Công việc buổi chiều của Chu Thịnh Nam có chút bận bịu, đến tối mới trở về khách sạn. Thời điểm quẹt thẻ tiến vào phòng, Cận Bùi Niên không có ở đây.
Gần đây, đêm nào anh cũng đến, mãi miết chạy giữa hai đầu khách sạn cùng công ty, gió tuyết cũng không trở ngại.
Đây là lần đầu tiên Chu Thịnh Nam trở về mà không nhìn thấy anh, nhất thời cảm thấy có chút không quen.
Cô cầm điện thoại lên muốn hỏi anh một chút, gõ chữ đến một nửa lại buông xuống, ngược lại đi đến phòng tắm rửa mặt.
Lúc từ trong phòng tắm đi ra, Cận Bùi Niên vừa lúc từ bên ngoài trở về, tiện tay cởi áo lông treo lên, trông thấy cô liền cười lôi một túi khoai nướng được bao bọc trong giấy thấm dầu ra: "Hai hôm trước em nói muốn ăn. Hôm nay lúc về nhà trùng hợp thấy, liền mua về cho em."
Thời cao trung, Chu Thịnh Nam đặc biệt thích ăn khoai nướng. Nhưng mà về sau dần dần trở nên bận rộn, những thứ yêu thích đã sớm không còn để trong lòng.
Mấy ngày trước, hai người ngẫu nhiên nhắc tới chuyện trước kia, cô cảm khái chính mình đã thật lâu chưa ăn khoai nướng, có chút hoài niệm. Chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, không nghĩ tới anh thế mà ghi tạc trong lòng, trở về muộn như vậy còn mua khoai nướng cho cô.
Chu Thịnh Nam đi qua, mỉm cười nhận lấy: "Dạo này tối nào anh cũng cho em ăn, em sẽ béo mất."
Cận Bùi Niên dò xét nhìn cô một hồi, nói: "Em vốn là quá gầy, mập thêm một xíu nhìn tốt hơn."
"Vậy cũng không thể cho ăn trước khi đi ngủ chứ, không tốt."
Cận Bùi Niên suy tư, cảm thấy cô nói rất hợp lý, cười nói: "Anh không có nghĩ nhiều như thế, vậy sau này em muốn ăn cái gì, anh liền dứt khoát mang bữa trưa đến đoàn làm phim."
Anh còn phải bận bịu công việc đấy, làm sao nhiều thời gian như vậy, tới tới lui lui rất là phiền phức. Thế mà ngữ điệu của anh rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cảm thấy anh rất vui vẻ dành toàn bộ thời gian bồi cô ăn vậy.
Chu Thịnh Nam lại nghĩ tới đoạn đối thoại hôm nay nghe được, thì ra Quách Mậu Tuyết ở trong đoàn làm phim giúp đỡ cô nhiều như vậy không phải là do cơ duyên xảo hợp (1), còn muốn giới thiệu cô tham gia chương trình giải trí, cũng là có ẩn tình khác.
Nhất thời mũi cô có chút chua xót, một lúc lâu không biết nên nói cái gì cho phải.
Cận Bùi Niên quay người đi vào phòng tắm, chưa từng phát hiện sự khác thường của cô. Lúc rửa tay đi ra, phát hiện cô vẫn còn cầm khoai nướng đứng ở đằng đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh hơi nhíu mày, đi tới kéo bờ vai của cô qua, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Chu Thịnh Nam cười cười: "Không có gì, củ khoai to như thế một mình em ăn không hết, đang chờ anh ra cùng ăn."
Hai người đi tới ngồi xuống ghế sa lon, Chu Thịnh Nam bóc khoai lang đút cho người bên cạnh ăn miếng đầu tiên. Cận Bùi Niên cúi đầu cắn một cái, hương vị xốp ngọt lan tràn trong đầu lưỡi, anh cười gật đầu: "Ăn ngon."
Lúc này Chu Thịnh Nam mới cắn một miếng, vẫn là hương vị trong trí nhớ, có thể làm dịu con tim trong lồng ngực.
"À..." Cô làm như vô ý nói với anh, "Phần diễn của em sắp kết thúc rồi, Quách Mậu Tuyết nói đàn anh của cô ấy có thể giới thiệu em tham gia chương trình giải trí. Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của em không tốt lắm, mà chương trình giải trí có lẽ càng không thích hợp, anh cảm thấy thế nào?"
Cận Bùi Niên gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: "Em cảm thấy tốt là được, anh không hiểu nhiều về những thứ này."
Chu Thịnh Nam tiếp tục đút anh ăn khoai nướng, thở dài nói: "Chỉ là cảm thấy, thiếu Quách Mậu Tuyết ân tình quá lớn, phải làm sao để trả đây?"
Nhìn cô cau mày, dường như thực sự rất lo lắng, trong chớp mắt Cận Bùi Niên có chút sửng sốt.
Cô xác thực không thích nợ nhân tình, nếu như không phải tình thế ép buộc, cô hẳn là sẽ không tiếp nhận trợ giúp của người khác.
Nghĩ nghĩ, anh khuyên nhủ: "Có thể đối với cô ấy mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, em cũng đừng để ở trong lòng, coi như kết giao bạn bè. Về sau cũng sẽ có cơ hội để em giúp đỡ lại cô ấy. Còn nếu không được nữa, phần nhân tình này coi như anh thiếu, anh giúp em trả là được rồi?"
Thấy anh mãi vẫn không nói thật, Chu Thịnh Nam dứt khoát không hỏi nữa, nhẹ cười nhạt, tựa vào vai anh: "Sao hôm nay trở về muộn như vậy?"
Cận Bùi Niên hôn nhẹ lên trán của cô: "Tăng ca, cuối năm công ty tương đối bận rộn."
Chu Thịnh Nam đáp nhẹ một tiếng: "Vậy anh khẳng định là mệt muốn chết rồi, nhanh rửa mặt đi, đi ngủ sớm một chút."
------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad------@_yinandyang----
Sau lễ hội mùa xuân, Chu Thịnh Nam tham gia chương trình giải trí. Ngoài ra còn nhận đủ loại quay chụp tạp chí, có mặt ở các loại tiệc tối, hoàn toàn bận rộn như trước đây.
Mà trong thời gian này, nghênh đón một chuyện đáng giá phải tung bông ăn mừng: Bệnh tình mẹ cô rốt cuộc đã chuyển biến tốt đẹp. Từ nước ngoài trở về, chỉ cần ở trong nhà tĩnh dưỡng là đủ.
Kết thúc nhiều năm chiến đấu bệnh tật dài đằng đẵng, không còn chi phí chữ trị đắt đỏ, rốt cuộc Chu Thịnh Nam cũng có thể thở nhẹ một hơi. Bây giờ chỉ cần dồn sức trả toàn bộ tiền nợ cho Trang Tín, áp lực trên đầu vai cũng đã dở xuống hơn phân nửa.
Hôm nay, cô kết thúc buổi ghi hình của chương trình giải trí. Cận Bùi Niên như thường lệ tới đón, Chu Thịnh Nam ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, vừa cài dây an toàn vừa cười nói: "Sao em lại có cảm giác, bây giờ anh đã trở thành phụ tá của em nhỉ."
Cận Bùi Niên nghiêng đầu nhìn qua: "Có tiền lương không? Anh còn chưa bao giờ được nhận đấy."
Chu Thịnh Nam cười nhẹ nhàng tiến tới, hôn lên khoé môi anh một cái, nhướng mày nói: "Tốt, đã tính tiền."
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại bên khoé môi, Cận Bùi Niên ngẩng người một lát, hoàn hồn cười nói: "Anh đưa đón em đi đi về về mấy tháng liền, mức lương này hình như vẫn quá rẻ."
Nói xong chỉ vào khoé môi bên kia: "Lại hôn một cái nữa mới đủ vốn."
Chu Thịnh Nam đỏ mặt, nhìn anh chán ghét: "Mau chóng lái xe đi, mẹ em vẫn đang chờ em mang thuốc về đấy, đợt trị liệu trước đã sử dụng hết."
Sau khi mẹ Chu về nước, liền sống cùng cha dượng trong căn nhà của ông.
Lúc trước mẹ Chu sinh bệnh, hai mẹ con bán căn nhà ở thành phố C. Ban đầu cha dượng cũng định bán căn nhà của mình ở trong khu ngõ nhỏ, nhưng Chu Thịnh Nam nhất quyết không đồng ý.
Nửa đời trước mẹ cô vẫn luôn sống khổ sở, khó khăn lắm mới gặp được người đàn ông đối xử thật tình với mình. Trong lúc bà sinh bệnh chăm sóc không rời không bỏ, không hề có ý định ly hôn vứt bỏ hai mẹ con cô.
Chuyện này đối với Chu Thịnh Nam có ân đức rất lớn, bây giờ cha dượng cũng đã hơn năm mươi tuổi, trên tay cũng chỉ có căn nhà dưỡng già ở thành phố C. Chu Thịnh Nam làm sao có thể đồng ý cho ông bán nó để chữa bệnh cho mẹ cô chứ.
Lúc trước cô kiên trì lưu lại căn nhà này, bây giờ mẹ cùng cha dượng trở về vừa vặn có chỗ ở. Căn nhà ấy có một khoảng sân nhỏ, cảnh trí rất tốt. Thời gian trước cha dượng còn tìm về một người có chuyên môn chăm sóc chúng, trồng cây vẽ tranh, là nơi rất thích hợp để mẹ tĩnh dưỡng.
Thời điểm Cận Bùi Niên đưa cô tới, ngoài ý muốn phát hiện một chiếc xe sang trọng đậu ở cửa chính, quét mắt một vòng nhìn bảng số xe quen thuộc, anh có hơi dừng lại.
Chu Thịnh Nam cũng ngạc nhiên một chút, vô thức nhìn xem vẻ mặt anh lúc này, cô lập tức nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt dời về phía chiếc xe kia lần nữa: "Người Cận gia các anh sao?"
Đáy lòng Cận Bùi Niên nổi lên mấy phần lo lắng, kia là xe mẹ của anh. Từ lần nói chuyện với mẹ đến bây giờ, bà cũng không hỏi qua chuyện tình của anh với Chu Thịnh Nam nữa. Bây giờ làm sao không nói một tiếng đột nhiên tới Chu gia?
Anh trầm mặt trong chốc lát, xuống xe đi tới giúp Chu Thịnh Nam mở cửa xe, vuốt ve đỉnh đầu của cô: "Không có việc gì, anh cùng em vào trong."
Chu Thịnh Nam mím môi cười cười, cầm theo thuốc của mẹ Chu bước xuống xe.
Thời điểm hai người bước vào sân, nghe thấy trong nhà có tiếng nói cười, là thanh âm mẹ Chu cùng mẹ Cận. Bên trong ngược lại có chút khác tưởng tượng, vô cùng hài hoà.
Lái xe đứng trước cửa ra vào, nhìn thấy Cận Bùi Niên đi tới liền gật đầu: "Cận tổng."
Cận Bùi Niên cau mày, nhìn vào bên trong: "Mẹ tôi sao lại tới đây?"
Tài xế nói: "Bà chủ nghe nói mẹ Chu tiểu thư bị bệnh, đặc biệt tới thăm."
Cửa nhà không có đóng, Chu Thịnh Nam trực tiếp cầm theo thuốc đi vào, liền nhìn thấy mẹ mình cùng mẹ Cận đang ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện.
Lúc cô đi vào, liền thấy mẹ Cận nhìn qua, cô lễ phép cúi đầu: "Chào dì ạ."
Mẹ Cận đứng dậy nhìn cô cười cười: "Nam Nam về rồi."
Ấn tượng của Chu Thịnh Nam đối với mẹ Cận dừng lại ở năm hai cao trung, cùng những lời nói kia ở trong bệnh viện. Đã cách nhiều năm, ký ức vẫn còn rất mới mẻ. Lúc này bà đột nhiên thân thiện với mình, Chu Thịnh Nam có chút không quen, hơi cười nhẹ xấu hổ, không có đáp lời, ngược lại đi rót nước: "Mẹ, tới giờ uống thuốc rồi."
Mẹ Cận đứng lên, liếc mắt nhìn con trai ở cửa, cười chào tạm biệt với mẹ Chu.
"Vừa mới ngồi một chút đã phải đi rồi sao?" mẹ Chu cũng đi theo, nhận lấy ly nước Chu Thịnh Nam đưa tới, nói: "Thuốc tự mẹ uống được, con đi tiễn dì Cận đi."
Chu Thịnh Nam gật đầu, đưa mẹ Cận từ trong nhà đi ra. Mẹ Cận nhìn con trai một mực đi theo bên cạnh Chu Thịnh Nam, đột nhiên ngừng lại giữa sân, nói: "Con đi ra ngoài trước đi, mẹ có lời muốn nói với Nam Nam."
"Mẹ có lời gì, nói ở trước mặt con cũng giống vậy thôi." Cận Bùi Niên cầm tay Chu Thịnh Nam, đem người bảo vệ ở bên cạnh.
Mẹ Cận bất đắc dĩ liếc anh một cái: "Mẹ làm anh khó xử khi chạy đến Chu gia sao? Làm gì mà đề phòng mẹ từng ly từng tí như thế? Anh đi ra ngoài trước đi."
Cận Bùi Niên không nói lời nào.
Chu Thịnh Nam nhẹ rút tay ra khỏi tay anh, nhìn anh cười cười: "Anh đi trước đi."
Cận Bùi Niên nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nghe lời đi trước.
