Ngoan, Dỗ Em Full

Edit: Yang & Vegas

Beta: Yin

----------

Tháng 12 rét đậm, bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương, người đi đường cóng tới mức quấn chặt lấy quần áo trên người, vội vã qua lại.

Trong văn phòng khoa học kĩ thuật Doanh Hòa, hơi ấm lúc này vừa đủ, khác hoàn toàn so với thế giới bên ngoài. 

Lúc hơn bốn giờ chiều, Điền Phi Chương đi qua gõ gõ bàn làm việc của Khâu Viễn, vẻ mặt lo lắng: "Cậu hiện tại có việc gì gấp không?" 

Khâu Viễn ngẩng đầu nhìn qua: "Làm sao vậy?"

Điền Phi Chương nói: "Tích Tích bị bệnh, anh Thanh và Tần Noãn lúc này ở bệnh viện. Vốn lúc đầu nói chờ mình đi đón tiểu Điền Điền tan học thuận tiện đưa Tần Tần trở về, nhưng hạng mục của mình xảy ra chút vấn đề nhỏ, muốn triển khai cuộc họp cùng Mục tổng. Á Nhụy gần nhất cũng tăng ca..."

Không đợi Điền Phi Chương nói xong, Khâu Viễn đã hiểu, gật đầu: "Vậy mình đi đón cho." 

Dù sao việc giúp đón hai đứa nhỏ này bình thường anh làm không ít. 

"Anh em tốt, giao cho cậu!" 

Điền Phi Chương cười cười vỗ vai hắn: "Yên tâm, tương lai cậu có con tôi cũng giúp cậu đến trường đón con, điều kiện trước tiên là cậu phải có vợ."

"..." 

Khâu Viễn liếc hắn một cái, lười so đo.

Trường học của Cố Tần cùng tiểu Điền Điền ngay bên cạnh công ty, năm giờ Khâu Viên tan tầm chạy tới, vừa vặn bọn nhỏ được thầy cô dẫn tới cửa trường học chờ. 

Hai cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, lúc nhìn thấy chú Khâu Viễn tới đón hai người, cùng nhau vẫy tay gọi. 

Khâu Viên đi lên trước, trông thấy hai đứa nhỏ cười nói: "Lạnh lắm phải không, hôm nay chú đón hai đứa về nhà." 

Đối với việc Khâu Viễn tới đón, hai người Cố Tần cùng tiểu Điền Điền đều rất vui vẻ. 

"Chú hôm nay có thể ăn kem không?" Cố Tần hỏi.

Bình thường bố mẹ tới đón cậu, cậu không dám ăn, nhưng chú Khâu Viễn không giống như vậy, tương đối dễ nói chuyện. 

Tiểu Điền Điền nghe vậy cũng tranh cãi muốn ăn. 

Khâu Viễn ngẩng đầu nhìn trời một chút, cười khổ: "Quá lạnh, có lẽ không nên ăn, chút nữa tiêu chảy chú không gánh nổi trách nhiệm."

Cố Tần cùng tiểu Điền Điền mỗi người kéo lấy một cánh tay anh, không chịu đi. 

Cuối cùng Khâu Viễn đành thỏa hiệp, chỉ vào hai người: "Mỗi người chỉ ăn một chút xíu, trở về không được nói với bố mẹ."

Hai bạn nhỏ sáng tỏ trong nháy mắt, cười hì hì nịnh nọt: "Chú Khâu Viễn tốt nhất!"

Cố Tần lấy từ cặp sách ra một cái thẻ đưa cho anh: "Chú, cháu mời chú cùng tiểu Điền Điền nha!"

Khâu Viễn nhìn thẻ ngân hàng giật mình một chút: "Bố mẹ cháu thật hào phóng, đi nhà trẻ còn cho một tấm thẻ." 

Cố Tần nói: "Ông ngoại cháu cho, bố mẹ không biết. Ông ngoại nói tấm thẻ này cùng thẻ trong tay ông là thẻ liên kết, không có mật mã, có thể tùy ý dùng. Nhưng mà cháu không có gì muốn mua, chưa bao giờ dùng qua." 

