Vinh Tuế nhẹ nhàng ôm Long Nhai, suốt quá trình đều giữ ánh mắt đối diện với "sinh vật không rõ".
Thấy nó vẫn không động đậy, anh tiếp tục sang giường đối diện, ôm Tất Phương lên, mỗi tay một đứa, cẩn thận lùi về phía sau.
n Chúc Chi chớp mắt, đuôi chạm vào cằm gãi ngứa, hắn không yên tâm về việc đại yêu quái này ở chung một phòng với các bé nên mới qua xem, không ngờ Vinh Tuế lại như thấy ma, sợ hãi không thôi.
Hắn mơ hồ nhớ lại tối qua đối phương cũng nhìn hắn với vẻ sợ hãi như này, không khỏi cảm thấy hoang mang.
Lẽ nào hình dáng thực sự của hắn là kẻ thù tự nhiên của đại yêu quái kia? Nếu không thì không thể giải thích tại sao một đại yêu quái đã trưởng thành lại sợ hắn đến vậy.
Nhưng nếu đúng là như thế, tại sao lại không sợ khi hắn ở hình dạng người? Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, n Chúc Chi lắc đầu, quay người trườn về phòng của mình.
Cho đến nay, có vẻ như đại yêu quái này không có ác ý, đối xử tốt với các bé khác.
Dù rất sợ hãi nhưng vẫn dám lại gần ôm Long Nhai và Tất Phương.
Trong lòng n Chúc Chi thấy hài lòng, đuôi vẫy vẫy, chuẩn bị quay trở về phòng nghỉ trưa.
Thấy sinh vật kia cuối cùng đã rời đi, Vinh Tuế thả lỏng tâm trạng căng thẳng, đặt Long Nhai và Tất Phương sắp bị đánh thức xuống đất, vội vàng lao tới đóng cửa sổ.
Chưa kịp thở phào, Vinh Tuế đột nhiên nhớ ra n Chúc Chi đang ngủ ở phòng bên cạnh.
Nếu "sinh vật đó" leo vào...!anh sợ đến nỗi tim đập hụt một nhịp, không màng tới mọi thứ, chạy vội sang phòng bên cạnh.
Đẩy cửa vào, anh thấy n Chúc Chi đang ngồi trên giường xoa mắt.
Thấy Vinh Tuế với vẻ mặt hoảng sợ lao vào, n Chúc Chi còn ngơ ngác hỏi: "Thầy, sao vậy?"
Vinh Tuế chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì cả, có lẽ "sinh vật đó" đã chạy đi, trái tim anh mới lắng xuống.
Khóa cửa sổ lại, Vinh Tuế gượng cười, nhẹ nhàng vuốt đầu n Chúc Chi, nói: "Không sao đâu, vẫn chưa đến giờ dậy, em cứ ngủ thêm một chút nữa đi."
Tân Chúc Chi nhìn Vinh Tuế một cái, ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn lên người.
Trong giờ học buổi chiều, Vinh Tuế có phần mất tập trung, luôn nhớ về sinh vật lạ lùng đó.
Đầu lừa, tai trâu, sừng nai, thân rắn, những yếu tố này kết hợp lại, cái tên của sinh vật không rõ nổi lên trong đầu anh.
Nhưng làm sao có thể?
Vinh Tuế luôn nghe theo chủ nghĩa duy vật suốt hơn hai mươi năm qua, anh luôn hoài nghi sự tồn tại của "rồng" là không khoa học, hơn nữa sinh vật đó cuộn tròn lại chỉ bằng quả bóng rổ, không hề có vẻ oai phong như trong truyền thuyết.
Nếu không phải nó bất ngờ xuất hiện làm anh giật mình thì thực ra nó còn khá dễ thương.
Vinh Tuế nghĩ, có lẽ đó là một loài thằn lằn hiếm.
Có lẽ anh có thể đợi Bạch Đồ trở lại rồi hỏi xem, anh đã thấy nó hai lần, có thể Bạch Đồ cũng gặp nó rồi.
Bạch Đồ đi nộp hồ sơ tới gần giờ tan học mới trở lại.
Khi rời đi, vẻ mặt anh ta lo lắng, nhưng khi quay trở lại thì trên mặt là niềm vui không giấu nổi, cảm giác sợ hãi đối với Vinh Tuế giảm bớt, hạnh phúc kéo tay Vinh Tuế nói: "Tôi đã nộp hồ sơ rồi, tôi còn hỏi nhân viên, họ nói miễn là hồ sơ hợp lệ thì gần như chắc chắn sẽ được duyệt.
Tôi còn xem qua một số thông báo về quỹ hỗ trợ những năm trước, ít nhất có trên ba trăm ngàn đấy!"
Hỗ trợ cho các trường mầm non công lập được xác định dựa trên số lượng học sinh và quy mô của trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...