Hạng Chương bưng cơm rau ra, chúng tôi cùng ăn bữa tối. Hắn nói hơi nhiều, giống như muốn dỗ tôi vui vẻ, tôi phối hợp cười vài tiếng.
Lúc tối tắm rửa xong đi ngủ, Hạng Chương do dự nhìn tôi: “Kha Kha, thân thể của em không khỏe, chúng ta đừng thử nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Dáng vẻ không kịp trốn tránh của hắn đối với tôi, khiến tôi vừa xót xa vừa buồn cười.
“Vâng, ngủ thôi, đừng dằn vặt nữa. Mấy ngày nay em cũng rất mệt.” Tôi nhắm mắt nói.
Tôi nghe thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có thứ gì làm người ta đau thương hơn so với việc một người đàn ông nhào lên trên người bạn, nhưng căn bản không có phản ứng?
Mỗi ngày nhắm mắt lại, nửa người trên ăn mặc trang phục chỉnh tề, cảm giác được hắn ở phần dưới cơ thể tôi sột soạt không biết đang bận cái gì, nhưng hoàn toàn cảm nhận không được hắn, còn phải dạng chân ứng phó, thật là chịu đủ rồi!
Tôi trở mình, lại nghĩ đến những lời Trình Gia Tiên dặn dò tôi.
Chủ động với Hạng Chương một chút, mê hoặc hắn, làm cho hắn không rời được cơ thể của tôi?
Trong lòng đột nhiên trở nên phiền não, tôi không biết mình có thể làm được hay không, cũng không biết hắn sẽ giống như trước kia đẩy tôi ra hay không, hoặc có thể, tôi làm không đủ tốt, hắn vẫn không có phản ứng với tôi…
Hôm nay… vẫn là bỏ đi thôi.
Không biết là chiều ngủ nhiều quá hay bởi vì Hạng Chương nằm bên cạnh khiến tôi không ngủ được, tôi mở mắt mãi cho đến hai giờ sáng cũng không ngủ được.
Ngồi dậy, nghe thấy tiếng ngáy của Hạng Chương phát ra bên tai, tôi dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, tôi nhịn không nổi sờ lấy điện thoại của hắn, rón rén đi ra phòng khách.
Zalo trên điện thoại và máy tính của hắn giống nhau, tôi xem một chút, có nhiều điểm tương đồng.
Mở wechat, bạn bè không phải là quá nhiều.
Tôi biết Hạng Chương không phải quá thích dùng wechat, hắn quen dùng Zalo, bảo hắn đổi dùng wechat hắn rất bất mãn.
Trước đây trên wechat chỉ có một mình tôi là bạn, bây giờ dường như đã thêm mấy người.
Tôi lật xem từng người một, rất kỳ quái phát hiện ra, đều là những người tôi không quen biết, nhưng đều là nam giới.
Xem trên dòng thời gian, mấy người này đều rất rực rỡ và tiến bộ, có một vài người thích leo núi, một vài người thích câu cá, dòng thời gian dường như đều là ảnh leo núi và câu cá.
Xem lịch sử nói chuyện của bọn họ cũng rất đơn giản, chẳng qua là chào buổi sáng, chơi rất vui vẻ, ngưỡng mộ và ghen tị gì gì đó.
Lẽ nào Hạng Chương thích leo núi và câu cá?
Tôi lắc đầu, tầm mắt dán chặt vào tài khoản cuối cùng.
Ảnh đại diện là một ảnh chân dung mỹ nữ màu đen trắng, tên tài khoản là tên một bài hát cũ: Chớp mắt vạn năm.
Tim của tôi lập tức đập trở nên gấp gáp.
Mở lịch sử nói chuyện, chỉ có một câu nói: Tối qua cảm ơn anh.
Nhưng Hạng Chương không có bất kỳ câu trả lời nào.
Trong đầu tôi những tiếng ong ong loạn cả lên, phản ứng đầu tiên chính là tài khoản này là Kiều Kha Nguyên.
Nắm chặt điện thoại, tôi có chút kinh hoàng lo sợ, trong lòng rối bời, rất muốn gọi Hạng Chương dậy hỏi một chút người này là ai, nhưng lý trí lại nói với tôi, cho dù hỏi cũng hỏi không ra nguyên cớ, hắn nhất định có một trăm cách giải thích để đối phó với tôi.
Hít một hơi thật sâu, mở dòng thời gian của “Chớp mắt vạn năm”.
Bức ảnh ở phía trên mặc dù đã chỉnh sửa, tôi liếc mắt cũng có thể nhìn ra, chính là Kiều Kha Nguyên.
Hạng Chương… trong dòng thời gian wechat của hắn tổng cộng chỉ có hai người phụ nữ, một là tôi, một là Kiều Kha Nguyên, cái này còn có gì để nói đây?
Toàn thân tôi phát run đi trở vào phòng ngủ, rất muốn đập điện thoại lên mặt hắn, hỏi hắn muốn giải thích thế nào, nhưng cuối cùng tôi cũng không làm như vậy, mà đặt điện thoại về vị trí cũ.
Run rẩy đến mức nằm lại lên giường, tôi không ngừng nghĩ thầm lại những lời Trình Gia Tiên nói với tôi.
Nếu như không muốn ly hôn, phải coi như không biết chuyện này, giành lại hắn từ chỗ Kiều Kha Nguyên về, giữ lại hắn.
Đúng vậy, tôi không muốn ly hôn, bởi vậy tôi phải nhẫn nhịn, tôi phải nghĩ cách đoạt lại Hạng Chương.
Nói với chính mình như vậy, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau đi làm là một ngày nhốn nháo hoảng loạn. Cố Thanh Thiên không biết phát thần kinh gì, tính khí rất nóng, những người phòng thư ký chúng tôi gần như ai cũng bị mắng té tát.
Lúc tan làm, Lương Hảo Ly nhận một cuộc điện thoại, sau đó bước vào phòng làm việc của Cố Thanh Thiên với vẻ mặt khổ sở. Ngay sau đó, Cố Thanh Thiên vô cùng tức giận, đập cửa đi luôn.
Khi Lương Hảo Ly đi ra, chúng tôi đều vây đến, hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mấy người thật là nhiều chuyện.” Lương Hảo Ly xuỵt một tiếng, nhưng rất phối hợp buôn chuyện với chúng tôi: “Là cha của Cố tổng ép anh ấy đi xem mặt.”
“Xem mặt?” Chúng tôi đều kinh ngạc kêu lên, thấy Lương Hảo Ly trừng mắt nhìn chúng tôi lại vội vàng che miệng lại.
“Người ưu tú như Cố tổng vẫn cần phải đi xem mặt sao?” Tiết Tâm Di khó có thể tin.
Tôi cũng cảm thấy rất khó tin, người đàn ông giống như Cố Thanh Thiên, cho dù không cần xem mặt, cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ đua nhau kéo đến, chọn cũng có thể chọn hoa cả mắt.
Lúc này, Triệu Văn Mãnh nói một cách thần bí: “Nói ra, mọi người có cảm thấy kỳ lạ không? Chúng ta làm việc với Cố tổng cũng được bốn năm năm rồi nhỉ? Mọi người đã từng thấy anh ấy yêu đương với người phụ nữ nào chưa?”
“Chưa từng đúng không? Chưa từng đúng không?” Hắn nhìn chúng tôi nói: “Dù sao tôi trước nay chưa từng thấy! Cố tổng của chúng ta giữ mình trong sạch quả là đến mức độ thần tiên, trước nay chưa từng chủ động đến gần người phụ nữ nào, ngược lại nếu có người phụ nữ nào muốn trèo lên giường của anh ấy, đều sẽ bị anh ấy đạp ra ngoài.”
“Anh muốn nói điều gì?” Tiết Tâm Di nhìn hắn chằm chằm, khẽ la thất thanh: “Anh không phải… muốn nói Cố tổng của chúng ta là… là gay đó chứ?”
“Tôi chưa từng nói như vậy, là cô nói đó.” Triệu Văn Mãnh lập tức phủi sạch những thứ liên quan nói.
“Nhưng suy nghĩ vừa nãy của anh rõ ràng là…” Tiết Tâm Di không phục kêu gào với Triệu Văn Mãnh.
