"Vâng, trước đây ở nhà, tôi thường xuyên nấu.
" Vinh Tuế quay lưng lại với dì Vương, nhào bột, chuẩn bị làm bánh bao nhỏ cho các bé, không nhìn thấy dì Vương thèm thuồng đến nỗi cả đuôi cũng lòi ra, cái đuôi bông xù to lớn quét qua quét lại trên sàn nhà.
Anh nhào bột đến khi nở đều, rồi nhẹ nhàng nhấc từng cục bột nhỏ và cẩn thận nặn thành hình thỏ.
Những viên bột hình thỏ trắng đặt trên tấm bàn đã rắc bột mì, sau khi nặn xong hết, Vinh Tuế dùng vải gạc che lại, đợi bột nở rồi mới đem hấp.
Dì Vương đứng ở góc bếp nhìn chằm chằm vào nồi canh gà, cái đuôi ở phía sau vẫn đang nóng lòng đung đưa.
Khi Vinh Tuế quay lại, anh nhìn thấy một vật thể màu vàng bông xù ở phía sau dì Vương chợt lóe qua.
Anh tò mò nhìn lại, hỏi: "Dì Vương, phía sau dì có cái gì đang di chuyển vậy?"
Dì Vương giật mình, cái đuôi vội vàng thu lại, bà ta quay đầu nhìn sau lưng, ngạc nhiên nói: "Có cái gì chứ?"
Không có vật gì khác ở chỗ đó, Vinh Tuế xoa nhẹ thái dương, tự hỏi liệu có phải do đêm qua ngủ không ngon nên hôm nay mắt bị mờ?
Nghi ngờ mình không ngủ tốt nên bị hoa mắt, Vinh Tuế đi rửa mặt, sau khi bánh bao hình thỏ nở ra, anh đặt chúng vào nồi hấp.
Khi bánh bao gần hấp xong, anh còn xào một đĩa khoai tây sợi và cải bắp.
Vừa xào xong, tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên.
"Vừa đúng lúc.
" Vinh Tuế mở nắp nồi hấp, nhìn những chiếc bánh bao hình thỏ trắng tròn, anh tắt bếp rồi phủ vải lên để chúng nguội bớt.
Bạch Đồ dẫn các bé vào, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà và bánh bao, chạy đến cửa bếp nhìn vào: "Hôm nay nấu cái gì mà thơm thế?"
Dì Vương cười ha hả, trả lời: "Hôm nay là thầy Vinh vào bếp, nấu canh gà và cháo gà, còn có bánh bao trắng nữa đấy.
"
Bạch Đồ nuốt nước miếng, nghĩ thầm bảo sao lúc Vinh Tuế nhìn thấy con gà trống lại lo lắng như vậy, nếu để dì Vương nấu chắc sẽ bị lãng phí.
Trước đây dì Vương cũng nấu thịt gà, nhưng cơ bản chỉ thêm chút muối rồi nấu trong nước.
Có lẽ do bản năng của yêu quái, dì Vương nấu thịt không chín kỹ, đôi khi còn mang theo vết máu.
Nhịn xuống lòng tham ăn, trước tiên Bạch Đồ dẫn các bé đi rửa tay, khi trở lại bàn ăn thì đã có năm bát cháo gà sợi nóng hổi, chưa cần ăn, mùi thơm của thịt gà và hạt gạo đã làm các bé thèm thuồng, hít một hơi thật sâu.
"Cẩn thận kẻo nóng.
" Bạch Đồ bảo chúng ngồi xuống, tự mình vào bếp mang đỡ thức ăn ra, ngoài cháo gà sợi còn có canh gà.
Vinh Tuế lo các bé bị bỏng, đặc biệt dùng bát nhỏ múc canh, dùng nước lạnh làm nguội, rồi mới cho Bạch Đồ mang ra.
Sau đó Vinh Tuế mang những chiếc bánh bao hình thỏ đã nguội một chút ra, dùng đĩa nhỏ để bày.
Qua một buổi sáng tiếp xúc, anh nhận ra Ôn Thôn là cơ hội tốt nhất để bắt đầu.
Cậu bé mũm mĩm này, tính cách mềm mại và dễ dàng bị dụ dỗ, nếu làm cho cậu bé vui vẻ, Long Nhai ngồi cạnh cũng dễ tiếp xúc hơn.
Nghĩ vậy, Vinh Tuế mang bánh bao hình thỏ đến bên cạnh Ôn Thôn.
Ôn Thôn vẫn còn có phản xạ điều kiện sợ hãi đối với anh, nhưng sau khi phản ứng lại thì trở nên tự nhiên hơn, thậm chí còn chào hỏi anh, mềm mại gọi một tiếng "Thầy Vinh”, rõ ràng vẫn nhớ là sáng nay Vinh Tuế đã cho cậu kẹo ăn.
Vinh Tuế cảm thấy vô cùng dễ thương, anh dùng đũa nhấc một chiếc bánh bao hình thỏ cho vào đĩa nhỏ của Ôn Thôn: "Hôm nay làm bánh bao hình thỏ, Ôn Thôn thử xem có thích không? Thỏ có đôi tai dài, bộ lông trắng, trông rất đáng yêu! "
Anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Nấu lên cũng rất ngon! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...