Khúc Vi vừa đạo khu mộ cổ ở vùng Bắc Ấn trở về, tuy không phải mộ của nhân vật danh tiếng, nhưng lại có rất nhiều đồ cổ giá trị và châu báu. Ông đặc biệt mang về cho Ly Tâm bức thạch đồ khảm ngọc có niêm đại hàng ngàn năm tuổi khiến cô thích mê, hai người cùng nghiên cứu những văn tự kì quái trên đó.
Tề Mặc đối với hành động này vô cùng khinh thường, nhưng lại không thể kéo cô vợ lơ mơ và ông cậu rắc rối ra khỏi đống đồ cũ của người chết ấy, đành đến Italy giải quyết công việc một mình. Trong đầu loé lên tính toán, Ly Tâm vẫn nợ mình một lần, nên thử đổi tư thế, hay kéo dài thời gian? Hừm, nghĩ vậy, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Sau khi Tề lão đại mặt lạnh vừa đi, Tề thiếu gia mặt mo lại về.
" Chủ mẫu, người của Lam lão đại vừa đưa Thiên Vũ về! "
" Hả? Không phải nó du lịch Mandive với Lam Tư hai tháng sao? "
Cuối cùng thì Ly Tâm và Khúc Vi cũng dời mắt khỏi thạch đồ, Phong Vân ngồi gần đó xem sổ sách nhấc ly trà cười thích thú:
"Xem ra Tiểu Vũ nhà ta thích nắng ở Châu Phi hơn!"
" Mamiiiii" Còn chưa dứt lời, một cục bột nhỏ di động đã chạy tới, phía sau là hai cận vệ áo đen xách vali hình cậu bé bọt biển mặc quần nhỏ chạy theo.
Cái bóng nhỏ chạy như bay đến khi cách Ly Tâm mười bước chân thì bỗng khựng lại, gỡ kính râm dòm ngó xung quanh rồi thận trọng hỏi Hồng Ưng " Daddy cháu đâu rồi ạ? "
Tất cả mọi người có mặt đều phì cười, đến hai cận vệ nhà Lam Bang cũng mặt đầy hắc tuyến, cậu nhóc sợ ba như sợ cọp này sao lại bắt nạt lão đại nhà họ được nhỉ?
" Lão đại đi Italy rồi" Hồng Ưng vô cùng cảm thông vỗ vai cậu bé
" Oa " Thiên Vũ reo một tiếng, tiếp tục quỹ đạo chạy như bay nhào vào lòng Ly Tâm, hôn một cái thật kêu, còn để lại một vệt nước miếng lấp lánh " Mami, Thiên Vũ rất nhớ mami nha, Thiên Vũ không thể sống xa mami"
Ly Tâm cười đến tít mắt, liền bị Phong Vân dội cho một gáo nước lạnh có đá không thương tiếc " Thôi đi, em làm gì để Lam Tư gửi trả hàng không thèm lấy phí vận chuyển vậy hả? "
" Hứ " Thiên Vũ quệt mũi, mếu máo lau những giọt nước mắt không có thật " Chú xinh đẹp xấu xa, chú xinh đẹp bỏ lại Thiên Vũ, chú xinh đẹp không cần Thiên Vũ nữa, ôô Thiên Vũ thật đáng thương, ôô không ai thương Thiên Vũ chỉ có mami là thương Thiên Vũ thôi" Giả khóc xong, còn ôm chặt cô Ly Tâm, gương mặt dấu đằng sau cong lên nụ cười ranh mãnh.
"Khụ... Khụ" Ảnh mang ' trách nhiệm cao cả' hộ tống cậu nhóc ranh mãnh vào bàn giao gánh nợ vừa hay thấy một màn này, khoé miệng run rẩy không kiềm lòng được vì thanh danh lão đại nhà mình giải thích " Lão đại có việc bận, không thể chơi cùng Thiên Vũ nên bảo chúng tôi đưa về đại bản doanh Tề gia"
" Chú xinh đẹp mà cũng có việc bận sao? " Thiên Vũ bĩu môi.
" Thế em nghĩ gia tộc Lam Bang là con robot khổng lồ tự vận hành không cần người điều khiển sao? " Phong Vân lật giở sổ sách, không ngẩng đầu nhưng khoé miệng không tự chủ vẫn cong cong.
" Đúng vậy, nhìn Tiểu Mặc nhà ta thì biết, tuy Lam Tư luôn có vẻ nhàn nhã hưởng thụ, nhưng quản lý cả một Lam Bang hùng mạnh như thế, công việc không đè chết hắn đã là một sự may mắn" Khúc Vi gật gù.
"Nhưng cũng lạ, có chuyện gì ghê gớm mà khiến Lam Tư ngưng hưởng thụ chứ, sắp xảy ra thế chiến chăng? " Hồng Ưng nửa đùa nửa thật vui vẻ nói.
" Hay là vì phụ nữ? " Ly Tâm mắt rực sáng gian manh, không quên nỗi trăn trở muôn thuở.
" Oà oà " Thiên Vũ uỷ khuất mím môi " Chú xinh đẹp có người phụ nữ khác, chú xinh đẹp sẽ không cần Tiểu Vũ nữa phải không? Tiểu Vũ biết tìm ai nuôi cơm đây? Tiểu Vũ biết trốn đi đâu mỗi lần Daddy bắt sang Châu Phi đây? Ô ô, Tiểu Vũ thật đáng thương! "
Mọi người dở khóc dở cười, Ảnh hắc tuyến đầy mặt, so sánh việc nói ra sự thật lão đại đi 'chứng tỏ bản lĩnh tuổi còn trẻ của mình' và tập trung chú ý cho một người phụ nữ vẫn mất mặt hơn, đành âm thầm cắn răng câm nín!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...