Bạch Đồ nói: “Tân Chúc Chi đến trước, cũng là đứa lớn tuổi nhất, thường thì thằng bé không thích nói chuyện, nhưng đừng để vẻ ngoan ngoãn của nó đánh lừa anh.
Thực ra tính tình của cậu ấy không quá tốt, Tất Phương đã bị thằng bé đánh khóc mấy lần rồi.
Cậu ấy là đứa lớn nhất trong số những đứa nhỏ này.”
Vinh Tuế gật đầu đem thông tin của mấy đứa trẻ lưu lại trong trí nhớ của mình.
Trong khi họ đang nói chuyện, tiếng chuông tan học vang lên từ bên ngoài, từ phòng học ở dưới tầng trệt vang lên mấy tiếng kêu non nớt.
Bạch Đồ đi đến chỗ cửa sổ nhìn xuống, sau đó quay lại nói với Vinh Tuế: “Tan học rồi, đã đến lúc ăn trưa.
Thầy Vinh đã ăn chưa? Chúng ta có thể cùng nhau đi ăn trưa ở căn tin."
Vinh Tuế bỏ cuốn sách xuống, đi cùng anh ta xuống lầu.
Mấy đứa nhỏ đã chạy ra ngoài một mình, nhưng không xa, chỉ đứng gần lớp học, trông như đang đợi Bạch Đồ dẫn chúng đi ăn.
Bạch Đồ đi xuống vẫy tay với chúng, chúng vui vẻ chạy về phía căn tin.
Tất Phương và Bạch Trạch chạy ở phía trước, Long Nhai chậm một bước vì phía sau còn kéo theo Ôn Thôn chậm chạp, còn Tân Chúc Chi thì không nhanh không chậm đi sau cùng.
Vinh Tuế chú ý đến mái tóc đuôi ngựa lắc lư, ánh mắt không tự chủ mà dừng lại trên người hắn.
Tân Chúc Chi có vẻ nhận ra ánh nhìn của anh, quay đầu lạnh lùng nhìn một cái rồi lại quay đi, mặt không biểu cảm.
"..." Vinh Tuế nghĩ thầm, dù đứa bé này còn nhỏ tuổi nhưng đã biết làm mặt lạnh, thật không tầm thường.
Đi theo Bạch Đồ đến căn tin, lũ trẻ đã ngồi ăn từ bát trong tay.
Giáo viên ngồi ăn ở bàn khác, Vinh Tuế nhìn chằm chằm vào đĩa khoai tây xào giấm và bát canh cà chua trứng trên bàn mà im lặng.
Bạch Đồ thì có vẻ rất vui, chủ động múc một bát canh nóng cho Vinh Tuế: "Uống ít canh trước đi."
Vinh Tuế nhìn sang bàn bên cạnh, thấy một cái bát sứ trắng ở giữa bàn có chứa năm quả trứng luộc.
Mỗi đứa trẻ ôm một bát cháo, không phải cháo trắng mà có thể nhìn thấy ít thịt và rau, nhưng dù sao vẫn rất giản dị.
Ngay cả khi còn nhỏ, nhà Vinh Tuế nghèo nhất, ít nhất còn được ăn một cục thịt lớn.
Bạch Đồ không nhận ra ánh mắt của anh, hạnh phúc uống một ngụm canh, thỏa mãn nhắm mắt, mơ hồ nói: "Anh ăn nhiều trứng một chút, đây là trứng gà ta do dì Vương nuôi, mỗi tuần chỉ ăn một lần."
Vinh Tuế thu hồi ánh nhìn, cầm bát canh lên nhấp một ngụm.
Nó có vị mặn nhẹ, không thể nói là ngon, nhưng anh vẫn cười nói: "Ừm, rất ngon, trứng nhà mình ngon hơn hẳn trứng gà ngoại bán ngoài tiệm."
Bạch Đồ cười hì hì, gắp một miếng trứng lớn trong canh vào bát của Vinh Tuế.
Vinh Tuế tận dụng khoảng thời gian cúi đầu uống canh để giấu đi cảm xúc trong mắt.
Anh không khỏi nghi ngờ rằng Bạch Đồ không ngây thơ, đáng yêu như bên ngoài, có thể đang cố tình sử dụng chiêu trò để giữ anh lại.
Ăn xong bữa ăn với tâm trạng phức tạp, họ đem khay đến cửa sổ lấy cơm để cho dì Vương thu dọn và rửa sạch.
Các bé ở bàn bên cạnh cũng vừa ăn xong, Bạch Đồ rút khăn giấy, lau sạch miệng cho Bạch Trạch và Ôn Thôn, rồi đem khay của chúng xếp gọn.
Vinh Tuế muốn học theo anh ta chăm sóc ba đứa trẻ còn lại, nhưng Tất Phương chỉ hừ một tiếng, giơ tay tự lau miệng rồi chạy đi.
Vinh Tuế nhìn về phía Long Nhai, Long Nhai u ám liếc một cái, cũng tự lau miệng của mình.
Duy nhất còn lại Tân Chúc Chi vẫn đang từ tốn lau sạch miệng rồi đặt gọn cái khay lên, sau đó lắc lư đuôi ngựa đi mất, suốt quá trình không hề liếc mắt nhìn Vinh Tuế một cái.
Vinh Tuế: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...