Lương Hảo Ly gần như là không nghe nổi nữa: “Được rồi, đừng nói năng lung tung nữa, nên làm gì đều đi làm đi!”
Cô ấy xua tay đuổi chúng tôi đi, kết quả chúng tôi vừa xoay người lại liền nhìn thấy Cố tổng với sắc mặt tái xanh đang đứng ngay ở phía sau chúng tôi cách đó không xa.
Trong phòng làm việc lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, ngay cả hô hấp cũng dường như không tồn tại.
Vẫn là Lương Hảo Ly phản ứng lại đầu tiên, đứng dậy nghênh đón: “Cố tổng, anh quên cầm đồ sao?”
Nhìn xem, sự trấn định này, phản ứng này, không hổ là cương vị đứng đầu của phòng thư ký chúng tôi, không hổ là thư ký cấp cao của Cố Thanh Thiên.
Tôi giống như những người khác, cúi đầu đứng không dám thở mạnh, âm thầm suy nghĩ xem anh ta vừa nãy nghe được bao nhiêu, trong lòng lại nghĩ như thế nào.
Lúc này, nghe thấy Cố Thanh Thiên nói lớn: “Đồng Kha Kha!”
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt anh ta đang sầm lại nhìn tôi chằm chằm.
“Đồng Kha Kha, cô còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi cùng Cố tổng.” Lương Hảo Ly cau mày nói với tôi.
Vừa nãy anh ta có nói gì không? Sao tôi lại không nghe thấy?
Sắc mặt tôi biến đổi, nhanh chóng xách túi của mình theo sau Cố Thanh Thiên đi ra ngoài.
Lúc ra cửa tôi quay đầu nhìn những người khác một chút, nhìn thấy mọi người không hẹn mà gặp nhìn tôi vẽ một hình chữ thập trước ngực.
Được rồi, mỗi người hãy vì tôi thắp một ngọn nến đi. Mọi người gây họa, nhưng để tôi chịu phạt!
Nhìn bọn họ một chút, tôi chán nản bước ra cửa.
Theo Cố Thanh Thiên đi thang máy xuống dưới tầng, anh ta vẫn không nói gì, tôi cũng nơm nớp lo sợ. Trên đường thậm chí đã “thu hoạch” được những ánh nhìn đồng cảm của mấy đồng nghiệp phòng khác, chắc hẳn bọn họ đều nhìn ra tâm trạng của Cố Thanh Thiên không tốt.
Ngồi lên trên xe, anh ta đưa tôi rời đi, sau đó dừng ở bên ngoài một trung tâm thương mại quy mô lớn.
“Cố tổng…” Tôi không rõ lý do theo anh ta xuống xe đi vào trong, sau đó liền bị anh ta nhét vào phòng thay đồ, còn có những bộ đồ anh ta ném qua.
“Thay đồ!” Anh ta với sắc mặt u ám ra lệnh.
Tôi chỉ có thể thay, sau đó nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu, tay chân bước đều đi ra.
“Cố tổng, tôi thay xong rồi.” Tôi cúi đầu nói, lúc cảm giác được ánh mắt anh ta nhìn đến, mắt nhìn da dẻ trên bộ ngực mình trong chớp mắt biến thành màu hồng.
Anh ta bảo tôi thay bộ đồ này quả thực là quá lộ liễu rồi, trễ ngực, không có tay áo, bó sát người, chiều dài khó khăn lắm mới che qua đùi.
“Thưa chị, đây là tất chân và giày da của chị.” Nhân viên quầy chuyên doanh lại đẩy tôi vào trong.
Tôi thấp thỏm thay tất chân và giày da, một lần nữa đi ra ngoài.
Cố Thanh Thiên cũng không nói gì, bảo nhân viên quầy gói kỹ bộ đồ thay ra của tôi đưa cho tôi, dẫn tôi đến quầy mỹ phẩm, yêu cầu người ta trang điểm cho tôi.
“Tôi không thích kiểu trang điểm đơn giản.”
Một câu nói của anh ta đổi lại là một lớp phấn lót dày đặc trên mặt tôi. Khi người ta giúp tôi trang điểm xong, tôi vừa nhìn vào trong gương, đây căn bản không phải là tôi!
