Vinh Tuế thấy cậu bé ăn kẹo say sưa, cảm thấy càng thương xót hơn, lấy bức tranh đã vẽ ra và đặt trước mặt Ôn Thôn, nhẹ nhàng nói: "Thầy đã vẽ rất nhiều hình Ôn Thôn, sau này chúng ta đóng khung rồi treo trên tường nhé?"
Cảm nhận được sự quan tâm của anh, lúc đầu Ôn Thôn co cổ lại theo bản năng, sau đó nhớ ra đại yêu quái này vừa mới cho mình kẹo, không quá dữ tợn, nên cậu bé mạnh dạn hơn một chút, mềm mại nói: "Ừ."
Vinh Tuế mỉm cười, tìm một tấm bìa cứng và keo dán làm khung hình hoạt hình, rồi treo bức tranh lên khu vực trưng bày bên cạnh bảng đen.
Vừa treo xong khung hình, tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, giờ học thứ hai là hoạt động ngoại khóa.
Những đứa trẻ trước đó còn uể oải bỗng chốc trở nên hứng khởi, chạy ùa ra ngoài.
Giờ học ngoại khóa thường là chơi trò chơi.
Hầu hết các trường mầm non sẽ có cầu trượt, bập bênh và một số thiết bị giải trí cơ bản cho trẻ em, nhưng trường mầm non Sơn Hải rõ ràng không có điều kiện này.
Ngoại trừ một cầu trượt cũ kỹ phủ đầy bụi và lá rụng, không còn thiết bị nào khác.
Hoạt động ngoại khóa của các bé chỉ là hóng gió ngoài trường học.
Vinh Tuế đứng từ xa quan sát, suy nghĩ nên làm thế nào để cải thiện môi trường sống của những đứa trẻ này.
Kể từ khi anh quyết định ở lại, anh không muốn chấp nhận hiện trạng này mà mong muốn cải thiện môi trường sống cho các bé.
Anh muốn làm mọi thứ trong phạm vi khả năng của mình, giúp các bé có cuộc sống tốt hơn.
Đang suy nghĩ, Bạch Đồ chạy tới với một chồng giấy tờ, thở hổn hển nói: "Tôi đã xem qua tất cả các tài liệu chính sách, trường mầm non của chúng ta đáp ứng điều kiện, bây giờ chỉ cần chuẩn bị hồ sơ để nộp đơn là được."
Anh ta hơi ngại ngùng: "Tôi không có nhiều kinh nghiệm, cậu có thể giúp tôi xem qua được không?"
Đương nhiên Vinh Tuế không từ chối, cả hai ngồi trên cỏ, cùng nhau xem xét yêu cầu đăng ký mà Bạch Đồ đã in ra, từ từ sắp xếp hồ sơ.
Dì Vương phụ trách nấu ăn đi ngang qua với một con gà trống to, hô lên: "Thầy Bạch, thầy Vinh, hai người vất vả rồi, hôm nay tôi nấu thêm món cho các thầy!"
Con gà trống bị bà ta cầm ngược quơ chân đạp, rướn cổ lên kêu vài tiếng.
"Chỉ có mình dì Vương nấu ăn ở căn tin à?" Vinh Tuế nhìn con gà trống, nhớ lại bát canh cà chua trứng chỉ có vị mặn mà mình đã uống hôm qua, thấp giọng hỏi Bạch Đồ.
"Ừm." Bạch Đồ gãi đầu: "Trước đây dì Vương phụ trách việc vệ sinh, sau khi đầu bếp đi, bà ấy đã kiêm chức nấu ăn luôn."
Bảo sao…
Khóe miệng Vinh Tuế co giật, vội vàng nói với Bạch Đồ: "Cậu chú ý bọn trẻ nhé!"
Rồi anh mỉm cười tiếp cận dì Vương, lịch sự nhận lấy con gà từ tay bà ta, nói: "Một mình dì Vương bận rộn quá, để tôi giúp dì."
"Ôi không, làm sao tôi có thể để cậu làm những việc này được?" Dì Vương giật mình, liên tục lắc đầu không cho anh giúp đỡ.
Nhưng Vinh Tuế rất kiên quyết, cầm con gà chạy về phía căn tin, dì Vương không còn cách nào khác ngoài việc đuổi theo anh.
Vinh Tuế có tài nấu nướng, trước đây gia đình anh sống ở một ngôi làng trên núi, sau đó chuyển đến thành phố khi địa phương bắt đầu phát triển du lịch, cần thu hồi đất.
Khi sống ở làng, điều kiện không tốt, nên từ hồi cấp ba Vinh Tuế đã tự mình nấu ăn, sau vài năm, tay nghề nấu nướng khá ổn.
Anh nhanh nhẹn giết gà, làm sạch, nửa con để nấu canh, nửa còn lại lọc xương, cắt thành sợi nhỏ để nấu cháo gà.
Vinh Tuế làm việc rất nhanh chóng, nấu canh và cháo một cách thuần thục, khiến dì Vương mở to mắt, liên tục nuốt nước bọt khi ngửi thấy mùi thơm của canh gà từ nồi áp suất: "Thầy Vinh biết nấu ăn hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...