Tôi cắn cắn môi, thấy hô hấp vô cùng khó khăn, nhưng lại không muốn bị anh ta nhìn ra sự bối rối của tôi.
“Anh có thể nhìn ra cái gì? Một ngày anh gặp họ mấy lần? anh thì biết cái gì? Hạng Chương không có ý gì với Kiều Kha Nguyên hết. Tôi đanh giọng đáp lại.
Cố Thanh Thiên im lặng hai giây, bỗng nhiên mở miệng nói: “Đồng Kha Kha, tự lừa dối chính mình có phải rất thú vị hay không?”
Nước mắt tôi bỗng nhiên tuôi rơi.
Bởi lời nói của anh ta đa chọc trúng nỗi đau nơi đáy lòng tôi.
Cứ cho là tôi dối mình gạt người đi tôi cũng không muốn thừa nhận Hạng Chương và Kiều Kha Nguyên thật sự có quan hệ đó.
Cố Thanh Thiên lấy giấy ăn đưa cho tôi: “Còn cứng miệng.”
Tôi lấy giấy ăn khóc như mưa.
Cố Thanh Thiên cũng không nói thêm gì nữa, cứ để mặc cho tôi khóc, đợi tôi khóc xong, anh ta mới nói: “Nói đi, cô nghĩ thế nào?”
“Nghĩ cái gì?” Tôi thút tha thút thít hỏi lại.
“anh ta đã đi ngoại tình rồi, cô còn muốn giữ lấy anh ta? Không lý hôn sao?” Cố Thanh Thiên nhăn mày nhìn tôi.
Ly hôn?
Mặc dù đã nói ly hôn với Hạng Chương rất nhiều lần rồi, nhưng chỉ có tối hôm qua mới là thật.
Nhưng đấy là do Hạng Chương có hành vi bạo lực gia đình, chứ không phải vì vấn đề tình cảm, tôi tuyệt đối không thừa nhận, tình cảm hơn mười năm qua lại có thể thua Kiều Kha Nguyên.
Nghĩ đến việc cô ta ở quán trà nhục mạ tôi như thế nào, phẫn uất trong lòng lại dâng trào.
“ Cố tổng...” Tôi nghiến răng nói, “anh có thể giúp tôi không?”
“Tôi có thể giúp cô mời luật sư.” Cố Thanh Thiên trả lời.
Mời luật sư?Đi kiện sao? Khóe miệng tôi co rút, nói: “Cố tổng, tôi không cần luật sư, tôi chỉ muốn anh điều Kiều Kha Nguyên đi nơi khác có được không? Điều đến vị trí khác, chi nhánh khác đều được, chỉ cần anh tách cô ta và Hạng Chương ra...”
Sắc mặt Cố Thanh Thiên đột nhiên trầm xuống, “Đồng Kha Kha, cô có biết cô đang nói gì không?”
“Tôi biết, tôi biết mà.” Tôi đổi giọng khẩn cầu anh ta, “Tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng nếu có thể, xin anh hãy giúp tôi được không?”
Cố Thanh Thiên tức giận: “Đồng Kha Kha, đầu óc cô tỉnh táo chút đi được không? Hạng Chương đã không còn yêu cô nữa rồi. anh ta đã đi ngoại tình, đàn ông bẩn như vậy, cô còn muốn sao? Cô có thể “ăn” được không?”
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Tôi xin anh, cầu xin anh...”
Cố Thanh Thiên đột nhiên im lặng, giọng lạnh như băng: “Đồng Kha Kha, cô cũng là người từng yêu, cô nghĩ xem cách cô vừa nói có thể chia rẽ hai người không?”
“Hơn nữa, năng lực làm việc và biểu hiện của Kiều Kha Nguyên còn tốt hơn cô và Hạng Chương rất nhiều, cô dựa vào đâu mà yêu cầu tôi đuổi một nhân viên tốt như thế.”
anh ta vừa nói, vừa cười lạnh một tiếng “Còn nữa, cô có tư cách gì để cầu xin tôi?”