Lúc này trong sân không còn ai, Chu Thịnh Nam mím môi trầm mặt trong chốc lát, khẽ hít sâu một hơi, chủ động mở miệng: "Nếu như dì vẫn muốn cháu từ bỏ Cận Bùi Niên, lựa chọn lần này của cháu chỉ sợ làm dì thất vọng. Cháu đã từng tin tưởng lời nói của dì, cảm thấy rời đi mới là tốt cho anh ấy. Nhưng sự thật nói cho cháu biết không phải như vậy, cho nên về sau cháu sẽ không ngốc như vậy. Trừ khi chính anh ấy nói không cần cháu nữa, nếu không, dì nói cái gì cũng đều vô dụng." cô ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Cận, bên trong ánh mắt mang theo vài phần cứng cỏi.
Nhắc đến năm đó, trên mặt mẹ Cận không khỏi có chút xấu hổ, một lúc lâu mới mở miệng: "Thật ra hôm nay, dì muốn vì hành vi trước đây của mình, giải thích với cháu."
Chu Thịnh Nam có chút sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, lẳng lặng nhìn bà.
Mẹ Cận thở dài: "Dì biết, bản thân lúc trước làm cháu rất đau khổ, cũng rất tàn nhẫn. Nhất là khi đó cháu mới mười mấy tuổi, nghe dì gièm pha mình như thế, đối với cháu mà nói nhất định tổn thương rất lớn."
"Nhưng mà Chu tiểu thư, hi vọng cháu có thể hiểu cho tâm của một người làm mẹ như dì. Cận gia cũng là do ông nội nó từ hai bàn tay trắng lập nghiệp nên, dì cũng không ngại gia cảnh nhà gái thấp hơn, chỉ là tình huống của cháu... tương đối đặc thù. Năm cao trung nó vì cháu mà ăn không biết bao nhiêu khổ sở, lần đó xém chút nữa mất mạng. Nó là đứa con độc nhất của dì, dì lo lắng và tức giận cũng là điều dễ hiểu, sau này cháu có con rồi nhất định sẽ hiểu."
Chu Thịnh Nam gật đầu: "Cháu hiểu, lúc trước quả thật dì đã làm cháu tổn thương, nhưng nghĩ tới tất cả cũng là vì Cận Bùi Niên, trong lòng cháu không thể oán trách gì được. Thậm chí còn cảm thấy thật có lỗi. Mấy năm này cháu một mực nhớ kỹ lời của dì, sợ mình liên lụy đến anh ấy, cháu vẫn mãi cho là chính mình làm như vậy là đúng. Nhưng thật ra, chúng ta cũng chưa từng hỏi qua ý kiến anh ấy một chút, không phải sao?"
"Cháu nói đúng." Mẹ Cận thở dài một tiếng: "Cho nên hôm nay dì đến đây, không có ý tứ bắt cháu rời bỏ nó. Đã nhiều năm như vậy, nó cũng không bỏ xuống được, mắc gì phải làm một chuyện mà biết trước sẽ không có kết quả, chọc nó khó chịu."
Hốc mắt mẹ Cận phiếm hồng: "Chắc là cháu không biết, bởi vì hợp lại cùng cháu, nó cũng thay đổi rất nhiều. Trước kia nó không thường về nhà, một mình sống ở bên ngoài. Không ai thấy được khuôn mặt tươi cười của nó cả, còn hút thuốc say rượu, chuyện của công ty cũng không quan tâm, ba nó tức giận đến ngủ không yên. Thế nhưng mà sau khi cháu về nước nó liền thay đổi, thường xuyên trở về thăm nhà hơn, trên mặt luôn nở một nụ cười, không có lạnh lùng như trước, cũng khó được sẵn sàng chia sẻ công việc cùng cha nó."
Mẹ Cận cười khẽ: "Thật ra dì cùng cha nó cũng hiểu, nó làm tất cả mọi việc cũng là vì lấy lòng đôi vợ chồng già này, muốn bọn ta tiếp nhận cháu. Nhưng mà không thể không thừa nhận, là cháu làm nó sống lại một lần nữa."
Chu Thịnh Nam nghe được những lời này có chút giật mình kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Mẹ Cận lại nói: "Chuyện của mẹ cháu dì cũng là vừa biết không lâu, một cô gái như cháu xác thực chịu không ít khổ. Niên Niên đã để ý, lại nguyện ý vì cháu mà cố gắng thay đổi, biết tiến tới, dì cùng cha nó tự nhiên sẽ không tiếp tục phản đối. Hai đứa đều đã hơn ba mươi, hôn lễ không thể một mực kéo dài được. Cho nên hôm nay dì mới tới đây, là cùng mẹ cháu thương lượng chuyện này, cũng là vì bỏ đi sự lo lắng trong lòng cháu."
"Dì. . ." Môi mỏng Chu Thịnh Nam mấp máy, đáy mắt ngập nước mắt.
Mẹ Cận vỗ vỗ vai của cô, cười một tiếng: "Cháu là một đứa trẻ tốt, chuyện trước kia là dì không đúng, không cần để ở trong lòng. Hai đứa kết hôn sớm một chút, chúng ta vẫn đang chờ ôm cháu đấy."
Thời điểm mẹ Cận rời đi, Chu Thịnh Nam vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, cả người giống như đang nằm mơ.
Cha dượng cầm theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, trông thấy cô liền lộ vẻ nghi hoặc: "Sao lại một mình đứng ở đây?"
Chu Thịnh Nam hoàn hồn, cười với ông: "Không có gì ạ."
Hai người vào nhà, cha dượng đi tới phòng bếp rửa rau nấu cơm, mẹ Chu cùng con gái đề cập tới ý đồ đến nhà của mẹ Cận hôm nay, quả nhiên là nói đến chuyện hôn sự hai người.
Thấy Chu Thịnh Nam không nói lời nào, mẹ Chu nhẹ nói: "Mẹ biết, con một mực không chịu kết hôn cùng cậu ta, đơn giản là sợ người trong nhà cậu ta không đồng ý. Kết hôn không phải chuyện đơn giản của hai người, con hi vọng cha mẹ của cậu ta có thể tiếp nhận mình. Bây giờ nhà bọn họ đã mở miệng xin cưới, con cũng đừng mãi nhớ ở trong lòng nữa. Nhưng mà mẹ không có giúp con đồng ý, chỉ nói xem ý tứ của con. Cụ thể thì hai đứa tự thương lượng đi, mẹ nghe con."
Chu Thịnh Nam tựa vào vai mẹ, nhẹ nhàng đáp một tiếng, không nói thêm lời thừa thãi.
Mẹ Chu vuốt ve đầu con gái, than nhẹ một tiếng, trong mắt giăng tơ máu: "Nói cho cùng, đều là do mẹ liên lụy, để con khổ sở nhiều năm như vậy."
"Mẹ, mẹ nói cái gì đó?" Rõ ràng Chu Thịnh Nam không thích nghe những lời này.
Mẹ Chu nhìn thấy vậy liền không nhắc lại nữa, chỉ nói đến trọng tâm: "Bây giờ mẹ đã không sao, chính con cũng phải có được hạnh phúc thuộc về riêng mình. Bất kể nói thế nào, tình cảm của Niên Niên đối với con mẹ nhìn ở trong mắt, tin tưởng rằng cậu ta sẽ làm con hạnh phúc."
Chu Thịnh Nam cười cười: "Mẹ, con đã biết, loại chuyện này mẹ đừng quan tâm, dưỡng tốt thân thể, cùng chú sống tốt là được."
Lại ngồi một hồi, Chu Thịnh Nam đứng dậy muốn về chung cư.
Cha dượng cùng mẹ muốn cô ở lại ăn cơm. Cô tạm thời không có khẩu vị, liền uyển chuyển từ chối, một mình từ trong nhà đi ra.
Hoàng hôn ảm đạm, thưa thớt những chấm sao sáng rải rác trên bầu trời. Dưới đèn đường mờ vàng ở cửa chính, xe Cận Bùi Niên vẫn còn dừng ở chỗ ấy.
Chu Thịnh Nam có chút ngoài ý muốn, vội vàng chạy tới, mở cửa ghế phụ ra ngồi lên, ghé mắt: "Sao anh không về nhà cùng mẹ?"
Cận Bùi Niên bắt lấy tay cô, sức lực rất lớn, trên nét mặt khó nén kích động: "Nam Nam, mẹ anh vừa mới nói, bà cùng cha anh đã đồng ý cho hai chúng ta kết hôn, bà ấy không có gạt anh chứ? Mẹ anh có nói với em như vậy không?"
Chu Thịnh Nam nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, có nói."
"Vậy, vậy ý của em thế nào?" nhịp tim anh đập rất nhanh, lúc nhìn về phía cô, mang theo vài phần thấp thỏm.
Chu Thịnh Nam ngước mắt nhìn sang, bên trong ánh mắt anh hiện lên ánh sáng nhạt, kích động như một đứa trẻ. Trong lúc nhất thời tâm cô cũng mềm nhũn theo, mím môi nói nhỏ: "Sao cũng được, em nghe anh."
