Sau khi Cố Thịnh Nam và Tần Như Liên dọn ra khỏi nhà, Giản Thanh Hải liền cho người chuẩn bị phòng ngủ tươm tất cho Doãn Niệm.
Doãn Niệm sống trong Giản gia một cách rất gượng ép, cô nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt, ấy thế mà đã hai ngày trôi qua, cô đi học rồi trở về nhà, Cố Thịnh Nam cũng không có đến trường thăm cô, ban đêm anh chỉ gọi điện nói chuyện với cô một lát đã ngắt máy.
Hiện tại anh không còn làm việc cho Giản thị nữa, Giản Thanh Liêm đã thay thế anh ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc, vậy rốt cục anh đang bận làm gì mà không đến thăm cô chứ?
Nghĩ về điều này, Doãn Niệm đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, tâm trạng học hành cũng không còn nữa, cô buồn bực đặt bút xuống, khoát thêm áo rồi rời khỏi phòng.
Cô nhớ Giản gia có một hồ bơi rất lớn, muốn xuống đó thư giãn đầu óc, không ngờ khi cô đi ngang qua căn phòng lúc trước của anh thì chợt nghe có tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Doãn Niệm thoáng dừng bước, hàng lông mày thanh tú không khỏi nhíu chặt lại, cô sợ là mình đã nghe nhầm bèn tiến tới áp tai vào cánh cửa.
"Aa..aa..em sướng quá đi mất..Aaa..."
Bên trong căn phòng, ánh sáng có phần mờ ảo nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt đầy thống khổ của người con gái..
Doãn Niệm vừa nghe thấy âm thanh này thì tay cô liền run lên, không phải anh đã dọn đi rồi sao? Vậy tại sao bên trong lại phát ra âm thanh kỳ lạ đó, lẽ nào bên trong..có ma?
Trong khi hồn vía của Doãn Niệm sắp sửa bay lên mây thì bên trong lại có động tĩnh mới.
"Ưmm...em sướng lắm...ahh..."
Lần này Doãn Niệm đã nghe kỹ càng hơn, giọng nói đó rất giống với giọng của Giản Tiêu Niên, nhưng tại sao cô ta lại vào phòng của anh? Chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Doãn Niệm khẽ đặt tay lên tay nắm của cửa, cửa không khoá, cô xoay nhẹ một cái, cánh cửa từ từ mở ra..
Vừa nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra bên trong, Doãn Niệm sốc đến mức há hốc mồm. Đó thật sự là Giản Tiêu Niên!
Lúc này, Giản Tiêu Niên đang nằm trên giường của anh, chiếc váy ngủ màu hồng phấn đã bị cô ta kéo đến tận eo, cô ta không mặc quần lót, hai chân dang rộng, tay trái giữ chặt một chiếc áo khoác vest của anh, tay phải cầm gậy mát xa đặt trước nơi tư mật của mình, chiếc máy phát ra âm thanh rè rè xen lẫn tiếng rên rỉ cực kỳ phóng đãng của cô ta.
"Nam..ahh...anh làm em sướng quá.." Giản Tiêu Niêm cong người đón nhận dòng khoái came đang dâng trào, nhắm mắt lại thì ngỡ rằng Cố Thịnh Nam đang vùi đầu vào nơi đó của cô ta: "Nam, anh đừng liếm nữa mà..ưmm..em muốn cái lớn hơn.."1
Dứt lời, cô ta buông gậy mát xa xuống, quơ quơ tìm kiếm d.ương vật giả rồi khẩn trương cắm vào nơi ướt át giữa hai chân, tưởng tượng thứ đó là hạ thân của anh đang không ngừng ra vào bên trong cô ta.
"Ahhhh...em chết mất.."
"Ưmm...ahhh..anh lớn quá..em chịu không nổi nữa.."
"Nam...anh làm mạnh hơn đi.."
"Aaa..hãy ra bên trong em đi.."
"Nam...ahhh...em yêu anh, yêu anh từ rất lâu rồi."
Doãn Niệm hơi lùi về sau, ánh mắt khó tin đến cực độ, Giản Tiêu Niên cũng yêu anh sao? Vậy còn Lăng Hạo thì thế nào?
Giản Tiêu Niên vừa trải qua một đợt cao trào nằm trên giường thở hổn hển, gương mặt đầy thoả mãn vùi vào trong áo anh hít hà mùi hương nam tính, bên dưới, một bàn tay trắng nõn của cô ta chậm rãi vuốt ve hai cánh hoa đã bị làm đến sưng tấy của mình, miệng thì thào nói: "Nam, em vui lắm, từ nay em có thể đường đường chính chính theo đổi anh rồi, em không tin anh sẽ không động lòng với em, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau..ưm..em lại muốn nữa rồi, chỉ tại mùi hương của anh quá quyến rũ.."
Vừa nói xong, Giản Tiêu Niên cho hai ngón tay vào bên trong, tiếp tục gọi tên anh rên rỉ.
Đúng lúc này, từ phía cửa bỗng truyền tới tiếng chuông điện thoại, cô ta giật mình rút tay ra, bao nhiêu hưng phấn cũng theo đó mà dập tắt.
"Ai vậy? Ai đang ở bên ngoài vậy?"
Doãn Niệm hốt hoảng ngắt cuộc gọi của Cố Thịnh Nam rồi chạy một mạch về phòng, đóng kín cửa lại. Cô đứng áp người vào cánh cửa, trái tin nhỏ bé của cô như muốn nhảy ra ngoài, hy vọng Giản Tiêu Niên khẽ không phát hiện ra cô.
"Doãn Niệm, mày mở cửa ra cho tao!"
Lúc bấy giờ, Giản Tiêu Niên đã tìm đến tận phòng cô, chết tiệt, sao cô ta lại biết là cô được chứ?
Doãn Niệm hít vào một hơi thật sâu để lấy tinh thần, sau đó xoay người mở cửa.
"Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Giản Tiêu Niên không nói gì, trực tiếp xông vào phòng cô, thái độ của cô ta vô cùng hung hăng: "Lúc nãy là mày có đúng không?"
Doãn Niệm tỏ vẻ không hiểu: "Cô đang nói gì vậy?"
Giản Tiêu Niên trợn mắt: "Đừng có mà láo xược với tao! Tao biết mày đã rình tao. Bây giờ thì nói đi, mày đã thấy những gì hả?"
Nói đến đây, Doãn Niệm cũng không muốn chối nữa.
"Cô muốn biết thật sao?"
Giản Tiêu Niên nổi điên: "Mày! Sao mày dám nhìn lén tao hả con khốn kia?"
"Tôi không cố ý! Ai bảo cô rên lớn quá làm gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...