“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng hi vọng mù mịt, thế nên tôi muốn cố gắng hơn nữa.” Tôi vội vàng nói “Cho nên tôi muốn hỏi chút, anh có thể lấy được đoạn băng giám sát bên đường gần khu của chúng tôi vào tối hôm ấy không? Có lẽ tôi có thể tìm thấy manh mối…”
Đối phương lại trầm tư, tôi sợ rằng anh ta sẽ từ chối, lại vội vàng nói: “Tôi có tiền, chỉ cần anh lấy được giúp tôi, bao nhiêu tiền đều được!”
“Cái này… chỉ cần cô có thể chi trả được, đại khái tôi thật sự có thể lấy giúp cô, có điều… Cảnh sát chắc chắn đã xem qua rồi, tôi đoán là không có tác dụng gì, bằng không sẽ không đợi đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.” Người đó ngập ngừng nói.
Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, kể từ khi Nám Nám mất tích, lần đầu tiên cảm thấy cuộc đợi có hy vọng.
“Không thành vấn đề! Chỉ cần anh có thể lấy cho tôi xem là được! Bất kể có tác dụng hay không, tôi đều sẽ trả tiền cho anh!”
“Vậy được, hẹn một địa chỉ đi ngày mai chúng ta gặp mặt nói chi tiết.” Người đó đáp.
Tôi lập tức đồng ý luôn, hẹn anh ta thời gian địa điểm rõ ràng xong, mới ôm hy vọng đi ngủ.
Thám tử tư có tên là Toàn Hà Đăng, là người đàn ông gần 40 tuổi, xem ra người giống y giọng nói vậy, già dặn, dường như đã trải qua sóng to gió lớn rồi vậy.
Người như vậy, năng lực chắc chắn rất giỏi, tôi nghĩ.
“Cô Đồng à, cô nói cho tôi thời gian mất tích cụ thể của đứa bé đi.” Anh ta cầm quyển sổ như đang ghi chép, tôi vội vàng nói cho anh ấy thời gian và địa điểm.
Anh ta gật đầu, tiếp tục hỏi: “Có ảnh của đứa trẻ không?”
“Không có…” Tôi lặng im lắc đầu.
“Đã đầy tháng rồi, mà một tấm hình cũng không có?” Anh ta có chút ngạc nhiên.
“Đều nằm trong điện thoại, nhưng điện thoại lại mất rồi.” Tôi cười gượng “Cho nên, tìm kiếm rất khó khăn, mấy ngày nay tôi đã đi phát rất nhiều đơn rồi, nhưng đều không có tin tức nào.”
Toàn Hà Đăng có chút khó khăn nhìn vào mắt tôi: “Cô Đồng à, cái này có chút rắc rối, đứa trẻ vốn dĩ đã thay đổi rất nhiều rồi, một đứa bé vài ngày tuổi, kể cả có ảnh cũng rất khó phân biệt, huồng hồ cô đến một tấm ảnh cũng không có, nói ra, chuyện này xảy ra lâu như vậy rồi, cô chắc là cũng không nhớ rõ hình dáng của đứa trẻ rồi chăng?”
“Tôi tất nhiên nhớ rõ!” tôi vội vàng đáp, “Chỉ cần để tôi nhìn thấy, thì tôi có thể nhận ra được, đó là con tôi, tôi làm sao có thể quên chứ!”
“Cô cũng không thể đến từng nhà từng hộ tìm con được, cô nói xem đúng không… thế này đi, cô nói cho tôi biết trên người đứa trẻ có đặc điểm gì không?”
Đặc điểm?
Tôi vắt óc suy nghĩ: “Con gái tôi trên mông có một cái bớt màu xanh.”
“Cái bớt đó là trên người những đứa trẻ vừa mới sinh ra đều có, theo thời gian có thể đã biến mất rồi, không được tính là đặc điểm, còn cái nào khác không?” Toàn Hà Đăng lắc đầu.
Tôi đột nhiên có chút lo lắng, cái vết bớt màu xanh đấy theo thời gian có thể biến mất đi, vậy mất bao lâu? Kí ức của tôi về con cũng sẽ theo thời gian mà biến mất sao?
“Vẫn cỏn…” Tôi có chút bối rối, “Còn có một cái rất nhỏ, lòng bàn tay trái phải của con bé có một chấm bé màu đen, rất nhỏ, nhẵn nhụi,”
“Cái khác nữa? Còn nữa không?” Toàn Hà Đăng vừa ghi chép vừa hỏi.
Trong đầu tôi trống không, phát hiện ngoài những cái này ra tôi hoàn toàn không nhớ ra cái khác, nếu sớm biết, tôi nhất định đem đặc điểm trên người con gái từ trên xuống dưới ghi chép lại, không! Nếu như, nếu như sớm biết, tôi mãi mãi sẽ không rời khỏi con bé…”
Toàn Hà Đăng ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, dường như nhìn thấy khuôn mặt ngây ra không biết gì của tôi, thôi không tra hỏi nữa, ho nhẹ một cái xong, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Cô Đồng à, đại khái câu chuyện tôi đã hiểu rồi, thứ mà cô cần tôi cũng sẽ nhờ các mối quan hệ tìm người quen giúp tôi làm, vì vậy cô xem có nên đưa trước một khoản đặt cọc không…”
“Được! Bao nhiêu?” Tôi lập tức lấy lại tinh thần hỏi.
Toàn Hà Đăng suy nghĩ một lúc, giơ ba ngón tay ra.
“Chín triệu?” Tôi lập tức lấy ví, lúc đi đên đây tôi đã đến cây rút tiền ATM bên đường, tôi dùng thẻ của Cố Thanh Thiên rút 15 triệu ra.
“Cô Đồng à cô đừng đùa chứ, bây giờ chín thì có thể làm được gì chứ? Chín mươi triệu, chỉ là tiền cọc.” Toàn Hà Đăng nhìn tôi đáp.
“Chín mươi triệu?” Tôi không nhịn nổi thấp giọng kêu lên, “Nhiều như vậy!”
Khuôn mặt của Toàn Hà Đăng xị xuống: “Cô Đồng à, con cái hay tiền quan trọng hơn? Nếu là con của tôi, đừng nói là chín mươi triệu, 300 triệu tôi cũng không tiếc, nếu cô tiếc, thì thôi vậy!”
“Hơn nữa, là tự cô nói với tôi cô có tiền, không sợ tốn tiền, bây giờ chỉ đưa tiền cọc thôi mà lại tiếc như vậy? Tôi thấy đứa trẻ này cô đừng tìm thì hơn!” Anh ta lại tiếp tục nói, đứng dậy như chuẩn bị rời đi.
Tôi nhất thời hoảng loạn, vội vàng kéo tay anh ta: “Toàn tiên sinh à, anh đừng tức giận, tôi không có nói là tiền nhiều, tôi chỉ là không ngờ tiền đặt cọc lại nhiều đến vậy, không mang đủ…”
“Vậy cô đem theo bao nhiêu?” Ông ta xoay người ngồi xuống hỏi.
Tôi dốc hết tiền trong ví ra đưa cho ông ta: “Hôm nay tôi chỉ mang có mười lăm triệu.”
“Ít vậy?” Toàn Hà Đăng chau mày, không hề đưa tay ra nhận.
Tôi hoảng quá, đặt tiền trước mặt anh ta, vội vàng nói: “Toàn tiên sinh à, tôi có mang theo thẻ, lát nữa tôi đi rút tiền đưa cho anh.”
“Vậy được.” Lúc này Toàn Hà Đăng mới cất tiền vào trong túi, rồi lôi ra mấy tờ giấy từ trong túi công văn đem theo đưa cho tôi, nói với tôi giải quyết việc chung: “Cô Đồng à, cô xem đi, đây là hợp đồng mà tôi phác thảo ra, có vấn đề và yêu cầu gì chúng ta có thể cân nhắc lại.”