Cận Bùi Niên không ngờ cô trả lời dứt khoát như vậy, im lặng một lát, anh nói: "Cái này hình như rất phiền phức, phải chọn thời gian, còn phải trù tính thật sớm, anh quay lại sẽ nói mẹ mau chóng chuẩn bị, rất nhanh thôi. Em... đừng đổi ý được không?"
Anh nhìn qua có chút cẩn thận từng li từng tí, dường như thật sự rất sợ cô đổi ý.
Chu Thịnh Nam nâng một bên mặt anh lên, khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Sẽ không đổi ý."
Anh hôn một cái lên đầu ngón tay của cô, cuối cùng đã bỏ được nỗi lo lắng trong lòng xuống, nghĩ đến chuyện hai người sau này, vẻ mặt liền mang theo mấy phần chờ đợi.
Lúc này, bụng anh không đúng lúc kêu lên hai tiếng. Cận Bùi Niên hơi quýnh, vô thức đưa tay che, có chút không được tự nhiên: "Anh, còn chưa ăn cơm."
Chu Thịnh Nam cười cười: "Đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, chờ lát nữa trở về em liền nấu cho anh."
——
Hai người cầm theo đồ ăn trở về chung cư, Cận Bùi Niên rất ân cần tới giúp đỡ, anh không biết chút gì về chuyện này. Nhưng mà thắng ở chỗ nghe lời, Chu Thịnh Nam bảo làm gì anh liền làm cái đó, rất là chuyên chú.
Cuối cùng nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị thỏa đáng. Thời điểm Chu Thịnh Nam xào rau, Cận Bùi Niên đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn xem thân hình bận rộn của cô. Cảm giác bầu không khí lan toả sự ấm áp hiếm hoi, giống như sống một cuộc sống thật sự.
Chu Thịnh Nam bị quả ớt sặc đến nghiêng đầu ho khan vài tiếng, thấy Cận Bùi Niên cũng bị ho theo, cô nói: "Anh đứng đây làm gì, đứng ở bên ngoài chờ em một chút."
Cận Bùi Niên nhìn cô chằm chằm, không chịu đi: "Anh chỉ muốn nhìn chằm chằm em thế này."
Nhìn động tác thuần thục của Chu Thịnh Nam, anh trầm mặc một lúc rồi nói: "Về sau anh cũng học mấy món, làm cho em ăn."
Chu Thịnh Nam nghe xong liền cười: "Anh hãy quên điều đó đi, quay lại liền đốt luôn nhà bếp."
Nghe lời cô trêu chọc, Cận Bùi Niên không đồng tình: "Anh cảm thấy cái này không khó, có thể học được."
Chu Thịnh Nam nhướng mày nhìn qua: "Được, vậy em sẽ chờ."
Cận Bùi Niên đi qua, từ phía sau ôm lấy bờ eo Chu Thịnh Nam, nhẹ tựa cằm lên đầu vai, sau đó mút một bên tai của cô: "Nhất định sẽ học được, rồi làm cho em ăn."
Chu Thịnh Nam bị anh làm cho cả người mềm mại, chỉ có thể đẩy anh nói: "Anh đi dọn bàn ăn đi, đứng ở đây thật chướng mắt."
Cận Bùi Niên hôn một cái lên gò má cô, lúc này mới lưu luyến không rời đi dọn bàn.
Bình thường Chu Thịnh Nam bận rộn công việc, cho nên rất ít khi nấu cơm. Đêm nay ngược lại là khó được tự mình động thủ, mà lại phá lệ phong phú.
Sau bữa tối, Cận Bùi Niên rất tự giác đi rửa chén.
Chu Thịnh Nam quả thật có chút mệt mỏi, ôm gối ôm tựa trên ghế sa lon, tùy ý mở ti vi lên xem.
Cận Bùi Niên rửa chén xong liền cắt hoa quả bưng tới, cầm cây tăm đút cho cô.
Chu Thịnh Nam quét mắt nhìn mâm hoa quả, cười ra tiếng: "Công phu dùng dao của anh, muốn học nấu cơm đoán chừng không dễ dàng."
"Dù sao ăn vào trong bụng cũng đều như thế, không cần để ý vấn đề mỹ quan."
Cận Bùi Niên ngồi xuống bên cạnh Chu Thịnh Nam, lại đút cho cô một miếng: "Nào, há miệng."
Chu Thịnh Nam trực tiếp nhận lấy mâm trái cây ở trong ngực anh, tự mình ăn, thuận tiện ngẩng đầu hỏi: "Đã trễ như vậy, anh không trở về nhà sao?"
Cận Bùi Niên xích đến gần Chu Thịnh Nam, ôm lấy cô: "Mỗi ngày em đều phải hỏi anh một lần mới vừa lòng sao?"
