Doãn Niệm được anh đưa về phòng được một lúc thì cô lại phát sốt, Giản Thịnh Nam liền đưa cô đến bệnh viện, sau khi kiểm tra, bác sĩ kết luận tình hình sức khoẻ của cô không có gì đáng ngại, truyền nước xong sẽ lại sức ngay.
Hiện tại Doãn Niệm vẫn đang nằm trong phòng bệnh để truyền nước, thấy Giản Thịnh Nam không rời khỏi mình dù chỉ nửa bước, cô cảm thấy rất không thoải mái.
“Anh có việc bận thì đi đi, tôi không sao đâu.
”
Giản Thịnh Nam thừa biết cô đang đuổi khéo mình, anh cất di động vào túi áo rồi quay sang nhìn cô: “Em lo cho bản thân mình trước đi.
”
Doãn Niệm buồn bực xoay lưng về phía anh, người đàn ông đó tại sao lại đáng ghét như vậy chứ? Từ sau khi cô biết mình đã có cảm giác với anh, cô vẫn luôn tự trách mình, yêu anh chắc chắn sẽ đau khổ, nhưng cô không thể ngăn trái tim mình rung động.
Có lẽ anh đang trả thù Giản Thanh Hải bằng phương thức đó!
Cô kéo chăn lên cao một chút rồi từ từ nhắm mắt, cô phải bình tâm lại, bình tâm lại.
“Em sao vậy? Cảm thấy không khoẻ ở đâu à?”
Đúng lúc này, giọng nói của Giản Thịnh Nam lại một lần nữa vang lên bên tai cô, không chỉ thế anh còn chạm vào người cô, tỏ vẻ quan tâm.
Doãn Niệm tức giận hất mạnh tay anh ra, cô gần như gào lên: “Anh ra ngoài đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh mau đi đi!”
“Doãn Niệm, em yêu tôi đúng không?”
Một câu hỏi của anh khiến trái tim Doãn Niệm như ngừng đập, cảm giác này như thể bị người ta xát muối vào vết thương, đau đớn không gì bằng.
Cô có chết cũng không muốn thừa nhận tình yêu này.
Doãn Niệm bình tĩnh trả lời: “Anh nói gì vậy? Sao tôi có thể yêu một người như anh được chứ?”
Cô thừa nhận mình nói dối không hề chớp mắt.
Giản Thịnh Nam bỗng cười lạnh: “Em không thừa nhận cũng không sao.
”
“Anh nói như vậy là có ý gì?” Doãn Niệm quay đầu nhìn anh, giọng nói và anh mắt đều cho thấy sự bất mãn, anh hết chuyện làm rồi sao, đang yên đang lành lại bắt cô phải thừa nhận mấy cái thứ vớ vẩn này.
“Tôi biết em đang mắc kẹt giữa tôi và Giản Thanh Hải…” Giản Thịnh Nam khẽ vuốt tóc cô: “Nhưng em nghĩ lại xem, ngần ấy năm qua người đàn ông đó có xem em là con gái của ông ta hay không? Tôi ra đời sớm hơn em mấy năm đấy, có những thứ tôi biết nhưng em thì không thể biết.
”
“Anh biết cái gì chứ?”
“Trong lúc mẹ em mang thai em, Giản Thanh Hải đã từng ép bà ấy uống thuốc phá thai.
”
Doãn Niệm nhíu chặt hàng lông mày, cảm giác tim gan như co thắt lại, cô hỏi: “Vậy tại sao mẹ tôi vẫn sinh tôi ra được?”
“Bởi vì tôi đã đổi thuốc.
” Giản Thịnh Nam nhẹ nhàng xoay người cô lại: “Doãn Niệm, tôi sẽ giúp em trả thù lão hồ ly đó, bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi em.
”
Doãn Niệm cười chua xót: “Người đang làm trời đang nhìn, ông ta làm nhiều điều xấu thì sớm muộn gì cũng nhận lấy báo ứng.
Tôi tin ba anh ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy con trai của mình suốt đời sống chung với thù hận…”
“Em nói đủ rồi đó.
” Giản Thịnh Nam đột nhiên thay đổi thái độ, mặc dù đã cố kiềm nén nhưng vẫn không thể che đi sự khát máu trong đôi mắt: “Suy cho cùng em vẫn muốn nói tốt cho ông ta.
”
Doãn Niệm liền ngồi bật dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn anh: “Nếu anh cứ suy nghĩ như vậy thì đừng bao giờ hỏi tôi có yêu anh hay không? Giản Thịnh Nam, con người anh thật sự rất mâu thuẫn, cái gì cũng không rõ ràng, luôn cho mình là đúng, anh thích áp đặt người khác, trăng hoa bay bướm, biếи ŧɦái hết chỗ nói, nghĩ thế nào tôi lại yêu một người đàn ông như anh chứ? Anh đang tự ảo tưởng đấy…ưm…”
Giản Thịnh Nam bất ngờ khoá môi cô lại, Doãn Niệm chỉ đứng hình trong mấy giây đầu nhưng sau đó cô đã vùng lên phản kháng, cô còn chưa nói hết đâu, hôm nay cô phải cho anh biết anh là một người đàn ông xấu xa như thế nào.
“Ưm…dừng lại…” Trước sự tấn công quá đỗi dồn dập của Giản Thịnh Nam, Doãn Niệm dù có ý chí quật cường như thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi tay anh.
Giản Thịnh Nam càng giữ chặt lấy gáy cô, điên cuồng chiếm lấy đôi môi ngọt ngào kia đến khi cô không còn sức chống cự, anh mới nhẹ nhàng mà hôn cô.
Qua một hồi, Giản Thịnh Nam cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi đã sưng tấy của cô.
Hôn xong, anh đương nhiên rất thoả mãn: “Tôi không thích phụ nữ nói nhiều.
”
Doãn Niệm ngay lập tức đáp trả lại: “Tôi cũng không thích đàn ông lưu manh.
”
Ánh mắt của Giản Thịnh Nam bỗng xẹt qua tia gian tà: “Sáng nay tôi vẫn vỗ mông em chưa đủ đâu.
”
“Tên biếи ŧɦái này, anh mau biến khỏi đây cho tôi…”
Một lát sau, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng ‘bạch bạch’ của da thịt chạm nhau hoà vào cùng tiếng thở dốc tràn đầy hưng phấn….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...