“Tôi.. sau này tôi sẽ chăm chỉ, cố gắng làm việc...”
“Cô đang mang thai, muốn chăm chỉ làm việc còn phải xem xem tôi có dám dùng cô hay không.” Cố Thanh Thiên không khách khí đáp lại.
Tôi vô thức cúi đầu sờ bụng, con đã được 5 tháng rồi, thỉnh thoảng tôi còn cảm nhận đưucọ con đang cử động, tính ra thì cũng chỉ còn 5 tháng nữa là sinh, thười gian làm việc cũng không nhiều.
Nhưng tôi không có thứ gì cầm ra để cầu xin anh ta.
Nghĩ nghĩ, mũi tôi lại thấy xót, chớp chớp mắt lại muốn khóc.
“Lại khóc! Đồng Kha Kha, cô làm từ nước mắt à? Động một tý là khóc!” Cố Thấn Thánh không hài lòng nói: “Không khóc nữa”
anh ta gầm lên một tiếng, tim tôi thấy căng thẳng, da bụng cũng căng theo, sợ sẽ dọa sợ bé con trong bụng, tôi vội vàng xoa xoa bụng.
Cố Thanh Thiên bỗng dưng im lặng.
Sau khi tôi nhận ra, vô ý nhìn anh ta, lại thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Thấy tôi nhìn anh ta, Cố Thanh Thiên chỉ vào bụng tôi nói: “Để tôi sờ một chút.”
Anh ta không phải là đang trưng cầu ý kiến mà là đang thông báo cho tôi về quyết định này của anh ta, lời vừa dứt, tay anh ta liền đưa qua, hất tay tôi ra, sờ sờ trên bụng.
Lúc này, tôi thấy rõ thai đang động.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy con động đậy rõ ràng như vậy. Có lẽ con đang trong bụng tôi trở mình.
Tôi kinh ngạc nhìn Cố Thanh Thiên, Cố Thanh Thiên cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Vừa nãy là cái gì thế?” Giọng anh ta trầm đi rất nhiều.
Tôi chớp chớp mắt, muốn giảm bớt sự chua xót trong mắt, nhưng giọng nói khàn khàn đã bán đứng tôi.
“Là con đang cử động...”
“Kỳ lạ thật, nó cũng biết cử động?” Cố Thanh Thiên kinh ngạc nói, cúi đầu nghiên cứu cái bụng tôi.
Tôi rất muốn khóc, nếu bây giờ tôi và Hạng Chương ở bên nhau thì tốt biết bao, anh ấy có thể cảm nhận thấy con đang cử động, nhất định sẽ vui đến nỗi nhảy cẫng lên, rồi nói với tôi con chúng ta biết cử động rồi...
Nhưng mà hiện tại người có thể cảm nhận được điều kỳ diệu đó lại là Cố Thanh Thiên.
“Nó lại động đậy rồi! Lại động đậy rồi này.” Cố Thanh Thiên reo lên như một đứa trẻ.
Tôi đương nhiên là cảm nhận được, cũng không biết sao hôm nay con lại phấn khích như vậy, vội vàng vuốt nhẹ bụng, muốn vỗ về đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Cố Thanh Thiên ho nhẹ một tiếng, thu tay lại: “Đồng Kha Kha, tôi thấy cô đừng nghĩ đến việc đi làm nữa, ở nhà an tâm dưỡng thai đợi ngày sinh nở đi.”
Tôi khiếp đảm nhìn anh ta: “Cố tổng... sa thải nhân viên mang thai là phạm pháp đấy...”
Hạng Chương từng nói một mình anh ấy gánh vác gia đình quá mệt mỏi, nếu tôi lại thất nghiệp nữa vậy thì có phải là muốn Hạng Chương mệt chết không?
“Tôi có nói là tôi sa thải cô sao?” Cố Thanh Thiên cau mày nhìn tôi, “cứ xem như là tôi đối với cô đặc biệt đi, cho cô nghỉ chế độ thai sản dài hơn, được chưa? Trả cho cô 80% lương cơ ản, như vậy còn phạm pháp nữa không?”
“Không cần đâu.” Tôi vội nói, “Bây giờ tôi đã có thể đi làm rồi. Cứ dựa theo trình tự thông thường là được rồi.”
“Đồng Kha Kha, cô vẫn thật là...” Cố Thanh Thiên bị tôi chọc giận đến tím mặt.
Có điều rất nhanh anh ta đã hiều ý: “ Cô muốn đến công ty canh chừng Hạng Chương và Kiều Khả Nguyệt?”
Tôi liếm liếm môi không nói.
anh ta cười giễu cợt: “Như thế này thì có gì thú vị? Tâm một người đàn ông đã không còn đặt ở trên người cô nữa, cô quản chặt như vậy cũng chỉ khiến anh ta càng thêm phản cảm mà thôi.”
“Ai nói tâm của anh ấy không còn đặt trên người tôi nữa? anh thì biết cái gì, anh dựa vào đâu mà nói như vậy?” Tôi kích động hét lên.
Tôi đột nhiên cao giọng khiến Cố Thanh Thiên không vui, anh ta lạnh giọng nói: “tôi không cần biết gì hết, tự nhiên sẽ có người nói với tôi. Đồng Kha Kha, cô đây là không biết rồi? Kiều Kha Nguyên sớm đã công khai theo đuổi Hạng Chương, hơn nữa, cô ta còn nói cô và Hạng Chương sớm đã không còn tình cảm gì với nhau.
Nói rồi anh ta đột nhiên quay người ép về phía tôi, tôi vội vàng lùi ra phía sau né tránh, trong xe chật chội, tôi có thể tránh ở đâu chứ? Chỉ có thể dựa vào cửa xe, nhìn mặt anh ta đang dí sát vào tôi.
“Cố tổng, anh, anh đang làm gì thế....” Tôi lắp bắp hỏi, đưa tay chắn trước ngực anh ta.
Cố Thanh Thiên cười nhẹ: “Tôi muốn xem xem lời Kiều Kha Nguyên nói liệu có thật không?”
Ý gì đây? Tôi ngây ngốc nhìn anh ta.
Một tay Cố Thanh Thiên kéo tay tôi ra, một tay thì sờ lên bụng tôi, sau đó hướng lên trên sờ nắn ngực tôi.
Anh ta cũng không có dùng lực quá nhiều, chỉ nhẹ nhẹ xoa nắn.
Tôi kêu lên một tiếng sau đó vội vàng cắn chặt môi dưới.
“Lần trước sờ cô, cô kêu đau, lần này thì sao? Dễ chịu không?” Cố Thanh Thiên cười như không cười nhìn tôi hỏi.
“Cố tổng, anh thả tôi ra, không phải là anh nói giao dịch đã kết thúc rồi sao?” Tôi rùng mình hét lên.
“Yên tâm, tôi nói rồi, tôi chỉ là muốn xem xem lời Kiều Kha Nguyên nói có phải là sự thật không.” Anh ta vừa nói vừa sờ vào người tôi.
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng cơ thể tôi lại đang háo hức có người vuốt ve, mà anh ta lại nhẹ nhàng xoa nắn, căn bản tôi không thể cự tuyệt, dần dần, người tôi mềm nhũn, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
anh ta biết rõ cơ thể tôi, mà tôi thì lại đang trong thời gian mang thai, mẫn cảm lạ thường, mẫn cảm đến nỗi khiến Cố Thanh Thiên phải ngạc nhiên.
“Nói cho tôi biết, bao lâu rồi Hạng Chương không có chạm vào cô rồi?” Anh ta vừa xoa nắn vừa thổi vào khóe tai tôi.
Lẽ ra tôi đã bị anh ta làm cho mê muội, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì ngay lập tức tỉnh táo lại.
Tôi mở mắt, vội vội vàng vàng nắm tay anh ta muốn kéo ra.
Cố Thanh Thiên cười nhẹ, tay kia còn muốn sờ lên đùi tôi.
Tôi kêu lên, vội vàng gỡ bàn tay đang để trên ngục và trên đùi tôi ra.