". . ." cô chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ nhiều như vậy.
Cận Bùi Niên nhận lấy mâm đựng trái cây trên tay Chu Thịnh Nam, để ở một bên, khẽ hôn lên môi của cô, nhẹ mút mấy lần, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, thanh âm trầm thấp: "Không còn sớm, đi ngủ chưa?"
Cảm giác được anh có ý riêng, Chu Thịnh Nam hơi luống cuống một chút, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Anh ở chỗ này một thời gian dài, nhưng mà một mực không có phát sinh chuyện gì, chẳng qua thái độ hôm nay vô cùng khác biệt, rõ ràng là muốn...
Chu Thịnh Nam nhếch môi, không biết làm sao, tim như hươu con chạy loạn.
Cận Bùi Niên căn bản không có trông cậy vào câu trả lời của Chu Thịnh Nam, ngầm thừa nhận coi như cô đã đồng ý. Làm một thằng đàn ông bình thường, anh có thể chịu lâu như vậy đã rất hiếm thấy. Bây giờ cô đã đồng ý kết hôn, nếu như vẫn còn nhịn nữa, vậy anh liền biến thành một con Ninja rùa.
Anh cúi người, bàn tay nhẹ ôm lấy vòng eo không đủ một nắm tay, nụ hôn nhu hoà rơi xuống lần nữa, lòng bàn tay dần dần nắm chặt.
Chu Thịnh Nam bị Cận Bùi Niên đè xuống ghế sa lon, cảm giác được ý đồ của anh, nhịp tim hơi dừng lại, cả người run rẩy. Bỗng nhiên đẩy anh ra, vội vàng đứng dậy, hai gò má nóng hổi, ấp úng mở miệng: "Em, em còn chưa có rửa mặt."
Nói xong cũng không dám cùng anh đối mặt, vọt thẳng vào phòng tắm.
Cận Bùi Niên bị cô đẩy hơi lảo đảo một chút, lúc hoàn hồn, đã nghe được thanh âm đóng cửa phòng tắm. Anh nhịn không được cười lên, đôi mắt rơi vào trên bàn tay của mình, chậm rãi nắm chặt, vẫn còn đọng lại dư vị tuyệt vời dưới lòng bàn tay.
Bên trong tiếng nước chảy ào ào, làm bóng đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Anh bưng một cốc nước lạnh trên bàn lên, ngửa đầu uống sạch sẽ.
Chu Thịnh Nam ở phòng tắm đứng vô cùng lâu, một mực không chịu ra ngoài.
Cận Bùi Niên ở bên ngoài thúc giục mấy lần, cô mới cố gắng bình ổn nỗi lòng, lau khô thân thể mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Cận Bùi Niên đứng ở cửa, thấy cô đi tới liền cười nhẹ một tiếng, chủ động giúp cô lau tóc còn ướt: "Nếu em còn không ra, anh liền phá cửa xông vào."
Trong lời nói của anh mang theo ý cười đùa giỡn, hơi thở ấm áp phả trên trán cô.
Tâm tư Chu Thịnh Nam vừa ổn xuống lại lập tức tăng nhanh. Nhận lấy khăn mặt từ trong tay anh, cô cúi đầu: "Em tự mình làm."
Cận Bùi Niên cũng không có miễn cưỡng: "Nhớ thổi khô tóc, nếu không sẽ dễ bị cảm."
Anh nói xong liền đi vào phòng tắm.
Chu Thịnh Nam ở bên ngoài lung tung thổi thổi tóc, thấy anh còn chưa đi ra, liền tự chủ trương tắt hết đèn bên ngoài, chính mình chạy vào giường nằm xuống, giả vờ ngủ.
Cận Bùi Niên tắm rất nhanh, nhưng mà lúc đi ra, bên ngoài đã tối đen như mực, không thấy bóng dáng Chu Thịnh Nam đâu. Anh đi đến bên giường trong phòng ngủ, liền nhìn thấy thân hình Chu Thịnh Nam đắp kín chăn nằm trên giường, khẽ nhếch môi cười cười, xốc một bên khác nằm xuống, tiến tới đem người ôm lấy từ phía sau.
Người trong ngực không nhúc nhích, không biết là thật sự ngủ thiếp đi hay là đang giả bộ.
"Nam Nam?" không có người đáp lại.
Anh cười nhẹ nhướng nhướng mày: "Thật sự ngủ rồi?" y nguyên không ai đáp lại.
Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên tóc Chu Thịnh Nam, Cận Bùi Niên nhẹ thở hển hôn xuống cổ cô, lại trằn trọc bắt lấy vành tai cắn nhẹ.