“Môi này có phải là quá đỏ hay không?” Tôi nhịn không được hỏi.
Dùng lời nói thôn quê của chúng tôi, đơn giản là tô son quá đậm.
“Thưa chị, đây là màu thịnh hành nhất năm nay, lửa cháy đỏ rực môi, rất đẹp đó.”
Chết tiệt, cái môi đỏ này… cả khuôn mặt chỉ thừa lại một cái miệng, đẹp chỗ nào?
Trang điểm mặt xong lại làm tóc, tôi thật nghi ngờ, đây là trung tâm thương mại sao? Đây không phải là thẩm mỹ viện? Salon tóc? Tại sao trong một trung tâm thương mại mà cái gì cũng có?
Sau một trận giày vò, trong gương tôi đã biến thành kiểu phụ nữ đứng bên cạnh người giàu có bụng to bệ phệ, diêm dúa lòe loẹt thường thấy trên ti vi.
Trang điểm ăn mặc nóng bỏng gợi cảm, trên cổ, đầu ngón tay sáng loáng, vừa nhìn chính là loại có ngực nhưng không não điển hình.
Cố Thanh Thiên quan sát tôi một lượt từ đầu đến chân, gật đầu: “Đi thôi!”
Tôi loáng thoáng đoán ra anh ta muốn làm gì rồi.
Mắt thấy xe dừng ở cửa một nhà hàng kiểu Tây, tôi ngồi ngay ngắn trên ghế lái phụ, không muốn di chuyển.
Anh ta đến xem mặt, tóm tôi đến làm bia đỡ đạn là chuyện quỷ quái gì?
“Cố tổng, tôi đến đây… không thích hợp lắm thì phải?”
“Làm gì nhiều lời vậy? Xuống xe!” Cố Thanh Thiên một tách xách tôi ra.
Tôi bất đắc dĩ đi theo anh ta vào trong, sau khi anh ta nhìn khắp xung quanh, đưa thẳng tôi đi đến ngồi xuống trước một cái bàn.
Trước bàn đó ban đầu đã có một người ngồi, một cô gái xinh đẹp, một cô gái thực sự xinh đẹp.
Trên mặt chỉ thoa một chút phấn trang điểm, làn da đó nhìn qua vô cùng mịn màng, tóc dài hơi cuốn rũ xuống trên vai, để lại một mái tóc mái được uốn, thoạt nhìn chính là kiểu con gái xinh đẹp đầy sức sống tươi mới, tựa như thần tiên.
Kiểu đẹp này là kiểu từ trước đến nay tôi vẫn rất ngưỡng mộ.
Tôi có chút tự ti mặc cảm rụt về phía sau người Cố Thanh Thiên.
“Tạ Yên Duyên?” Cố Thanh Thiên lên tiếng nói.
Mỹ nhân đầy sức sống gật đầu: “Anh Cố, chào anh.”
Cô ấy vừa nói vừa quét nhìn tôi một lượt, trong mắt mặc dù có sự kinh ngạc, nhưng biểu cảm rất bình tĩnh: “Vị này là?”
Tôi không dám lên tiếng, Cố Thanh Thiên mở miệng nói: “Người phụ nữ của tôi!”
Trong đầu tôi nổ ầm một cái, giống như bị sét đánh trúng vậy, lúng ta lúng túng muốn độn thổ cho xong.
Anh ta sao có thể ở trước mặt người khác nói tôi như vậy, hơn nữa còn là đối tượng xem mắt của anh ta.
“Anh Cố, anh đây là có ý gì?” Tạ Yên Duyên đương nhiên rất không vui.
Giọng nói của Cố Thanh Thiên lạnh lùng: “Cô nghĩ là ý gì thì chính là ý đó.”
“Cố Thanh Thiên!” Tạ Yên Duyên đột nhiên đập lên bàn.
Tôi bị sự tức giận bùng phát đột ngột của cô ấy dọa hoảng sợ, theo bản năng nhìn cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ cô ấy tức đến nỗi ngũ quan biến đổi, sớm đã không có vẻ đẹp thần tiên lúc nãy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...