Khâu Viễn nhận lấy, bỏ lại vào cặp cậu: "Tần Tần tự mình giữ lấy, hôm nay chú mời hai đứa ăn kem, đi thôi."

Mỗi tay anh dắt một đứa dẫn đi ăn kem Haagen Dazs gần đó. Cố Tần cùng tiểu Điền Điền ngồi bên cửa sổ ăn kem, bên trong ấm áp dễ chịu, ngoài cửa sổ thật nhiều bông hoa tuyết bay bay, đặc biệt thích thú

Cố Tần liếm chút thìa, ngẩng đầu nhìn Khâu Viễn ngồi uống trà ở đối diện: "Chú, tại sao chú không ăn? Kem rất ngon."


Khâu Viễn cười: "Răng chú không tốt như hai đứa."

"À." Cố Tần rũ mi mắt, lại ăn mấy miếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lần nữa giương mắt nhìn Khâu Viễn.

Ánh mắt Khâu Viễn nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì. 

Cố Tần hơi nghi ngờ, chú Khâu Viễn mời cậu cùng tiểu Điền Điền ăn kem Haagen Dazs, chính mình lại không ăn, là để tiết kiệm tiền sao? Cậu nghe bố mẹ nói, chú Khâu Viễn vừa mua nhà cùng xe, mỗi tháng còn một khoản vay mua nhà. Cậu không hiểu khoản vay là cái gì, tóm lại là tiền lương mỗi tháng có một phần cho người khác, tích lũy không được bao nhiêu. Chú Khâu Viễn lớn như vậy còn chưa kết hôn, hẳn nguyên nhân là do chưa có đủ tiền. 

Khâu Viễn không phát hiện Cố Tần nhìn chăm chú, từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào trong miệng. 

Cố Tần nhíu mày. Kẹo của chú Khâu Viễn cậu từng nếm rồi, đặc biệt khó ăn. 

Cậu yên lặng một lần nữa từ trong cặp sách lấy thẻ ra, tay nhỏ đẩy đến trước mặt Khâu Viễn: "Chú, cháu tặng cái này cho chú." 

Khâu Viễn kinh ngạc một chút, nhìn thẻ ngân hàng cậu đưa tới, nhướng mày: "Tần Tần làm cái gì vậy?" 

Cố Tần nói: "Cháu đem cái này cho chú, chú tranh thủ thời gian kết hôn nha, già như thế rồi, còn không kết hôn về sau sẽ già hơn." 

 "..." Khóe môi Khâu Viễn giật giật, không biết nói cái gì cho phải.

Cố Tần cho là hắn ngại nhận tiền của mình, còn nói: "Đây là cháu cho chú mượn, chờ sau này chú có tiền trả lại cho cháu." 

Trẻ nhỏ nói thẳng, Khâu Viễn cùng lúc cảm thấy có gì chảy vào tim, lại không hiểu sao có chút ấm áp. 

Anh sờ sờ đầu Cố Tần, đưa thẻ ngân hàng tới: "Chú không cần tiền của cháu, chú có." 

"Vậy chú làm gì còn không kết hôn?" Khâu Viễn im lặng trong chốc lát, cười nói: "Như thế không phải do không có ai để kết hôn sao? Chú tìm được rồi đương nhiên sẽ kết hôn."

 "Vậy chú phải nhanh lên, bằng không chờ chú có con, chúng cháu đều đã lớn rồi, cháu cùng tiểu Điền Điền không thể cùng con của chú làm bạn bè." 

Cố Tần nói, ngón tay đếm đếm, "Chú Mục cùng dì Nam Khanh kết hôn, chú Điền cùng dì Á Nhụy cũng kết hôn, còn có tiểu Điền Điền. Bác Cận cùng dì Chu Chu sang năm cử hành hôn lễ... Đúng, còn có dì Tô, mẹ nói dì Tô đã đính hôn, còn thừa một mình chú, tại sao chú không vội?"

