Ngoan Dỗ Em [lichaeng]

Bảy Năm Sau:

Luse tan học về nhà, phát hiện hai tiểu nha đầu đang trong nhà mình, làm bài tập ở quầy bar.

Nghe thấy động tĩnh, Lusi ngẩng đầu nhìn về phía Luse, giọng nói mềm mại kêu lên: “Anh trai”

Thấy Luse nhìn Pea, bé nói: “Chú Hope cùng cô NBA có việc, Hoa Hoa ở nhà chúng ta làm bài tập.”

Pea thường tới đây, Luse đã sớm quen, cậu chỉ quét mắt nhìn hai người một chút rồi nhàn nhạt đáp một tiếng, đang chuẩn bị lên lầu, em gái đang đưa tay ra muốn gọi gì đó nhưng lại thôi, nhỏ giọng gọi: “Anh trai!”

Luse quay đầu nhìn, thấy bàn tay nhỏ của bé đang ngoắc ngoắc, muốn cậu đến gần.

Luse nhíu mày, cảm thấy bộ dạng bé thế này chắc chắn không phải có chuyện gì tốt, liền đứng tại đầu cầu thang không nhúc nhích: “Làm sao?”

Lusi cẩn thận từng chút một lấy bài thi từ trong cặp sách ra, giọng nói bắt đầu nhỏ: “Bọn em lần trước trả bài, muốn người lớn ký tên.”

Luse giật giật lông mày, ý thức ra điều gì, miễn cưỡng mở miệng: “Anh không phải người lớn, em nói cha mẹ đi.”

“Anh trai~” Lusi vô cùng đáng thương nhìn cậu, hàm răng trắng muốt khẽ cắn môi dưới, đôi mắt quả hạnh trắng đen rõ ràng nháy nháy, phát ra cả tia sáng.

“…” Luse thở dài một tiếng bước qua, khi nhìn vào điểm số, sắc mặt dần dần âm trầm.

Bài thi số học, sáu mươi hai điểm.


Luse ném bài thi cho bé: “Anh đây cũng không dám ký nữa, em rốt cuộc di truyền từ ai vậy?”

Lusi mạnh miệng : “Anh đem gen tốt cướp sạch, sao có thể trách em? “

“…”

Lusi kéo lấy ống tay áo của cậu, cùng cậu thương lượng: “Anh trai, anh biết bắt chước chữ ký của appa, anh giúp em lần này, được không? Bằng không nếu mami biết sẽ mắng em.”

“Không được!” Luse quả quyết hất tay bé ra.

Lusi ủy khuất chu môi.

Pea từ nãy tới giờ đang vùi đầu làm bài tập, nghe một hồi liền ngẩng đầu nhìn, suy nghĩ nói: “Bằng không, tớ giúp cậu ký?”

Luse cau mày, gõ đầu em: “Tiểu quỷ, còn dám thông đồng với Lusi, có phải không nghĩ mình sẽ bị ăn đòn?”

Pea ngẩng đầu nhìn cậu một chút rồi lại nhìn Lusi, quyết định chủ động thay Lusi nói chuyện: “Anh, đây chính là em gái ruột của anh, nếu như em gái bị mẹ mắng, anh không đau lòng sao? Lusi mỗi ngày đều nói anh trai mình rất tốt, lời này là thật hay giả? Hôm nay phải xem anh có giúp cậu ấy hay không!”

Luse khoác tay lên quầy bar, nhướng mày nhìn em: “Hoa Hoa, em thi được bao nhiêu điểm? Lấy bài ra anh xem một chút.”

Mi mắt Pea run lên vài cái, khi nghe hai chữ “Hoa Hoa” liền nhíu mày, ngữ khí không vui: “Em không cần anh ký tên, cũng không cần anh quan tâm.”

“Không ký tên thì nhìn xem thế nào, không được sao?”

“Hoa Hoa được điểm tuyệt đối.”

“Trách không được, tiểu học bá nói chuyện thật kiên cường.”

Pea không để ý tới cậu. Em ghét nhất người khác gọi mình là Hoa Hoa, ai cũng vậy. Nhưng kỳ lạ mỗi khi người đó là cậu, em chưa từng phản kháng, thật đáng giận!

Luse cầm bút soạt soạt lên giấy ghi tên cha mình, ngước mắt lên liền thấy Lusi tươi cười rạng rỡ.

Thấy bé đưa tay ra muốn chạm vào mình, Luse né tránh, đem bài thi lật qua lật lại nhìn một chút, lạnh nhạt nói: “Đề ở trên sai phải làm lại một lần nữa, anh sẽ kiểm tra. Về sau mỗi tối không được xem hoạt hình, anh sẽ dạy bổ túc cho em.”

Nụ cười trên mặt Lusi bỗng chốc cứng đờ, bé không vui: “Thà để papa mami biết còn hơn.”

Như thế nhiều lắm cũng chỉ là bị cha mẹ mắng, còn hiện tại bé sẽ phải lâu thật lâu không được xem hoạt hình, rõ ràng rất thiệt thòi.

“Rất hối hận?” Luse cười nhạo một tiếng

“Chậm rồi.” anh đặt bút xuống, quay người lên tầng.


Đến tầng hai, Luse vô tình phát hiện Lisa đang đứng ở lan can, vị trí có thể nhìn thấy phòng khách phía dưới, xem ra đã đứng đây từ lâu.

Luse không suy nghĩ gọi một tiếng, thái độ bình thản: “Papa.”

Lisa nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không hỏi Luse có chuyện gì, xoay người tới phòng vẽ tranh trên tầng ba.

Đẩy cửa đi vào, lúc này Chaeyoung đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, còn có một bức tranh vẽ một nửa, cô đang nhìn vào điện thoại, cau mày.

Thấy anh tới gần, cô đem cuộc nói chuyện với giáo viên cho anh nhìn: “Con gái anh thi toán được 62 điểm.”

Lisa quét mắt, ngồi ngay bên cạnh cô: “Đã biết.”

Cô liếc anh, bất mãn nói: “Sao anh bình tĩnh vậy?”

Lisa kéo cô qua, trấn an nói: “Chỉ là học toán kém chút thôi, sẽ cho nó học bù, từ từ sẽ tiến bộ. Còn nữa, cái này không phải giống em sao?”

“…”

Chaeyoung đẩy anh một cái: “Em nào có kém như vậy, tốt xấu gì cũng thi đỗ đại học C đó.”

“Lusi cũng đâu có kém như vậy, cầm kỳ thi họa không phải học rất tốt sao? Chỉ là khả năng học toán hơi chậm, tuổi còn nhỏ, từ từ sẽ tiến bộ, lần này em đừng nói nó.”

Chaeyoung tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng đáp lại.

Lisa khẽ hôn trán cô, cầm cây bút dưới đất lên tiếp tục vẽ bức tranh chưa hoàn thiện.

Cô lẳng lặng nhìn một hồi, vươn tay ôm cổ anh cười nói: “Ông xã, mặc dù anh thứ gì cũng biết, thế nhưng không thể không nói, anh vẽ tranh thật sự rất bình thường.”

Lisa xem thường: “Trước kia không có hứng thú nên hao tốn thời gian, tất nhiên sẽ thiếu sót.”


Khi còn bé, Lục Chitthip mời thầy dạy anh cầm kỳ thi họa, thứ anh không xuất sắc nhất chính là vẽ tranh.

Chaeyoung nhận lấy cây bút từ trong tay anh, tiếp tục vẽ.

Lisa ngắm bức tranh, nắng ấm trong tiết trời màu đông có tuyết, hàn mai mới nở, chim di trú đậu ở đầu cành, ngửa mặt hát vang.

Anh vòng tay qua bờ eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Bức tranh này tên gọi là gì?”

Chaeyoung dựa vào ngực anh, cười khẽ: "Gọi là: Cả đời ấm áp."












#Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận