Tính đến thời điểm hiện tại Jungkook đã mang thai được bảy tháng, bụng to lên thấy rõ, chỉ hai tháng nữa thôi gia đình họ sẽ chính thức gặp mặt nhau. Điều quan trọng bây giờ là phải giới thiệu cậu với người anh yêu quý Jung Hoseok, chuyện là tuần trước anh vô tình nhìn thấy bọn họ vui vẻ nắm tay nhau đi dạo, sau khi hỏi chuyện Min Yoongi anh mới biết hắn đã có người yêu, hơn nữa còn có con với nhau.
Ngay sau đó Kim Taehyung nhận được cuộc gọi từ anh, vừa bắt máy liền nghe thấy một tràng tức giận ở đầu dây bên kia, đến khi định lên tiếng giải thích thì anh đã tắt máy. Vì lí do này nên hắn phải đưa cậu đến giới thiệu với mọi người xem như ra mắt.
Đúng bảy giờ tối cả hai đã có mặt tại điểm hẹn. Jung Hoseok nhìn thấy hắn liền quay mặt sang hướng khác, Min Yoongi ngồi bên cạnh không khuyên được chỉ đành bất lực.
"Anh tới sớm vậy?"
"Đừng có gọi tôi là anh, tôi không có đứa em như cậu."
"Vẫn còn giận em sao?"
"Không dám."
"Lúc đó em đã định nói cho anh biết nhưng em sợ vẫn chưa đến lúc."
Anh cười khẩy rồi đứng bật dậy đi đến chỗ hắn.
"Đến cả anh Yoongi còn biết vậy mà mày không thèm nói với anh."
"Em xin lỗi, đừng giận nữa ha."
"Anh cũng đâu phải nhỏ mọn gì, tránh ra để xem em rể thế nào mà thu phục được mày."
Đánh giá một lượt anh quyết định chấm điểm mười cho cậu em rể này. Người gì mà trắng trắng tròn tròn, môi đỏ như dâu tây vậy, mắt lấp lánh nhìn anh rồi lại quay sang nhìn hắn. Trong vô thức Hoseok đưa tay véo nhẹ má cậu một cái, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm Jungkook không kịp phản ứng, nhưng cậu cũng không thấy bài xích với hành động này cho lắm.
"Trông em ấy chắc còn trẻ lắm nhỉ?"
"Thật ra thì em ấy lớn hơn em năm tuổi."
1
Anh ngỡ ngàng quay sang nhìn cậu lần nữa, lần này là nhìn vô cùng kĩ càng, nhìn từ trên xuống dưới không bỏ chỗ nào. Không thể nào, cậu nhóc này sao có thể lớn hơn hắn năm tuổi, nói ngược lại còn tin được.
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài xuất hiện một người con trai khác hớt hải chạy vào, đến cả quần áo của tiệm cà phê vẫn còn mặc trên người.
"Min Yoongi anh có sao không?"
Gã nghe được câu này trong lòng vui như mở hội, lúc nãy vì quá nhớ nên mới gửi tin nhắn bảo với y rằng mình bị thương nặng, gã biết nếu mình không nhắn vậy thì y sẽ không bao giờ đến. Cũng vì tin nhắn đó báo hại Park Jimin chạy tức tốc đến đây không kịp thở, biết bản thân bị lừa y tức giận quay lưng định bỏ đi thì bị gã kéo lại.
"Gì nữa đây, cậu nhóc này là ai nữa đây anh?"
"Người yêu anh."
"Cái gì? Người yêu? Anh có người yêu rồi?"
Mới nửa tiếng trôi qua mà phải tiếp nhận hai cú sốc liên tục, ba người chơi cùng nhau giờ một người có chồng một người có người yêu, trong khi anh chẳng có gì ngoài mấy con xe đắt tiền và mấy căn biệt thự sát biển.
64
"Hai người được lắm, thảo nào lúc tôi gọi điện ai cũng bảo bận, số tôi đúng là khổ mà."
Lần này đến lượt gã ra tay dỗ dành đứa em thân yêu. Nhìn vậy thôi chứ Jung Hoseok dễ dỗ gần chết, chỉ cần tặng chiếc xế hộp giới hạn là hết giận ngay.
17
Qua đánh giá lần thứ hai, anh nhận định đây là một cậu nhóc đáng yêu, chắc là hay bị gã ăn hiếp lắm đây, điểm trừ duy nhất là quá gầy. Tuy vậy nhan sắc này vẫn phải gọi là cực phẩm, đến cả khi mặc quần áo của tiệm cà phê vẫn không giấu được vẻ đẹp trai đó. Cái tay không an phận lại muốn đưa lên véo má y, lập tức bị gã chặn lại.
"Đừng có đụng vào người của anh."
"Nhỏ mọn."
Lúc này phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, bọn họ tạm thời gác lại chuyện này ngồi xuống dùng bữa. Tưởng đâu khi nãy đã quá đáng lắm rồi ai ngờ lần này còn quá đáng hơn, người ta có đôi có cặp gắp thức ăn cho nhau trong khi người cô đơn bên này cố nuốt trứng cá tầm cho đỡ tức.
Kim Taehyung gắp cho cậu một bát đầy ụ thức ăn, nhìn bé bầu ăn ngon miệng như vậy làm hắn no lây, tình yêu có thể khiến người ta no mà không cần ăn luôn sao?
Jung Hoseok ngồi đối diện nhìn thấy tất cả, anh gắp một miếng thịt bò Wagyu cho vào miệng rồi tiếp tục nhìn cặp đôi phía trước bày tỏ tình cảm. Thịt bò hôm nay dai quá, nhai mãi mà không đứt.
3
Jeon Jungkook ăn hết bát thức ăn liền ngã người tựa vào ghế thở hổn hển, giờ cậu no đến mức bụng sắp nổ tung luôn rồi ấy chứ. Hắn biết cậu không muốn ăn nữa nên không ép, lấy khăn tay từ trong túi áo cẩn thận lau miệng cho người nhỏ.
Phía trước thì xem người ta chăm sóc cho nhau, bên cạnh cũng đâu thua kém gì, Min Yoongi như muốn đút cho người yêu ăn luôn rồi ấy chứ, Park Jimin ngồi một chỗ được gã chăm sóc tận tình đến phát ngượng. Có trách thì trách bản thân Jung Hoseok nhẹ dạ đến đây.
Haizz...Có lẽ đã đến lúc anh tìm cho mình một người phù hợp.
75
Kết thúc một màn ra mắt bão táp ai đều về nhà nấy. Kim Taehyung từ lúc nãy đã đưa cậu về vì thấy bé bầu có hơi mệt. Giờ đến lượt Min Yoongi nằng nặc đưa người kia về mặc dù y đã bảo là không cần. Tuy nói vậy chứ gã chỉ cần kéo tay một cái là y đã ngồi gọn trong xe rồi. Đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi ngài Hoseok đây, nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex mới thấy đã chín giờ, anh bước nhanh đến con Mercedes phóng nhanh về nhà vì còn có việc.
1
Phía hắn và cậu, suốt cả quãng đường về nhà Jungkook cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, mặt trong của nhẫn còn được khắc một dòng chữ "T&J" vô cùng tinh tế.
"Vui lắm sao?"
"Hả...à...vui chứ, chuyện như này không vui sao được."
Ngừng lại một lát hắn mới lên tiếng nói tiếp.
"Jungkook nè, chúng ta tổ chức hôn lễ ngay được không?"
"Anh sao vậy?"
"Không biết nữa, đột nhiên anh cảm thấy rất bất an."
28
Nói đến việc này không phải là chỉ mình hắn, dạo gần đây cậu thường hay gặp ác mộng, có hôm nằm mơ thấy mình bị bắt cóc đến một nơi nào đó, mãi mãi không gặp lại hắn nữa. Chỉ là một cơn ác mộng nhưng cũng đủ khiến cậu để tâm.
"Vậy khi nào thì được đây?"
"Anh định tuần sau, càng sớm càng tốt."
"Đừng lo lắng quá, sẽ không sao đâu."
Bàn tay trắng mềm nắm lấy bàn tay của người bên cạnh, Kim Taehyung chỉ quay sang mỉm cười một cái rồi quay lại lái xe. Cậu đương nhiên nhìn ra nụ cười gượng gạo đó, hắn cũng biết rõ là cậu lo lắng, bàn tay run rẩy kia chính là bằng chứng.
_
Tối hôm đó cậu lại mơ thấy giấc mơ ấy, lần này Kim Taehyung đến cứu kịp thời nhưng vì muốn bảo vệ cậu và em bé, hắn đã lấy thân mình đỡ đạn. Tiếng súng vang lên cũng là lúc Jungkook giật mình tỉnh giấc.
"Không...Taehyung..."
Hắn nghe thấy tiếng hét bên cạnh vội ngồi dậy xem cậu thế nào.
"Em sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc cậu mới bình tĩnh lại, bé bầu nhào đến ôm chầm lấy người đối diện.
"Taehyung ơi, em sợ lắm."
"Không cần sợ, anh ở bên em mà."
"Taehyung đừng bỏ em nhé?"
"Sẽ không đâu."
Mất một tiếng hơn Kim Taehyung mới có thể dỗ bé bầu vào giấc ngủ. Nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn khiến hắn quyết định đẩy nhanh hôn lễ hơn so với dự kiến.
End chap 35
Vừa kết thúc kì thi một cách vui vẻ ☹️☹️☹️
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...