Cầm lấy hợp đồng xem qua, nhăn mày, đây hoàn toàn là một bản thỏa thuận không công bằng, chỉ có giao hẹn tôi không ngừng đưa tiền, không có quy định đối phương đạt được yêu cầu và đạt được thời gian.
“Đây…” Tôi có chút do dự.
Lúc này, Toàn Hà Đăng mở miệng nói: “Cô Đồng à, tôi biết cô đang băn khoăn điều gì, nhưng nhóm chúng tôi đều như vậy, chúng tôi chỉ có thể đảm bảo cố gắng hết sức giúp cô tìm kiếm, nhưng không đảm bảo nhất định sẽ tìm thấy giúp cô, điều này cô có thể hiểu không?
“Đứa trẻ mất tích trong cả nước nhiều như vậy, nếu mà dễ dàng tìm thấy đến thế, thì cũng sẽ không có người tìm mười mấy hai mươi năm vẫn đang tìm kiếm, cô nói xem đúng không?”
“Cô không có ảnh của đứa trẻ, đặc điểm của đứa trẻ cũng chỉ nhớ có mỗi điểm đấy, bản thân cô cũng tìm lâu như vậy, chắc hẳn biết rõ khó khăn tìm kiếm thế nào phải vậy không?”
“Cô Đồng à, con người tôi trước nay thật thà, không hề phóng đại sự thật nói tôi nhất định có thể tìm thấy con cho cô, đó là lừa tiền của cô, tôi chỉ có thể nói, tôi rất hiểu cảm giác của cô lúc này, rất đồng cảm với cô, thế nên tôi nguyện dốc hết tâm sức của mình ra để có thể giúp cô tìm thấy con.”
“Tất nhiên, nếu cô vẫn còn hoài nghi tôi, giao dịch này giữa chúng vẫn chưa bắt đầu có thể lập tức chấm dứt”
Vừa nói anh ta vừa rút mười lăm triệu trong túi ra, đặt lên bàn.
Tôi nhìn hợp đồng, nhìn lên đống tiền trên bàn, rồi lại nhìn khuôn mặt của anh ta, chần chừ không quyết.
Có giọng nói nói với tôi, tất cả đều là lừa người cả, thế nhưng tôi không muốn nghe, vì tôi cảm nhận được Toàn Hà Đăng nhìn không giống người xấu, hơn nữa từng câu nói của anh ta đều xuất phát từ đáy lòng, không phải vì lừa tiền mà là người ôm đồm nhiều việc.
“Tôi hiểu ý của anh, thế nhưng camera giám sát ấy? Anh có thể lấy được không?” Tôi mấp máy môi hỏi.”
“Điều này hoàn toàn không thành vấn đề.” Toàn Hà Đăng vỗ ngực đáp.
Tôi đẩy hợp đồng về phía anh ta: “Anh viết đảm bảo có thể lấy được đoạn ghi hình giám sát vào tối đêm hôm đó lên trên đây, tôi lập tức kí, có điều tiền cọc là 60 triệu, đợi đến khi lấy được đoạn băng giám sát, tôi sẽ tiếp tục đưa cho anh 30 triệu, chỉ cần tìm thấy con, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”
“60 triệu á…” Toàn Hà Đăng nghĩ một lúc, gật đầu “được rồi.”
Anh ta vừa nói vừa viết ngoáy mấy chữ lên hợp đồng, rồi đưa cho tôi: “Kí đi, lời cảnh cáo nói ở đằng trước, tìm không được con thì cũng không được quỵt tiền.”
“Tôi hiểu.” Tôi gật đầu, cầm bút lên kí tên của mình lên trên hợp đồng.
Toàn Hà Đăng nhìn tôi kí xong, đem hợp đồng phân ra làm hai bản, một bản đưa cho tôi, một bản nhét vào túi tài liệu của anh ta, đứng dậy giơ tay ra: “Cô Đồng, như vậy giao dịch của chúng ta đã hoàn thành rồi, hi vọng có thể hợp tác vui vẻ, bây giờ cô đi rút tiền đi?”