“Cố tổng, cố tổng đừng như vậy... đừng như vậy.” Tôi nói kèm theo tiếng thút thít.
“Vậy thì nói cho tôi biết, lời Kiều Kha Nguyên nói có phải là thật hay không? Có phải Hạng Chương đã rất lâu rồi chưa có chạm vào người cô?” Anh ta không muốn chạm vào cô đúng không?” Cố Thanh Thiên khàn giọng hỏi, vô cùng từ tính.
Tôi run lên bần bật, không tin nhìn anh ta, nào có tâm trạng đi ngăn cản hàng động của anh ta, trong lòng chỉ để ý đến câu này của anh ta.
“anh nói cái gì? Kiều Kha Nguyên nói như vậy? Cô ta nói với ai?” tôi khàn giọng hỏi.
Kiều Kha Nguyên không thể nói với sếp lớn như Cố Thanh Thiên những câu như vậy, cô ta nhất định là nói với người khác, sau đó truyền đến tai của Cố Thanh Thiên.
Loại đàn bà vô liêm sỉ này, rốt cuộc thì cô ta còn đi nói xấu tôi bao nhiêu lần ở công ty rồi?
“Xem ra là thật!” Khóe miệng của Cố Thanh Thiên nhếch lên, xem ra tâm trạng không tồi.
Còn tâm trạng của tôi thì lại rối như tơ vò.
“Cố tổng, anh nói cho tôi sao anh lại biết?” Tôi vội vội vàng vàng hỏi, bởi vì tức giận mà cơ thể không ngừng run rẩy.
Cố Thanh Thiên không còn hứng thú để tiếp tục sờ vào người tôi, liền thu tay về, cau mày nói: “ Thư ký Lương hay nghe những chuyện tào lao, chuyện này cô còn rõ hơn tôi, tôi biết thì kỳ lạ lắm sao?”
Thư ký Lương bọn họ cũng biết.
Cả người tôi toàn là mồ hôi lạnh, Kiều Kha Nguyên này, nhân lúc tôi không có ở đó bèn đi bịa đặt nói xấu tôi.
Hạng Chương thì sao? Hạng Chương không có nói giúp tôi sao? Tôi hận không thể ngay lập tức bay về nhà, hỏi Hạng Chương anh ta cứ để mặc Kiều Kha Nguyên sỉ nhục chúng tôi như vậy sao.
Khốn kiếp! Khốn kiếp.
Người tôi run lên cầm cập, cắn răng nhìn Cố Thanh Thiên: “Cố tổng, phiền anh lái xe đưa tôi về công ty.”
Tôi nhất định phải xé rách mồm Kiều Kha Nguyên.
“Muốn đi tìm Kiều Kha Nguyên tính sổ? Tôi khuyên cô nên kiềm chế lại đi, nhỡ hai cô đánh nhau, thì người chịu thiệt không phải là cô sao? Nếu như đứa nhỏ mất đi, cô thấy Hạng Chương còn cần cô nữa sao?” Cố Thanh Thiên nhếch miệng cười.
Tôi có thể nghe ra anh ta đang chế giễu tôi.
Không chỉ có Kiều Kha Nguyên coi thường tôi, thật ra anh ta cũng coi thường tôi, bọn họ đều coi thường tôi, nghĩ tôi lấy đứa nhỏ ra để trói lấy Hạng Chương, nếu không có đứa nhỏ này, bây giờ Hạng Chương đã ly hôn với tôi lâu rồi.
“Cố tổng, ngay cả Hạng Chương cũng không muốn chạm vào tôi, không cần tôi, còn anh lại không nhịn được động chân động tay với tôi, hóa ra nhân cách của anh còn không bằng Hạng Chương.”
Tôi dứt khoát đốp lại.
Sắc mặt Cố Thanh Thiên đột nhiên trầm xuống, “cô cũng không cần nói bản thân khó nghe như vậy...”
“Tôi nói bản thân khó nghe như vậy? Lẽ nào không phải anh đang coi thường tôi sao?” Tôi hừ hừ cười lạnh, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...