Hai gò má Chu Thịnh Nam ửng đỏ, một tiếng yêu kiều không tự chủ được từ giữa răng môi tràn ra, bất đắc dĩ xoay người lại, dáng vẻ rất là mệt mỏi: "Anh làm gì?"
Thấy cô giả bộ rất giống, Cận Bùi Niên cười nói: "Vừa ăn xong cơm tối không thích hợp đi ngủ, trong dạ dày sẽ tích tụ thức ăn, chúng ta vận động một chút?"
". . ."
Cận Bùi Niên không cho cô cơ hội từ chối, lấn người hôn lên môi của cô.
Đèn đường xuyên thấu qua khe hở màn cửa, nổi bật hai bóng dáng thân mật đan xen, rơi xuống cả phòng kiều diễm....
Thời điểm Chu Thịnh Nam tỉnh lại, trời còn chưa sáng rõ, thân thể vừa cử động liền đau nhức lợi hại. Cô khẽ nhíu mày, trong đầu nhớ lại đêm qua điên cuồng, bên tai dần dần tăng nhiệt độ.
Trước kia mỗi đêm ôm cô đi ngủ đều an phận, đến mức Chu Thịnh Nam cảm thấy anh kiềm chế quá tốt, hẳn là không cho nhiều hứng thú với chuyện đó.
Trải qua một đêm, cô sâu sắc hiểu được cái gì gọi là hậu tích bạc phát (2).
Thấy Cận Bùi Niên vẫn còn đang ngủ, Chu Thịnh Nam ngước mắt nhìn một hồi, đưa ngón trỏ ra, nhẹ đụng lên mi mắt nồng đậm của anh. Mi tâm anh khẽ động, mi mắt run rẩy mấy lần, mở mắt ra.
Cô bị dọa đến rút tay về, nhưng vẫn chậm một bước, bị anh bắt lấy cổ tay mảnh khảnh.
Chu Thịnh Nam giãy dụa không được, giận dỗi: "Buông tay, đau!"
Cận Bùi Niên cười đặt tay cô vào lại trong chăn, đem người ôm lấy, hôn môi một chút, thanh âm miễn cưỡng, mang theo ủ rũ: "Sao lại không ngủ?"
Chu Thịnh Nam co lại trong ngực anh, nhẹ nhàng cọ xát, nói nhỏ: "Không biết, đột nhiên ngủ không được."
"Vậy anh cũng không ngủ, cùng em trò chuyện."
Chu Thịnh Nam đưa tay sờ sờ râu ria được mọc trong một đêm của anh, có chút cảm khái: "Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, cuối cùng anh vẫn đi cùng em. Trước kia còn tưởng rằng, em sẽ tuổi già sức yếu cô đơn cả đời đấy, đã lãng phí khá nhiều năm, thật đáng tiếc."
Cận Bùi Niên nắm chặt tay cô ngắm nhìn, hơi thở dài: "Về sau anh sẽ ở bên cạnh xem, đem những khoảng thời gian thua thiệt trước kia, bù lại hết."
"Vậy em cũng sẽ ở bên cạnh anh nhiều một chút, chờ đến khi trả hết nợ cho Trang Tín, em sẽ nhận ít công việc đi, thời gian rảnh đều sẽ ở bên cạnh anh. Đến lúc đó chúng ta đi du lịch, được không?"
"Được. Nhớ hồi cao trung em có nói, trưởng thành muốn đi rất nhiều nơi, anh vẫn luôn một mực nhớ kỹ. Chờ khi em rảnh rỗi, chúng ta liền đến những thành phố em muốn, mỗi nơi phải đi một lần."
Chu Thịnh Nam nghĩ nghĩ, nói: "Thật ra rất nhiều thành phố em đã đi qua, em làm người mẫu cũng thường xuyên đi công tác."
"Tự em đi thì không tính, anh dẫn em đi mới tính. Nơi nào đã đi qua thì đi lại lần nữa, cảm giác sẽ khác nhau."
Chu Thịnh Nam nghe có chút chờ mong, lại vô cùng cảm động. Cô đưa tay xoa lên bên mặt anh tuấn của anh, bên trong ánh mắt một mảnh nhu hòa: "Cận Bùi Niên, em yêu anh."
Anh đem người ôm sát, khàn khàn cười nói: "Anh cũng yêu em."
(1): [机缘巧合] : "Cơ duyên" [机缘] là "cơ hội và duyên phận", "xảo hợp" [巧合] là "vừa khớp; thật khéo; trùng hợp"
(2): Tích lũy sâu dày, từ từ thả ra. Ý chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới làm được việc tốt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...