Ngoài Vùng Kiểm Soát


Ngày hôm sau…
Trong phòng hồi sức của bệnh viện, Doãn Niệm tỉnh lại sau một giấc ngủ rất dài, cô từ từ mở mắt nhìn trần nhà, khuôn mặt không có bất kỳ phản ứng gì, hoàn toàn trơ ra, thậm chí cô còn không rõ rằng mình đang ở trần gian hay địa ngục, bởi vì không còn anh bên cạnh thì trần gian hay địa ngục đều như nhau cả thôi.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến nổi khiến Doãn Niệm có cảm giác mình không còn tồn tại trên thế gian này nữa…
“Doãn Niệm.


Đôi mắt của Doãn Niệm khẽ chập chờn, bên tai bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp của người cô yêu, đây có lẽ là ảo giác rồi.

“Doãn Niệm, em dám phớt lờ anh sao?” Giọng nói ấy lại vang lên, nhưng lần này Doãn Niệm cảm thấy rất chân thực.

Doãn Niệm vội vã mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy vẫn nhà trần nhà, cô bắt đầu đưa mắt tìm kiếm.

Và rồi, khi ánh mắt của cô dừng lại trước khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, cả thế giới tối tăm của cô như được thắp sáng bằng nụ cười vô cùng rạng rỡ ấy.

Lúc này, Cố Thịnh Nam đang nằm ở giường bên cạnh, nửa thân trên đã được quấn băng kín mít, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Doãn Niệm cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ, lấy hai tay dụi dụi mắt rồi nhìn lại.


Cô sai rồi, đây không phải là mơ!
Doãn Niệm xỏ dép đi đến bên giường anh, sau khi xác nhận an vẫn bình an vô sự, hơn nữa còn đang cười với mình, cô hạnh phúc đến rơi lệ.

“Anh tỉnh rồi!” Bàn tay cô run run chạm vào khuôn mặt của người đàn ông, môi cô cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Cố Thịnh Nam khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ôn nhu nói: “Anh chỉ ngủ mấy hôm thôi.


Doãn Niệm vừa xót xa vừa tức giận: “Anh còn nói, đợi anh khoẻ lại em nhất định sẽ cho anh biết tay!”
Cố Thịnh Nam đột nhiên nhướn mày, biểu cảm có chút không đứng đắn.

Doãn Niệm làm sao không nhìn thấu được tâm tư của anh, nhưng lần này cô không tức giận với anh, ngược lại còn cưng chiều nói: “Chỉ cần anh khoẻ lại, muốn gì em cũng chịu.


Cố Thịnh Nam áp tay lên bụng cô: “Có bảo bối làm nhân chứng, ba yên tâm rồi!”
Doãn Niệm cảm thấy buồn cười vì hành động của anh: “Nè, em không đáng tin như vậy sao?”
“Về mảng giường chiếu, em không đáng tin một chút nào!”
Doãn Niệm không muốn tiếp tục tranh luận với anh về vấn đề này, cô chợt nhớ ra có một việc quan trọng hơn.

Đó là chuyện của Cố Vân Thi, cô muốn nói cho anh biết là bà đã tự sát sau khi vô tình bắn một phát súng vào tim anh, có lẽ bà nghĩ anh đã chết cho nên mới hành động như vậy.

“Nam à…”
“Hửm?”
Doãn Niệm có vẻ ấp úng: “Anh có muốn biết…sau khi anh bị trúng đạn thì đã có chuyện gì xảy ra không?”
Cố Thịnh Nam điềm tĩnh đáp: “Anh đã nghe ba và anh trai em nói qua rồi.


“Em thực sự rất tiếc cho bà ấy, nếu bà ấy chịu quay đầu thì kết cục chắc chắn sẽ không bi thảm như vậy.


Cố Thịnh Nam cất tiếng thở dài: “Đây có lẽ là ý trời.



Thấy Doãn Niệm không nói gì nữa, ánh mắt nhuốm màu thương đau, Cố Thịnh Nam liền tìm cách vựt dậy tinh thần cô: “Tất cả đã kết thúc rồi, đừng quên chúng ta vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm.


Doãn Niệm khẽ chớp mắt: “Là chuyện quan trọng gì vậy anh?”
“Đi gặp mẹ chồng của em.



Sau một thời gian dưỡng thương tại bệnh viện, hôm nay Cố Thịnh Nam đã có thể về nhà.

Anh và Doãn Niệm đã lên kế hoạch từ trước, ngay khi ra viện anh sẽ đưa cô đến gặp Hàn Tuyết Kỳ.

Thực ra cho đến tận bây giờ, bà vẫn nghĩ Cố Lãng Siêu là con trai ruột của mình, về cái chết của Cố Vân Thi, bà cũng rất mơ hồ.

Khi Cố Thịnh Nam đưa Doãn Niệm đến Cố gia thì Hàn Tuyết Kỳ đang ở trong phòng thờ thắp hương cho Cố Vân Thi.

Cố Lãng Siêu để hai người ngồi chờ ở sảnh, còn mình thì lên tầng thông báo với bà.

“Trông em còn căng thẳng hơn cả anh.


Nghe anh nói như vậy, Doãn Niệm liền thở dài: “Lát nữa chúng ta sẽ nói dối đấy.



Cố Thịnh Nam mỉm cười rồi đặt lên trán cô một nụ hôn khích lệ: “Chúng ta chọn cách nói dối là vì muốn tốt cho mẹ thôi.


“Vâng.


Không lâu sau, Cố Lãng Siêu đã đưa Hàn Tuyết Kỳ xuống tới đại sảnh, vừa nhìn thấy cô, tâm trạng buồn rầu của bà trước đó ngay tức khắc tan biến.

“Doãn Niệm, ta tưởng cháu đã quên ta rồi chứ.


Hàn Tuyết Kỳ mừng rỡ đi về phía cô, ôm cô lấy cô, nhưng không hề để mắt đến người đàn ông đang đứng bên cạnh.

Doãn Niệm được bà ôm vào lòng, cảm động nói: “Sao cháu có thể quên bác được chứ?”
Đúng lúc này, Hàn Tuyết Kỳ đột nhiên buông cô ra, bà nhìn chằm chằm vào phần bụng hơi nhô ra của cô, ánh mắt có chút hoang mang: “Doãn Niệm, bụng của cháu…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui