Cố Thanh Thiên lập tức rót nước cho tôi, đợi đến khi uống hết vài ngụm nước tôi mới hoãn lại được.
“Cô là bị quỷ chết đói bám vào người sao!” Anh tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Từ hôm qua đến giờ, ngoài hai món em ăn lúc uống rượu tối qua ra thì đây là bữa cơm đầu tiên.” Tôi nhún vai rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Cố Thanh Thiên im lặng một lúc rồi cau mày nói: “Vậy sao cô không nói sớm, đã thế tối qua lại còn uống nhiều rượu như vậy? Cô muốn uống đến chết sao!”
Tôi cố ý bĩu môi nói: “Không phải là vì hợp đồng sao! Có được một nhân viên làm hết chức trách như em thì anh có thể cười trộm rồi.”
“Ăn đi ăn đi! Nhiều đồ ăn như vậy cũng không đủ để chặn mồm của cô sao!” Cố Thanh Thiên tức giận đi sang phòng khách.
Với loại người như thế thì không thể có bất kỳ hy vọng nào với anh, tôi còn nghĩ là khi tỉnh lại thì anh sẽ có chút áy náy rồi buông tha cho tôi.
Tôi bực mình ăn hết nửa bàn đồ ăn, đợi đến lúc không ăn được nữa mới đặt bát đũa xuống.
Sau khi ăn uống no đủ thì tôi bắt đầu thu dọn đồ đác, đợi nhân viên phục vụ phòng đến lấy.
Có lẽ là Cố Thanh Thiên nghe thấy tiếng động nên anh đi từ thư phòng đến: “Ăn xong rồi sao?” . Truyện Sủng
“Đúng vậy.”
“Vậy thì lấy hành lý đi.” Anh mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài cửa.
“Cố tổng!” Tôi gọi anh lại.
Anh ta quay đâu lại nhìn tôi: “Lại có chuyện gì nữa?”
“Em như vậy... anh đợi em một chút để em đi thay quần áo.” Tôi chỉ về phía chiếc áo choàng tắm trên người.
“Nhanh lên một chút.” Cố Thanh Thiên cau mày nói.
Tôi vội vàng đi vào phòng tắm, sau đó ảo não phát hiện, hôm qua tôi quên giặt quần áo nên giờ vẫn chất đầy một đống, thậm chí nội y còn ướt sũng.
Nhưng cũng không còn cách nào nên tôi chỉ có thể cắn răng mà mặc vào.
“Cố tổng, chúng ta đi thôi.” Tôi cầm theo túi xách đi ra rồi nói.
Cố Thanh Thiên nhìn tôi rồi đột nhiên đi về phía phòng ngủ, sau đó cầm một chiếc áo ném cho tôi rồi nói: “Thay đi!”
Có áo khô để mặc thì đương nhiên là tốt rồi, tôi cũng không từ chối ý chối ý tốt của anh mà cầm chiếc áo đi vào trong nhà tắm để thay.
Anh khá cao nên áo cũng khá lớn, nên tôi quyết định sơ vin, sau đó lại mặc lên người chiếc áo khoác vest kia.
Lần này thì Cố Thanh Thiên cũng không còn ý kiến gì, sau đó chúng tôi cùng rời khỏi đó.
Trên đường đi, tôi không ngừng thuyết phục anh để tôi ở lại chuỗi khách sạn bình dân, nhưng kết quả là bị từ chối.
“Tôi không quen ở đó, trừ phi là cô dự định mỗi ngày chạy tới chạy lui.” Anh lạnh lùng nói.
Tôi ngớ người, chẳng lẽ anh tính toán mỗi ngày đều giày vò tôi sao?
Tôi bất đắc dĩ thu dọn hành lý, sau đó Cố Thanh Thiên lại chở tôi về căn phòng tổng thống kia.
Khi thấy trong tủ treo đầy quần áo của anh thì tôi không dám treo quần áo của mình vào mà chỉ để va li vào trong góc phòng, sau đó lại lấy quần áo của mình để thay rồi đưa quần áo bẩn cho nhân viên khách sạn đi giặt là.
Khi tôi đang bận việc thì tiếng chuông điện thoại của Cố Thanh Thiên vang lên, anh nhìn về phía màn hình rồi đứng dậy đi vào thư phòng để nghe điện thoại.
Sau khi đợi đến nhân viên khách sạn đi rồi đóng cửa lại thì tiếng chuông điện thoại của tôi cũng vang lên.
Khi nhìn thấy tên người gọi thì tôi lại bắt đầu lo lắng.
“Alo, ông xã...”
“Kha Kha, sao sáng nay em không gọi điện thoại báo bình an cho anh? Em không có chuyện gì chứ?” Giọng nói lo lắng của Hạng Chương truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tôi khẽ xoa mũi, rồi cười nói: “Em thì sao có thể có chuyện gì được, đây cũng không phải là lần đầu tiên đến Bình thị, chẳng qua là vì hôm qua em uống hơi nhiều đến giờ mới tỉnh, nên còn chưa kịp gọi điện thoại cho anh.”
“Không có việc gì là được rồi, em cũng nhớ uống ít một chút, tuy công việc quan trọng nhưng mà sức khỏe của em vẫn là thứ quan trọng nhất.”
Khi nghe thấy những lời dặn dò của Hạng Chương thì lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng nóng bừng.
“Em biết rồi, ông xã, anh đúng là dong dài.” Tôi vừa khóc vừa cười nói, nhưng giọng nói lại không có bất cứ điều gì khác thường.
“Anh nói nhiều còn không phải là vì muốn tốt cho em sao, lúc trước anh đã không muốn để em đến bộ phận kinh doanh rồi, đó không phải là công việc thích hợp với con gái...”
“Em làm vậy không phải là vì muốn kiếm thêm chút tiền sao, bộ phận kinh doanh có trích phần trăm, cho nên ông xã à, anh cứ yên tâm đi, em đều tính toán hết rồi.” Tôi bắt đầu làm nũng, nhưng đến khi ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thanh Thiên đang đứng ở trước cửa thư phòng, yên lặng nhìn tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...