao mẹ lại nhắc đến con rồi?" Cô thề thốt phủ nhận, trở mình nằm ngang, nhìn chằm chằm trần nhà.

"Nếu như có rồi ---" Tưởng Nam Khanh dừng một chút, nhìn cô, "Kỳ thật cũng không có gì."

"? ?"

Mục Sở khá ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn qua.

Tưởng Nam Khanh khe khẽ thở dài, ôn hòa nói: "Bất kì ai cũng không phải nhân dân tệ, làm thế nào mà tất cả mọi người đều thích mình được chứ? Chỉ là người kia có thể để con thích, điều đó nói rõ cậu ta hẳn là có năng lực, vậy con hãy cố gắng một chút, để cho mình ngày càng trở nên ưu tú hơn."

"Chờ đến ngày nào đó con đứng ở vị trí cao hơn, tiếp xúc với vòng tròn rộng hơn, lúc đấy sẽ có nhiều người ưu tú hơn để ý đến con, thích con, nói không chừng lúc đó nhìn lại mới phát hiện ra, ồ, hóa ra trước kia ánh mắt của mình bình thường như vậy."

Bà xoa xoa lên mi tâm con gái, thấm thía mở miệng: "Tình yêu chỉ là một loại gia vị cho cuộc sống, yêu bản thân mới là việc con cần phải làm nhất."

"Mẹ . . ." Mục Sở nỉ non nhào vào trong ngực, ôm lấy bà.

Tưởng Nam Khanh nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, lời nói khiến người khác an tâm trở lại, "Dù thế nào đi nữa, ba mẹ vẫn yêu con nhất."

"Vâng, con biết." Mục Sở ỷ lại vùi vào trong ngực bà.

Nghĩ đến cô chuẩn bị lên mười hai, sợ con gái mình phân tâm, Tưởng Nam Khanh suy nghĩ, lại nói: "Thật ra mẹ cảm thấy ánh mắt của con có thể cao một chút, nhìn xem, anh Cố Tần không phải mọi phương diện đều rất ưu tú sao, đến người như vậy con cũng thấy qua rồi, sao có thể tùy tiện động tâm với những người con trai khác chứ?"

". . ." Mục Sở run lên, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải.


Tưởng Nam Khanh tiếp tục tận sức tẩy não cho cô: "Dù sao mẹ cũng thấy, sau này con trường thành tìm một nửa kia vẫn phải lấy anh Cố Tần làm tiêu chuẩn. Người không thể thấp hơn nó, dáng dấp cũng không thể kém nó, còn có văn bằng, gia thế, phẩm hạnh, . . . Các phương diện khác cũng không thể kém anh Cố Tần của con được."

" . . . Con có thể tìm được sao?"

"Tất nhiên, sao lại không thể chứ?"

Tưởng Nam Khanh nghiêm trang nói: "Thế giới lớn như vậy, nếu có duyên mà nói, về sau nhất định sẽ gặp lại. Bây giờ chưa gặp, thì tức là thời cơ còn chưa tới, vậy con chỉ có thể cố gắng học tập thật giỏi, làm tốt việc mình cần phải làm là được."

"Con bây giờ là học sinh cấp ba, nếu như vì những chuyện này mà phân tâm, dẫn đến thành tích hạ xuống, về sau thi đại học không tốt, vậy tương lai lúc gặp người kia, hai người các con cũng không xứng đôi, con thấy có đúng không?"

" . . . "

Thấy mẹ cô nói nhiều đạo lý tươi mát thoát tục như vậy, Mục Sở sắp tin sái cổ tới nơi.

Nhưng kỳ thật tổng kết lại, ý tứ của Tưởng Nam Khanh rất rõ ràng: Trừ khi cô tìm được người như Cố Tần, nếu không, cấp ba không cho phép yêu đương, học tập cho giỏi!

Điều này có nghĩa: Con bây giờ không được yêu sớm!


Lúc này, điện thoại Mục Sở đột nhiên vang lên một tiếng.

Cô thuận tay cầm lên mở.

"Muộn vậy rồi còn có người tìm con à?" Tưởng Nam Khanh hỏi.

"Là anh Cố Tần." Mục Sở thuận miệng trả lời, ánh mắt rơi vào những cái hồng bao Cố Tần gửi, ấn mở từng cái.

Mục Sở: [? ]


Bởi vì Cố Tần thường xuyên gọi cô là Hoa Hoa, Mục Sở phản kháng bất thành, cho nên đặt biệt hiệu WeChat của anh là "Cố tiểu thảo"*

*Cái tên này tôi cũng chưa rõ ý nghĩa của nó là gì, nàng nào biết thì comment lại để tôi sửa nhea ~.

Cố tiểu thảo: [Không phải sắp khai giảng sao.]

Nhớ lại, mỗi lần gần tới khai giảng, anh sẽ cho cô tiền tiêu vặt.

Cô không thiếu tiền, nhưng anh có lòng cho thì mình có lòng nhận thôi.

Mục Sở trả lời anh bằng một cái icon "ôm đùi".

Cố tiểu thảo: [Anh tăng ca một chút, em ngủ sớm đi.]

Cố tiểu thảo: [Xoa đầu một cái.]

Tưởng Nam Khanh nhìn cô ôm lấy điện thoại, cảm khái một tiếng: "Con nhìn anh Cố Tần đối xử với con xem, đã trễ thế này vẫn còn nhắn tin quan tâm tới em gái."

Suy tư một lúc, bà lại nói thêm, "Cho nên nếu như con tìm bạn trai, mức độ quan tâm tới con cũng cần phải cân nhắc đến, cũng không thể không bằng Cố Tần được. Mấy cái người mà thích chơi game, quá thẳng nam, không quan tâm người khác đều có thể trực tiếp loại."

Mục Sở: ". . ."

"Mẹ." Mục Sở thực tế nhịn không được, lên tiếng hỏi một câu, "Bằng không, con mang Cố Tần tới làm con rể mẹ nhé, con thấy mẹ thích anh ấy như vậy, cái gì cũng lấy làm tiêu chuẩn, vậy thì chắc chắn anh ấy là phù hợp nhất rồi."


Nói xong không biết sao mà trong lòng cô khẽ khẩn trương một chút, yên lặng siết chặt góc chăn.

Sau đó Tưởng Nam Khanh nghe thấy vậy liền bật cười: "Con nhìn xem, người ta đã là người lớn rồi, họa chăng có thích cô nhóc như con thì mới được."

Mục Sở: ". . ."


*

Editor có lời muốn nói: Huhu lâu lắm rồi Chanh mới gặp được cái chương chỉ hơn 2k chữ nè, mừng hết biết. Anyway, tự chúc mừng bản thân đã lết được gần một nửa chính văn, so proud of myself. Cảm ơn các nàng đã luôn ủng hộ, dù có những lúc Chanh lười chảy thây, delay chương mới nheaaaa. Yêu cả nhà rất nhiều.

------------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~













Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui