Đời trước lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vân Chỉ Phong, khi đó cả người hắn đầy huyết khí, cùng đại sư huynh Giang Tịch đánh nhau đến cuồng vân loạn vũ.
Toàn bộ Tu chân giới cũng không biết vì sao hai người kia lại đánh nhau, nhưng từ sau lúc đó, bọn họ chính thức trở thành kẻ thù.
Đến tận lúc nàng chết, hai người kia vẫn còn chưa phân thắng bại.
Hiện giờ không hề nghĩ tới gặp được đại ma đầu thời còn niên thiếu, nàng có thể nào không kinh hãi.
Mà sư muội ngốc kia của nàng lại không có chút nào cảnh giác, thấy Chư Tụ không nói lời nào, Tống Nam Thời từ phía sau lưng Chư Tụ đi ra, một bộ dáng quen thuộc thành thục nói với ma đầu kia: "Ngươi còn thất thần làm gì, còn không nhanh đem người đỡ xuống.
"
Đại ma đầu trong mắt Chư Tụ mặt không biểu tình, thành thành thật thật bắt đầu kéo người xuống.
Chư Tụ: "! ! "
Là ta hoa mắt hay vẫn là ta mắt kém?
Chư Tụ hoài nghi nhân sinh hết sức, sư muội của nàng còn ở bên cạnh bất mãn: "Nhẹ nhàng một chút a đại thiếu gia, hiện tại hắn cũng không phải là địch nhân, mà là người có thể một ngày bỏ sức mười hai canh giờ kiếm tiền đó!"
Vân Chỉ Phong: "Ta đã biết.
"
Hắn tay chân nhẹ nhàng.
Chư Tụ: "! ! "
Nàng cảm thấy thế giới này chắc chắn xảy ra vấn đề rồi.
Nàng bắt đầu mờ mịt hồi ức đời trước của mình, tam sư muội cùng ma đầu này có từng quen biết hay gặp nhau bao giờ.
Nhưng nàng từ lúc trọng sinh đã thử nhớ rất nhiều lần, sau đó nàng liền biết ký ức của nàng đối với Tam sư muội có vấn đề.
Tất cả ký ức đời trước nàng đều nhớ rất rõ ràng, nhưng là chỉ cần là sự tình liên quan đến Tam sư muội, liền trở thành một tầng bóng dáng mông lung.
Nàng loáng thoáng có một loại trực giác, Tam sư muội cùng ma đầu này quan hệ mập mờ.
Quan hệ mập mờ?
Hai người không có quan hệ huyết thống, ở dưới loại tình huống nào mới có thể dùng một câu quan hệ mập mờ để hình dung?
Giờ khắc này, bản tính bát quái của Chư Tụ lập tức online, những thoại bản nàng từng xem ở cả kiếp trước kiếp sau này đều nhanh chóng chạy trong đầu.
Gì mà sinh tử thù địch, rồi thì chân mệnh thiên tử, vì yêu sinh hận! !
Chư Tụ suy nghĩ.
Lúc này, ma đầu đã đem người đặt xuống dưới, Tam sư muội chờ mong hỏi Chư Tụ: "Sư tỷ, ngươi xem người này thế nào?"
Ma đầu ở một bên ánh, mắt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Chư Tụ.
Chư Tụ cả kinh, xem cũng không xem, nói thẳng: "Ta nhận!"
Dừng một chút, lại bổ sung nói: "Nói đến phí giới thiệu, ta trả cho sư muội 100 linh thạch.
"
Tống Nam Thời ánh mắt sáng lên!
Vân Chỉ Phong tay ôm kiếm cũng hơi hơi động.
Hắn theo bản năng mà nhìn về phía Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời vừa lúc nhìn qua.
Dừng một chút, Tống Nam Thời cẩn thận nói: "Một nửa?"
Vân Chỉ Phong rụt rè gật đầu: "Có thể.
"
Chư Tụ: "?"
Cái gì một nửa? Chắc không phải là đang nói phí giới thiệu đi?
Ha ha ha sao có thể, đại ma đầu sao có thể thiếu chút tiền nhỏ này?
! ! Sau đó nàng liền nhìn thấy linh thạch mà nàng vừa mới đưa cho Tam sư muội, Tống Nam Thời thuận tay chia một nửa cho tên ma đầu kia.
Ma đầu vẻ mặt thể hiện rất hiểu lý lẽ mà nhận lấy.
Chư Tụ: "! ! "
Tốt, hắn đúng là thiếu.
Chư Tụ biểu tình hoảng hốt hoàn thành tiếp nhận người cùng sắp xếp công việc.
Mắt thấy sư muội chuẩn bị dẫn người rời đi, Chư Tụ vội vàng giữ chặt Tống Nam Thời, hạ giọng hỏi: "Sư muội, ngươi có biết hắn là ai hay không?"
Tống Nam Thời: "Biết a.
"
Chư Tụ không biết sư muội câu "Biết" này, rốt cuộc là biết được bao nhiêu.
Nhưng nàng không dám rút dây động rừng, trầm mặc một lát, chỉ hàm hồ hỏi: "Vậy các ngươi có quan hệ như thế nào?"
Tống Nam Thời nghĩ nghĩ một chút.
Sau đó nàng cẩn thận nói: "Đồng bọn chính nghĩa?" Rốt cuộc vừa mới cùng nhau đối phó với sát thủ xong.
Chư Tụ: "! ! " Nghe không hiểu.
Nhưng hẳn là không phải là kiểu quan hệ thù địch.
Chư Tụ thoáng yên tâm một ít, quyết định về sau chú ý đến sư muội này nhiều một chút, miễn cho tên ma đầu kia mê hoặc sư muội.
Chư Tụ nhìn theo hai người vai sát vai đi tới cửa, động tác dắt lừa cũng thấy có vài điểm tương đồng nhau.
Mặt trời chiều ngã về tây, bóng người cùng lừa kéo dài trên mặt đất.
Giờ khắc này, trong đầu Chư Tụ bỗng hiện lên một từ.
Tình lữ lừa.
Chư Tụ: "! ! " Nàng điên rồi.
!
Bên kia, Tống Nam Thời vừa kiếm được linh thạch, tâm tình rất tốt, xem Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy thuận mắt một chút.
Nàng trong lòng còn có tính toán, có kẻ đuổi giết thứ nhất, ắt sẽ có người thứ hai tìm tới, đến lúc đó lại đem người đưa vào lò hỏa thiêu làm công nhân mười hai giờ một ngày! !
Tống Nam Thời cảm thấy chính mình tựa như tìm được một cái vòng tuần hoàn làm giàu.
Nhưng tiền đề của việc này, là Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời cảm thấy phải cùng Vân Chỉ Phong tạo quan hệ tốt.
Nàng sờ sờ nhẫn trữ vật của chính mình, thập phần khách khí nói: "Vân huynh, khoảng thời gian trước chuyện hung thú ấy, sư thúc ở Ngự Thú Phong có đưa cho ta một ít linh thạch để bồi thường, ta nghĩ Vân huynh cũng có xuất lực, linh thạch này tự nhiên là có của Vân huynh một phần, ý của Vân huynh như thế nào.
"
Nàng nói, nhưng tay một chút cũng chưa động.
Lấy tính cách đến chết cũng vẫn giữ sĩ diện của Vân Chỉ Phong, tất nhiên sẽ cự tuyệt, đến lúc đó nàng có thể vừa giữ được tinh thạch, vừa tạo được quan hệ tốt với Vân huynh đệ.
Ai ngờ Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái, mở miệng nói: "Một nửa.
"
Tống Nam Thời: "! ! "
Hắn trưởng thành rồi.
Tống Nam Thời mặt không biểu tình: "Sư thúc cho ta 50 linh thạch, ta chia cho ngươi 25 cái.
"
Vân Chỉ Phong cũng mặt không biểu tình: "Nga, không nghĩ tới Vô Lượng Tông cư nhiên có thể nhỏ mọn như vậy.
"
Tống Nam Thời: "! ! "
Hắn thật sự trưởng thành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...