 Khâu Viễn có chút ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn hắn: "Dì Tô nào cơ?"

Cố Tần bị hỏi hơi khó hiểu: "dì Tô Tử Hân a, còn có dì Tô khác sao? Mẹ nói mọi người đều là bạn thời đại học, không phải quen biết nhau sao?"

Khâu Viễn cười cười: "Có quen, công việc của chú bận quá, có chút không nhớ rõ."

Anh bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm, nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Ăn xong rồi sao?"

Cố Tần cùng tiểu Điền Điền gật đầu đứng lên, đi theo Khâu Viễn ra ngoài. 

Cố Tần nhấc tay tiểu Điền Điền, nhỏ giọng hỏi: "Chú Khâu Viễn có phải không vui không?"

Tiểu Điền Điền suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không phải đâu, chú Khâu Viễn không phải vẫn luôn như thế à?"

------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad------@_yinandyang----

Khâu Viễn dẫn hai đứa nhóc đến công ty. Hiện tại đã tan việc, công ty không có người nào, chỉ có một ít thành phần cực kì cá biệt ở lại tăng ca.

Vừa lúc cuộc họp của Điền Phi Chương kết thúc, anh nói cảm ơn với Khâu Viễn, sau đó cũng dắt theo con trai về nhà.

Cố Tần ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn làm việc của Khâu Viễn làm bài tập, một lát sau nhịn không được hỏi: "Chú ơi, khi nào cha mẹ mới đến đón cháu, Tích Tích không có sao chứ?"

Khâu Viễn trấn an nó: "Không có việc gì, phát sốt mà thôi, truyền xong dịch liền trở về."

"Ồ." Cố Tần đáp một tiếng, nhìn thấy Mục Lăng Thành từ trong văn phòng đi ra, vội vàng gọi lớn.

Nhìn thấy Cố Tần, Mục Lăng Thành có chút ngạc nhiên, đi tới: "Cha cháu chưa về sao?"

"Chú Khâu Viễn nói Tích Tích phải truyền dịch."


Mục Lăng Thành cầm điện thoại di động lên, đi qua một bên gọi điện thoại. Sau khi cúp máy liền đi tới: "Tích Tích không có việc gì, tối nay sẽ về nhà. Bài tập hôm nay cháu viết xong chưa?"

"Viết xong rồi ạ." Cố Tần cầm vở giơ lên cho cậu nhìn.

Mục Lăng Thành cầm lấy, giúp nó cất vào trong cặp xách, nói với Khâu Viễn: "Không còn sớm, tôi dẫn nó về nhà trước."

Khâu Viễn nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng được."

Mục Lăng Thành cầm lấy cặp sách Cố Tần, ôm nó lên: "Chú dẫn cháu về nhà tìm Sở Sở chơi nhé."

Hai mắt Cố Tần tỏa sáng: "Vậy cháu muốn ăn mỳ Ý dì Nam Khanh làm."

Mục Lăng Thành cười: "Cô ấy chỉ giỏi mỗi việc này, cháu còn ở bên cạnh cổ động rất hăng hái."

Cố Tần ôm cổ Mục Lăng Thành, phất tay với Khâu Viễn: " Chú Khâu Viễn cháu đi nhé, chú cũng về nhà sớm đi!"

"Biết rồi." Khâu Viễn ghé mắt nhìn qua, cười tạm biệt với cậu.

Sau khi Mục Lăng Thành mang theo Cố Tần rời đi, Khâu Viễn lại tăng ca thêm một lát, mới không nhanh không chậm lái xe về nhà.

Năm trước anh vừa mua nhà, tháng vừa rồi mới chuyển vào, không gian rất lớn, nhưng chẳng qua lại chỉ có một mình anh ở. Anh phiêu bạt nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cuộc đã có nhà ở thành phố C, đã có đủ năng lực làm cho cô hạnh phúc.

Lúc đầu anh dự định nghỉ đông sẽ đi về quê cô. Bây giờ cô đã đính hôn, xem ra không cần nữa.

Một mình anh chán nản đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xem ánh đèn đường chói loá xen lẫn cơn mưa tuyết lạnh giá bên ngoài, trong lòng tăng thêm mấy phần trống vắng. Sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt, thở một hơi dài nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Hạnh phúc là được rồi."

Anh vốn không có ý định để cô phải chờ đợi, nếu bây giờ chính cô đã tìm được một người để phó thác cả đời, vậy là tốt rồi.

——

Trong nháy mắt kỳ nghỉ đông đã đến, nhưng bởi vì bệnh của Cố Tích còn chưa hết, Cố Ngôn Thanh cùng Tần Noãn liền tập trung tinh thần chăm sóc con gái.

Biết em gái bị bệnh, Cố Tần không bám theo ba mẹ nữa, bình thường muốn ra ngoài cũng đều đi với bảo mẫu.

Buổi sáng hôm nay, Cố Tần cùng bảo mẫu đi đến sân chơi. Lúc đi ngang qua một quán cà phê, nhìn thấy chú Khâu Viễn với một dì xa lạ nào đó ngồi uống cà phê ở ngay cửa sổ, dường như đang nói chuyện.

Cố Tần xuyên qua cửa sổ xe nhìn sang, vội vàng hô to bảo lái xe dừng lại. Nó từ trên xe bước xuống, lúc chạy tới, chú Khâu Viễn cùng dì xa lạ kia đã đi ra. Xem sắc mặt của hai người, hình như là đang có tranh chấp, nó ngửa mặt lên chậm rãi đi qua.

Thời gian trước, có đồng nghiệp muốn giới thiệu một cô gái cho Khâu Viễn, anh đã hai lần từ chối. Nhưng bởi vì đối phương kiên trì, lại là có ý tốt, anh cũng nghĩ đến xem một chút cũng không sao, vậy nên đồng ý xem mắt.

Sau đó hai người gặp mặt, Khâu Viễn mới phát hiện đối phương vẫn còn là sinh viên đại học, tuổi tác cả hai chênh lệch quá lớn. Anh cảm thấy không thích hợp, nói thêm vài câu liền lấy cớ rời đi.

Không nghĩ tới cô gái này lại có tính cách cố chấp như thế, gần đây một mực chạy theo sau, khiến anh đau đầu không biết phải làm sao.

Từ quán cà phê đi ra, ống tay áo Khâu Viễn bị cô gái này bắt lấy, đối phương nhìn về phía anh, có chút bất mãn: "Anh cũng chưa thử, vì sao biết không được?"

Khâu Viễn có chút buồn cười: "Em gái nhỏ à, tôi lớn hơn em cả mười tuổi, còn thử cái gì chứ?"

Cô gái ngửa mặt lên: "Thế nhưng em không chê anh già nha."

". . ." 

Khâu Viễn có chút bất đắc dĩ: "Sao lại coi trọng tôi?"

Cô gái hoạt bát cười một tiếng: "Ở thành phố C có xe có nhà, công việc vẻ vang, dáng người cũng không tệ, rất phù hợp với tiêu chuẩn của em."

Khâu Viễn nói: "Cô tìm một cậu bé cùng tuổi, đến khi bằng tuổi tôi sẽ làm ra được những thứ này."


Cô gái nhíu mày: "Vậy tôi phải chờ rất nhiều năm nữa, với lại, ở thành phố C đâu có dễ dàng như vậy. Lỡ như em tìm được người bằng tuổi nhưng lại không làm nên trò trống gì, vậy em phải tìm ai khóc đây?"

". . ." 

Con gái bây giờ đều thực tế như vậy sao? Còn chưa tốt nghiệp đã có ý nghĩ không làm mà hưởng rồi.

Khâu Viễn không muốn cùng cô ta nói nhảm, lắc đầu: "Đó là chuyện của cô, nói chung là không được."

"Vì sao không được? Năm nay em đã năm tư, có thể kết hôn rồi!"