Tôi giơ tay ra bắt tay anh ta, đi đến cây rút tiền cùng anh ta, rút ra một 45 triệu đưa cho anh ta.
Tôi với Toàn Hà Đăng vẫn chưa kịp chào nhau, điện thoại của Cố Thanh Thiên gọi đến.
“Cố tổng…”
“Một tháng 30 triệu?” Giọng của Cố Thanh Thiên tràn đấy sự châm biếm.
Tôi nuốt nước bọt, giải thích một cách nhạt nhẽo: “Cố tổng, đúng lúc tôi có việc gấp cần tiền…”
“Tôi không quan tâm cô tiêu bao nhiêu, tôi muốn biết, cô định trả thế nào.” Cố Thanh Thiên lạnh lùng đáp.
“Chúng ta…chúng ta không phải có giao dịch sao?” Tôi lắp bắp đáp.
“Vậy cô tốt nhất đáng giá từng ấy tiền.” Cố Thanh Thiên nói xong liền tắt máy.
Tôi ngu ngơ đứng bên đường một lúc, lắc lắc đầu, gạt bỏ lời nói của Cố Thanh Thiên sang một bên trước đã.
Cái gì gọi là đáng, cái gì gọi là không đáng? Tôi chẳng qua là bán mình đắt một chút, anh ta nhiều tiền như vậy, chắc là sẽ không để ý đâu.
Hiện nay điều quan trọng nhất là, phía Toàn Hà Đăng có thể lấy được đoạn băng giám sát, thì con gái tôi có hi vọng rồi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng tôi liền tràn đầy dũng khí và sức mạnh, đến bước chân cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Hơn nữa, hôm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn hơn, tôi phải vui vẻ lên!
Vừa nghĩ vừa về nhà, điện thoại đột nhiên reo lên, là Trình Gia Tiên gọi đến, nói lát nữa sẽ đến nhà thăm tôi, hỏi tôi có ở nhà không.
“Mình đang ở ngoài, sắp về nhà rồi.” Tôi đáp.
“Vậy thì gặp nhau ở ngoài đi.” Trình Gia Tiên tắt máy luôn.
Ở một quán cà phê, tôi với Trình Gia Tiên gặp nhau, cô ấy vừa gặp tôi liền chau màu: “Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại gầy đi rồi?”
“Có sao?” tôi cười gượng, “Gầy không tốt à? Mình đang giảm béo.”
“Đứa bé vẫn chưa có tin tức à?” Trình Gia Tiên thở dài hỏi.
Tôi lắc đầu.
Lặng im một lúc, Trình Gia Tiên nhìn tôi một cái: “Cậu với Hạng Chương…”
“Trên danh nghĩa thôi.” Tôi không giấu giếm cô ấy.
Mặc dù nội tình cụ thể tôi không thể nói, nhưng tình hình của tôi và Hạng Chương bây giờ, khó có thể giấu được, chi bằng nói thẳng với cô ấy.
“Từ sau khi con gái mất tích, mình và anh ta không còn gì để nói với nhau rồi.”
“Vậy cậu cứ kéo dài như vậy, không ly hôn sao?” Trình Gia Tiên nhìn tôi thăm dò, “Tại sao, cậu vẫn còn yêu anh ta?”
Tôi trau mày nhìn li cà phê trên bàn, cười gượng: “Cái gì mà yêu với không yêu, mình bây giờ chỉ muốn tìm con, hơn nữa, là anh ta không đồng ý li hôn với mình.”
“Anh ta không đồng ý li hôn với cậu?” Trình Gia Tiên hét lên một tiếng, giọng nói hơi to, “Sao anh ta có thể không đồng ý li hôn với cậu?”
“Nhỏ tiếng chút.” Tôi chau mày nhìn xung quanh, nói với cô ấy.
Sắc mặt Trình Gia Tiên đột nhiên ngây ra, hạ thấp giọng xuống: “Hạng Chương không phải sớm đã có người tình rồi sao? Không phải vì đứa con mới tiếp tục ở bên cậu mà? Tại sao lại không đồng ý li hôn với cậu chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...