Bạch Đồ thấy anh nhìn chằm chằm Ôn Thôn, anh ta nhỏ giọng giới thiệu: "Đó là Ôn Thôn, từ khi mới sinh đã không thể thấy được, nhưng mũi của cậu nhóc rất nhạy, bình thường không cần phải chăm sóc đặc biệt, mặc quần áo và ăn uống đều không có vấn đề gì."
Vinh Tuế khẽ nhíu mày, cảm thấy không đồng tình với điều đó.
Anh nghĩ, một đứa trẻ từ nhỏ đã bị mù thế này thì làm sao không thể không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, Bạch Đồ coi đây như chuyện bình thường, anh không tranh luận với anh ta, thay vào đó, anh tiến lên ôm lấy Ôn Thôn, sắp xếp lại cái bàn trước mặt cậu nhóc, sau đó mới đặt đứa trẻ này lên ghế.
Khi bị ôm, Ôn Thôn sợ đến mức không dám động, vô cùng hoảng sợ.
Mặc dù từ khi sinh ra đã không thể thấy, nhưng các giác quan khác của cậu nhóc vô cùng nhạy bén.
Khi Vinh Tuế tiến lại gần, cậu nhóc cảm thấy mình bị một luồng khí mạnh mẽ và đáng sợ bao quanh, khiến cậu nhóc hoàn toàn thở không ra hơi.
Vinh Tuế lại chẳng biết gì về điều này, thậm chí anh còn tự cho là mình đã rất nhẹ nhàng khi vươn tay và xoa đầu cậu bé béo tròn.
Anh ôn hòa nói: "Nếu có vấn đề gì thì cứ gọi thầy nhé."
Ôn Thôn hoảng sợ, khóc lớn ngay tại chỗ.
Vốn dĩ gan của cậu bé không lớn, cộng thêm luồng khí đáng sợ và hung ác xung quanh đã làm cậu bé trở nên cực kỳ sợ hãi, không nhịn được mà khóc thét.
Phòng học đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng khóc ầm ĩ của Ôn Thôn, năm cặp mắt khác đồng loạt nhìn về phía Vinh Tuế.
Vinh Tuế cảm thấy rất xấu hổ, không biết tại sao cậu bé này bỗng dưng cứ thế khóc.
Anh nhẹ nhàng vươn tay muốn an ủi Ôn Thôn, nhưng khi anh đến gần, tiếng khóc của cậu bé trở nên to hơn, khiến anh luống cuống.
Long Nhai âm trầm nhìn anh một cái, đứng lên để nhấc Ôn Thôn lên và đặt cậu nhóc vào ghế ở phía trong.
Sau đó, cậu ta tự mình ngồi xuống ghế mà Ôn Thôn đã ngồi trước đó, không nói chuyện với Vinh Tuế, tự mình nằm dài trên bàn ngủ.
Ôn Thôn khóc thút thít, khi nhận ra mình đã cách xa anh, cậu bé dần dần ngừng khóc.
"Đồ nhát gan!"
Tất Phương ngồi phía sau Long Nhai, tay kéo bím tóc của Ôn Thôn, sau đó còn khiêu khích trợn mắt làm khuôn mặt quỷ về phía Vinh Tuế.
Vinh Tuế: "..."
Mặc dù anh không kỳ vọng tất cả mấy đứa trẻ trong nhà mẫu giáo đều là thiên thần, nhưng như này có quá hung ác không?
Bạch Đồ trốn ở phía cuối cười gượng một cái, mong làm giảm bầu không khí ngột ngạt: “Cái kia…Ôn Thôn có hơi sợ người lạ.”
Vinh Tuế mệt mỏi xua tay, không muốn xoắn xuýt về vấn đề này nữa, anh hỏi: “Buổi sáng là phải dạy học luôn à?”
Bạch Đồ lắc đầu như trống bỏi: “Không cần gấp gáp như thế, trước tiên anh cứ làm quen tình hình trường học đã, ở đây vắng giáo viên từ lâu rồi, việc không có lớp học trong một thời gian ngắn không sao cả."
Vinh Tuế nhìn đám trẻ đã ngồi vào chỗ, cảm thấy lúc này bọn chúng chắc chắn sẽ không nghe bài giảng, anh đã nhắc nhở bọn trẻ không được chạy lung tung, sau đó đi theo Bạch Đồ đến văn phòng để tìm hiểu thêm về tình hình.
Trong văn phòng, Bạch Đồ mang tài liệu của trường ra đặt lên bàn làm việc.
Vinh Tuế ngẫu nhiên lấy ra một quyển và lật qua, phát hiện rằng ngôi trường mẫu giáo này đã tồn tại khá lâu, bắt đầu từ thời kỳ Trung Quốc còn thuộc đế chế Quốc Dân Đảng.
Sau khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập, ngôi trường này đã được sáp nhập và từ đó dần dần trở thành mẫu giáo như hiện nay.
Vinh Tuế liên tục lật qua vài quyển lịch sử của trường, không khỏi mỉm cười, trường mẫu giáo Sơn Hải đúng có lịch sử gốc khá lâu, chỉ là không biết làm sao nó lại trở thành tình trạng bị bỏ hoang như hiện tại.
Bảo sao khi anh bước vào thì thấy các tòa nhà đổ nát, nhưng diện tích trường thì khá rộng rãi, hóa ra là lưu lại từ trước.
Bạch Đồ lấy ra hồ sơ học sinh, lau chùi bụi bẩn rồi đưa chúng cho Vinh Tuế: "Đây là hồ sơ của năm đứa trẻ hiện tại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...