Khâu Viễn cau mày, còn chưa mở miệng, Cố Tần đã bổ nhào qua ôm lấy bắp đùi của anh, giọng nói bất mãn: "Ba ba, có phải ba ba đang tìm mẹ kế cho con không? Con còn chưa có đồng ý đâu!"

Khâu Viễn ngây ra một lúc, tròng mắt nhìn xem cái đầu củ cải đột nhiên xuất hiện.

Cô gái cũng choáng, một hồi lâu ấp úng hỏi: "Anh, anh có con trai sao?"

". . . anh đã từng kết hôn?" Cô ta chỉ vào Khâu Viễn, nhìn nhìn thằng nhóc đang ôm đùi kia.

Khâu Viễn nhìn Cố Tần một chút, gật đầu: "Đúng vậy, tôi kết hôn rồi, đã có con trai."

Sắc mặt cô gái kia lúc xanh lúc trắng, cô ta không muốn tìm một người đã có vợ, càng không muốn làm mẹ kế người khác. Cô ta tức giận, quay đầu bỏ đi.

Cố Tần nhìn bóng lưng của dì xa lạ kia đi xa, dương dương đắc ý chống nạnh: "Chú phải cảm ơn cháu đấy."

Khâu Viễn cười xoa bóp mặt nó: "Được, cảm ơn cháu, chú mời cháu đi ăn ngon."

Cố Tần rất vui vẻ, tạm biệt với bảo mẫu cùng lái xe, sân chơi cũng không đi, nắm tay chú Khâu Viễn chạy về phía trước.

Trong một nhà hàng sushi, Cố Tần vui vui vẻ vẻ gặm sushi, tâm trạng vô cùng tốt : "Chú Khâu Viễn, dì vừa nãy muốn gả cho chú, sao chú lại không chịu?"

Khâu Viễn liếc nó một cái: "Trẻ nhỏ hỏi nhiều như vậy làm gì? Ăn ngoan đi."

Cố Tần tiếp tục gặm sushi: "Chú không nói cháu cũng biết, chú thích dì Tô."

Khâu Viễn sửng sốt một chút, ngoài ý muốn ngước mắt: "Nghe ai nói?"

Cố Tần nói: " Lúc dì Tô cùng mẹ cháu gọi điện thoại video, cháu nghe được."

Thấy Khâu Viễn không nói lời nào, Cố Tần lại hỏi: "Không phải cả hai đều là bạn học sao? Đã thích vì sao lại không theo đuổi? Ngược lại để dì Tô đính hôn cùng người khác, người kia còn đối xử với dì ấy không tốt."

"Không tốt?" Khâu Viễn nhấc mí mắt lên nhìn về phía nó, mi tâm cau lại, sắc mặt trầm xuống mấy phần.

Cố Tần nhai sushi bên trong miệng, sau khi nuốt xuống mới nói: "Vị hôn phu của dì Tô có rất nhiều bạn gái, mấy ngày trước bị dì Tô phát hiện. Sau đó, lúc dì gọi điện thoại cho mẹ cháu còn khóc nữa, hình như nói muốn hủy hôn."

Khâu Viễn trầm mặt không nói gì, giữa lúc không phát hiện, bàn tay ở đầu gối đã nắm chặt. Im lặng một lát, anh nhìn về phía Cố Tần, thấy nó đã ăn xong, liền mở miệng: "Không còn sớm, chú đưa cháu về nhà."

"Vâng." Cố Tần lau lau tay, cùng anh đi ra ngoài.

Lái xe đưa Cố Tần trở về biệt thự Cố gia, Khâu Viễn dừng lại, nói với nó: "Chính cháu tự vào đi, chú còn có việc."

Cố Tần ngồi ở trong xe không nhúc nhích: "Chú muốn đi tìm dì Tô sao?"

Khâu Viễn không trả lời, nó lại nói tiếp: "Nhưng đã cuối năm, chú mua vé không được đâu, nhà dì Tô xa như vậy, lái xe cũng rất lâu."

