Tống Nam Thời vừa nói xong, người nửa đời trước tới nay chưa từng thiếu tiền, không biết chém giới là gì - Kỳ lân tử lâm vào trầm mặc.
Thảm, quá thảm.
Thảm đến mức Tống Nam Thời vốn là một người lãnh đạm mà trong giờ phút này cũng có một chút cảm thông với hắn.
Nàng thở dài, lời nói thấm thía: "Không có việc gì, coi như tiêu tiền mua một bài học.
"
Nghe lời này, Vân Chỉ Phong đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng, như suy tư gì nói: "Đại đa số đồ vật ở trong chợ của trấn Tiên Duyên đều bị hét giá khống, muốn mua thì phải biết mặc cả sao?"
Tống Nam Thời một bên chửi thầm này rốt cuộc là đại thiếu gia ở nơi nào tới không dính khói lửa phàm tục, một bên gật đầu nói: "Đúng vậy, không chỉ trấn Tiên Duyên, trên đời này đại đa số thương gia buôn bán như thế.
"
Vân Chỉ Phong bình tĩnh một chút đầu: "Nếu nói là mặc cả, vậy ta phải mặc cả như thế nào, nhiều hay ít?"
Tống Nam Thời nghĩ nghĩ, cho hắn một ví dụ.
"Giả sử như, người bán con lừa cho ngươi nói con lừa này giá năm mươi linh thạch.
"
Vân Chỉ Phong gật đầu.
Tống Nam Thời: "Vậy ngươi hỏi hắn năm cái linh thạch bán hay không.
"
Vân Chỉ Phong: "! ! "
Hắn chậm rãi mở to hai mắt.
Tống Nam Thời thấy hắn vẻ mặt không thể tin tưởng, xua tay nói: "Đây chính là chém giới a, khẳng định là từ thấp lên tới cao, ngươi mà không nói đến mức giá thấp như vậy, người ta làm sao dám đưa ra cho ngươi một cái giá tầm trung được.
"
Vân Chỉ Phong như suy tư gì.
Sau một lát, tầm mắt hắn dừng ở trên người nàng, đột nhiên nói: "Lần đầu tiên ta gặp mặt ngươi, ngươi xem bói cho ta báo giá 10 linh thạch một lần.
"
Tống Nam Thời: "! ! " Nàng trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Vân Chỉ Phong thần sắc bình tĩnh: "Nói cách khác, ta lúc ấy đáng lẽ là phải hỏi ngươi, một cái linh thạch có xem không.
"
Tống Nam Thời: "! ! " Được lắm!
Nàng nhắc nhở: "Ta đã giảm giá cho ngươi 15% rồi!"
Vân Chỉ Phong mặt không biểu tình gật đầu: "Ân, ngươi vậy là kiếm lời của ta bảy linh thạch rưỡi.
"
Tống Nam Thời: "! ! Tính toán thật giỏi.
"
Vân Chỉ Phong: "Đa tạ.
"
Tống Nam Thời bắt đầu tính toán xem trên lá cờ vải của mình có nên viết thêm câu xem bói không trả giá hay không.
Nàng xem bói nhiều năm như vậy, gặp phải người xem bói mà còn mặc cả đúng là không nhiều lắm, rốt cuộc trước khi xem bói ai cũng đều lo lắng có được kết quả hay không nên vẫn chỉ có ít người có tinh thần mặc cả giá tính quẻ.
Tống Nam Thời cũng không lo lắng mình bị người ta mặc cả.
Nhưng sau khi lĩnh hội được cách nói của Vân Chỉ Phong, nàng cảm thấy chính mình đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Trên đầu nàng đầy vạch đen, mặt Vân Chỉ Phong khẽ xẹt qua một tia cười khó mà phát hiện được.
Sợ đêm dài lắm mộng, bọn họ cũng không có ở chỗ này trì hoãn lâu lắm, ba người cưỡi hai đầu lừa liền đi đến lò hoả táng của Nhị sư tỷ.
Vị huynh đài 42 kia bị trói ở lừa trên lưng, công khai mà đem đi rêu rao khắp nơi.
Tống Nam Thời là Tống bán tiên của trấn Tiên Duyên, là một gương mặt quen thuộc, mắt thấy nàng trực tiếp trói lại một người, khó tránh khỏi có người tò mò, hỏi: "Tống bán tiên làm gì vậy?"
Tống Nam Thời ăn ngay nói thật: "Đưa vị này huynh đài tới lò hoả táng.
"
Người nọ vừa nghe, nhìn về phía huynh đài 42 biểu tình tức khắc tràn ngập thương hại.
Tuy rằng trên mặt che khối miếng vải đen thấy không rõ diện mạo, nhưng xem thân thể hẳn là rất trẻ tuổi.
Trẻ tuổi như vậy mà đã chết, thật đáng tiếc.
