Vinh Tuế không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, nhưng anh vẫn lo lắng cho Bạch Đồ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Bạch Đồ ngồi đối diện Vinh Tuế bị nhìn đến nỗi không dám cử động, trong lòng đáng thương nghĩ: Ăn cơm cũng phải nhìn tôi sao?? QAQ
…
Mọi người đều rất hài lòng với bữa trưa, ngoại trừ giáo viên Bạch lo sợ bị ăn thịt, những người khác đều ăn hết sạch.
Những chiếc bánh bao hình thỏ tưởng chừng sẽ thừa cũng bị ăn hết, thịt gà trong canh bị vét sạch.
Những đứa trẻ ăn no nằm dài trên ghế không muốn nhúc nhích, Vinh Tuế đi đến chỗ từng người để xoa bụng, ngoại trừ Ôn Thôn và Bạch Trạch thường xuyên ngoan ngoãn, ba đứa trẻ còn lại, dù ban đầu vẫn còn do dự, nhưng sau cùng lại nhắm mắt để anh xoa.
Vinh Tuế âm thầm cười trong lòng.
Sau khi dì Vương thu dọn bát đĩa, anh dẫn các bé ra sân chơi để đi dạo tiêu hóa, ăn no rồi ngay lập tức đi ngủ không tốt cho dạ dày.
Các bé chạy nhốn nháo phía trước, Vinh Tuế nhìn theo với nụ cười trên môi.
Chỉ có Bạch Đồ có vẻ lo lắng, nói rằng anh ta cần quay về phòng để chuẩn bị hồ sơ xin hỗ trợ rồi vội vã chạy đi.
Dù Vinh Tuế cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tự mình dẫn các bé đi dạo.
Năm đứa trẻ với một giáo viên chậm rãi đi dạo trên sân chơi đầy cỏ dại.
Ôn Thôn, như thường lệ, nắm lấy vạt áo của Long Nhai, như một cái đuôi nhỏ theo sau, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xung quanh, không rõ cậu nhóc có thể nhìn thấy gì.
Lúc đầu Tất Phương đi cùng Bạch Trạch, nhưng không bao lâu sau lại không yên phận, rón rén đi đến phía sau Ôn Thôn để dọa.
Ôn Thôn giật mình, cả người ôm chặt lấy Long Nhai, oán trách: "Tất Phương thật đáng ghét."
Long Nhai liếc Tất Phương một cái, vẻ mặt còn u ám hơn bình thường: "Tất Phương, cậu lại muốn đánh nhau à?"
Tất Phương làm mặt quỷ với Long Nhai, nhưng ánh mắt lại dõi theo Ôn Thôn đang ôm chặt lấy Long Nhai, giọng điệu chua chát: "Kẻ nhút nhát lại thích một tên xảo quyệt như cậu, chờ đến khi cậu ta biết cậu xảo quyệt thế nào, xem cậu ta có còn chơi với cậu không."
Long Nhai nhìn Tất Phương như thể đang nhìn một người ngốc, hừ một tiếng rồi bế Ôn Thôn lên, nhanh chóng bước đi xa hơn.
Tất Phương ở phía sau tức giận nhảy cẫng lên, Bạch Trạch mỉm cười kéo cậu ta lại, an ủi như một người lớn: "Sao cậu cứ bắt nạt Ôn Thôn thế? Lát nữa Long Nhai lại đánh cậu...!cậu còn không đánh lại được..."
Vinh Tuế đi sau cùng, quan sát các bé chơi đùa ồn ào, ánh mắt chuyển hướng thì nhìn thấy Tân Chúc Chi đang lẻ loi ở phía sau.
Tân Chúc Chi cao hơn Long Nhai một chút, nhìn dáng vẻ không giống học sinh mẫu giáo, nói là học sinh lớp một cũng có người tin.
Hắn mặc đồng phục học sinh mẫu giáo màu hải quân, ống quần hơi ngắn, lộ ra phần cổ chân trắng trẻo, đi đôi giày thể thao màu trắng, phần viền trắng của đế giày đã hơi ố vàng, nhưng có thể thấy được hắn giữ gìn rất cẩn thận, trông rất sạch sẽ.
Hắn đi một mình, lưng thẳng tắp, vì quay lưng về phía Vinh Tuế nên không thể thấy rõ biểu cảm, nhưng Vinh Tuế vẫn không khỏi cảm thấy mềm lòng.
Từ ngày anh đến, cậu bé này luôn có vẻ không hòa nhập với nhóm.
Ôn Thôn luôn ở cùng Long Nhai, Bạch Trạch và Tất Phương là bạn tốt, chỉ có Tân Chúc Chi là lẻ loi.
Bình thường không thấy hắn nói nhiều, trong lớp thì hay lơ đãng, Vinh Tuế nhìn vào gáy hắn, cảm thấy trẻ em có tính cách như vậy từ nhỏ là không tốt.
Khi Tân Chúc Chi đang đi, bỗng nhiên bàn tay buông thõng bên người bị nắm lấy.
Hắn theo phản xạ muốn rụt tay lại, nhưng khi thấy Vinh Tuế bên cạnh mỉm cười dịu dàng, hắn dừng lại một chút rồi buông lỏng tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...