Lông mày Khâu Viễn giật giật, dường như cũng vừa nghĩ đến vấn đề này.

Cố Tần từ phía sau nhô đầu ra dò xét: "Nhà cháu có máy bay, có thể mang chú đi nha, rất nhanh liền tới nơi"

Khâu Viễn sửng sốt một chút, sắc mặt âm trầm có chút hòa hoãn, nhướng mày nhìn nó: "Tuổi còn nhỏ, mà rất thích xen vào chuyện của người khác nhỉ."

Cố Tần nguýt anh một cái, ngồi xuống ghế một lần nữa, hừ hừ cái mũi: "Trên phố lớn nhiều người như vậy, nhà ai không có chuyện riêng của mình chứ? Cháu làm sao có thể quản hết được? Nếu không phải vì chú tốt với cháu, cháu cũng mặc kệ chú đấy!"

Khâu Viễn bị bộ dáng của nó chọc cười.

——

Ngồi trong cabin máy bay đi đến thành phố H, khẽ nhìn Cố Tần bên cạnh, Khâu Viễn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Không nghĩ tới một người lớn như anh, thời khắc mấu chốt còn phải tìm bạn học nhỏ giúp đỡ. Chỉ là đột nhiên chạy đi như vậy, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có. Lúc này anh lại cảm thấy có chút khẩn trương, cảm thấy mình bị nóng đầu, quá mức xúc động.


Cố Tần nghiêng đầu nhìn qua, vỗ vỗ chân của anh: "Chú đừng quá khẩn trương, nếu như dì Tô hỏi đến, chú cứ bảo cháu muốn chú dẫn cháu tới đây chơi."

Cố Tần nói ra lời này, Khâu Viễn an tâm không ít, lại cảm thấy đứa nhỏ này nhân tiểu quỷ đại (1), vậy mà thú vị như thế.

"Chờ lát nữa máy bay hạ cánh, muốn ăn cái gì, chú mua cho cháu."

"Kem cũng được?"

Khâu Viễn ngẩn người, nói: "Không phải mấy ngày trước vừa dẫn đi ăn sao? Gần đây nhiệt độ giảm nên có rất nhiều trẻ nhỏ bị cảm, em gái của cháu cũng đã sinh bệnh rồi đó, chờ thời tiết ấm áp rồi lại ăn nhé."

"Cháu lớn rồi, có thể ăn được!"

"Không thì chú gọi điện thoại cho ba cháu, hỏi xem ba có đồng ý cho cháu ăn kem không nhé?"

"Chú quá không có nghĩa khí, cháu giúp chú theo đuổi dì Tô, vậy mà chỉ một cây kem cũng không cho ăn!"

". . ."

——

Máy bay hạ cánh, Khâu Viễn bị lay chuyển nên mua cho Cố Tần một cây kem, lại sợ nó ăn nhiều sẽ cảm lạnh, tự mình cắn hơn một nửa cây kem.

Mùa đông khắc nghiệt, kem vừa vào bụng, toàn bộ lục phũ ngũ tạng (2) đều trở nên lạnh theo, anh hơi run rẩy, nhịn không được nhíu mày.

Cố Tần cười không ngừng: "Chú không thể ăn cũng đừng khoe khoang, một nửa kia cứ để cháu."

Khâu Viễn liếc nhìn nó một cái, hai ba miếng đã ăn xong,: "Ai nói chú không thể ăn?"

Thiếu một nửa, Cố Tần không quá vui vẻ, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, một bên giẫm lên tuyết đọng dưới chân, một bên yên lặng ăn kem.

Nhìn nó đã ăn xong vẫn còn liếm, Khâu Viễn đoạt lấy ném vào thùng rác: "Đừng ăn, chú đi mua cho cháu một ly trà sữa ấm áp. lỡ mà ngã bệnh cũng không biết nói thế nào với ba mẹ cháu."

Nói xong lôi nó đi vào quán trà sữa.