Bởi vì đang đi tới lò hoả táng, người nọ còn tưởng rằng vị huynh đài 42 này là một người tin tưởng Phật Giáo, thập phần có lễ phép chắp tay trước ngực, hướng về phía vị huynh đài 42 niệm câu "A di đà phật".
Một truyền hai hai truyền ba, hai ba người liền như vậy ở một đường "A di đà phật" Tống Nam Thời bình an không có việc gì đem theo một sát thủ xuyên qua một khu phố xá sầm uất.
Lần đầu tiên trải qua cảm giác "Giết người cướp của" mà kiêu ngạo như vậy - Vân Chỉ Phong: "! ! "
Quả nhiên vẫn là hắn còn thiếu hiểu biết.
Hắn thực lòng nói: "Lá gan của ngươi không nhỏ.
"
Tống Nam Thời nhướng mày: "Những lời ta nói đều là thật a.
"
Nàng nói, dẫn người tới lò hoả thiêu.
Vì thế toàn bộ trong thị trấn người cũng tận mắt nhìn thấy nàng mang theo một người đi tới lò hoả thiêu.
Đến nỗi mang đi một người còn sống lại bị hiểu thành người đã chết, tưởng rằng đi thiêu nhưng thực ra là tới làm công nhân, này chính là do bọn họ tự nghĩ ra nha.
Qua khu náo nhiệt, Vân Chỉ Phong thả lỏng cảnh giác một chút, không tự chủ được mà chậm rãi vận linh lực chữa trị vết thương.
Từ ba tháng trước, hắn đã hình thành bản năng khi không có chuyện gì sẽ chậm rãi vận động linh lực chữa trị vết thương.
Nhưng là lúc này đây, trong chốc lát, Vân Chỉ Phong liền dừng linh lực, nhìn bóng dáng Tống Nam Thời ở phía trước, có chút suy tư.
Linh lực của hắn vận động có chút nhanh.
Tuy rằng chỉ có khác biệt nhỏ, nhưng đối thân thể của mình có trước giờ rõ ràng không tiếp nhận linh lực lưu chuyển nên hắn ngay lập tức nhận ra.
Thương thế của hắn đang bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, vẫn là nói! !
Không, dù là vết thương hay công pháp vận động linh lực của hắn không có gì khác so với trước đây.
Biến hoá duy nhất, là lần này ở bên cạnh hắn có nhiều thêm một người Tống Nam Thời.
! ! Cùng con lừa kia.
Hắn lại nghĩ tới suy đoán của bản thân.
Kỳ lân huyết ngọc của hắn chắc hẳn đang ở trên người con lừa kia.
Khi có kỳ lân huyết ngọc ở bên cạnh, tu luyện cùng thương thế của hắn sẽ khôi phục càng thêm nhanh chóng.
Hiện giờ hắn đối với biến hoá kia càng củng cố hơn suy đoán này.
Nhưng là! !
Vân Chỉ Phong biểu tình một lời khó nói hết lên.
Kỳ lân huyết ngọc thật sự ở trên người một con lừa?
Có lẽ, vẫn là nên đi theo Tống Nam Thời, đi theo đôi chủ tớ này nhiều hơn một chút.
Vân Chỉ Phong trầm tư.
Nửa canh giờ sau, bọn họ đi tới cửa lò hoả táng.
Nghe được tin tức trước đó, Nhị sư tỷ sớm đã đứng chờ ở cửa.
Nhưng Nhị sư tỷ còn chưa có tới kịp cảm tạ sư muội vì giúp mình duy trì sự nghiệp lò hoả táng, vừa liếc mắt liền thấy được người đang từ lừa trên lưng xuống- Vân Chỉ Phong.
Nàng cả kinh.
Vân Chỉ Phong?
Nhị sư tỷ lập tức đề cao cảnh giác, một tay đem sư muội kéo đến phía sau mình.
Tống Nam Thời mờ mịt: "Sư tỷ?"
Vân Chỉ Phong cũng ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu.
Nhị sư tỷ khuôn mặt căng thẳng.
Đời trước sau khi bạch nguyệt quang của sư phụ trở về, nàng liền rời khỏi Vô Lượng Tông, tuy không còn tiếp xúc nhiều với các đồng môn cũng như giới Tu chân, nhưng nàng vẫn có thể nhận thức được Vân Chỉ Phong này.
Là Kỳ lân tử của Vân gia, tiền đồ vô lượng, thế nhưng trong một ngày lại bị Vân gia vứt bỏ, yên lặng nhiều năm.
Vào lúc mà toàn bộ giới Tu chân này dường như đã quên đi một đại nhân vật như vậy, hắn lại lấy phương thức tàn sát toàn bộ người Vân gia để trở lại giới Tu chân.
Trở thành một tà tu, một đại ma đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...