Thời điểm Cố Tần đi theo Khâu Viễn xếp hàng, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn phía cửa sổ, liền thấy Tô Tử Hân ngồi ở cách đó không xa.

Dì Tô thường xuyên cùng mẹ nó video nói chuyện, cho nên nó liền nhận ra. Cô mặc một chiếc áo len, đầu đội mũ mềm màu đỏ, da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Nó giật giật cánh tay Khâu Viễn, chỉ vào bên kia: "Dì Tô cũng đang ở đây uống trà sữa!"

Khâu Viễn thuận thế nhìn qua, thần sắc dần dần ngơ ngẩn.

Lúc này, có một người đàng ông đàng hoàng chững chạc bước tới, ngồi ở đối diện Tô Tử Hân, hai người dường như đang nói cái gì đó. Mới đầu còn tốt nhưng không bao lâu liền xảy ra tranh chấp, Tô Tử Hân đứng lên muốn bỏ đi, cổ tay liền bị tên đàn ông kia bắt lấy.

Cô giãy dụa không được, tức thì nóng giận phất tay cho tên kia một bạt tai.

Tên đàn ông kia dường như bị hành động đột nhiên của cô làm cho kinh ngạc, sửng sốt hai giây, sau khi hoàn hồn liền vung tay về phía Tô Tử Hân.

Cố Tần thấy quá sợ hãi, lúc đang muốn gọi chú Khâu Viễn, thì phát hiện Khâu Viễn không biết từ khi nào đã xông lên trước, cầm lấy cổ tay người đàn ông kia.

Cố Tần bước nhanh theo tới, đứng ở bên cạnh Khâu Viễn.Tô Tử Hân nhìn thấy Khâu Viễn cùng Cố Tần, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, còn chưa mở miệng, nghe được tên cặn bã kia cười nhạo: "Tô Tử Hân, hôn sự còn chưa hủy bỏ mà cô đã tìm một thằng đàn ông khác, còn cùng tôi giả thanh cao cái gì? Chẳng qua cũng giống nhau cả thôi, ai lại so với ai. . ."

Lời còn chưa dứt, nắm đấm Khâu Viễn vung tới, tên kia bị đánh đến lảo đảo, lưng liền đâm vào góc bàn.

"cặn bã" đưa tay che lấy nửa bên mặt, dưới cơn thịnh nộ giơ tay muốn đánh, lại bị Tô Tử Hân ngăn ở giữa, không sợ hãi chút nào trừng mắt về phía tên đó: "Nếu hôm nay anh dám đụng vào anh ấy, tôi sẽ làm anh hối hận, tin không?"

"cặn bã" trầm mặc mấy giây, lau đi vết máu bên khoé môi, giương mắt nhìn cô: "Hôm nay tôi thực sự nghe mẹ đến đây cùng cô giảng hoà, không muốn động thủ. Nhưng mà nếu cô đã không muốn, vậy tôi cũng không quản được."

Sau khi tên kia rời đi, Tô Tử Hân nhìn về phía Khâu Viễn cùng Cố Tần, ngạc nhiên hỏi: "Hai người sao lại ở chỗ này?"

Khâu Viễn cười cười: "Tần Tần nghỉ đông, dẫn nó đi chơi, cha mẹ nó gần đây tương đối bận."

Cố Tần ngồi ở bên cạnh Tô Tử Hân, lúc Khâu Viễn đi mua trà sữa, nó nhỏ giọng nói: "Nói cho dì một bí mật."

Tô Tử Hân nhướng mày nhìn nó.Cố Tần nói: "Không phải chú Khâu Viễn dẫn cháu tới chơi, mà là cháu đưa chú ấy đến gặp dì."

(2): Lục phủ ngũ tạng nghĩa rộng là chỉ các cơ quan trong cơ thể con người. Theo nghĩa đen của y học cổ truyền thì lục phủ gồm vị, đởm, tam tiêu, bàng quang, tiểu tràng, đại tràng. Ngũ tạng gồm tâm, can, tỳ, phế, thận.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui