Ngoại Tình Ngọt Ngào

Tôi đơ người ra đó, chân tay lạnh toát, lẽ nào tối qua không phải là mơ?

“Nhớ ra rồi à?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói.

Tôi lúng túng không biết trốn đi đâu.

Cố Thanh Thiên tiếp tục nói: “Đồng Kha Kha à, hết lần này đến lần khác, tôi thật sự vẫn không nhìn ra, lúc cô cởi mở thì cũng nhiệt tình hết sức đấy chứ”

Trong phút chốc người tôi đỏ ửng từ mặt xuống chân.

“Lần thứ nhất thid cô vừa lên xe thì cởi đồ, lần thứ hai thì đè tôi xuống hành lang công ty, còn lần này thì nhân lúc tôi chưa tỉnh ngủ cứ thế cởi đồ tôi ra, cô nói xem, lần sau cô tính làm gì tiếp đây?” Cố Thanh Thiên như cười như không nhìn tôi.

Tôi cố né tránh ánh mắt anh ta, không dám nhìn anh ta “Mấy giờ rồi vậy?”

Cố Thanh Thiên vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ trên đầu giường nhìn qua: “bảy giờ rồi.”

“Cái gì?” tôi ngồi phắt dậy, chiếc chăn mỏng theo đường cong cơ thể rơi xuống, cảnh giác ánh mắt rực lửa ấy của Cố Thanh Thiên, tôi vội vàng kéo chăn lên che ngực, “Đã 7 giờ sáng rồi à? Tôi phải về nhà ngay.”

Nhảy xuống giường, nhìn thấy một đống quần áo vứt ở góc nhà, tôi vội vàng chạy lại nhặt lên, một luồng hơi nồng nặc mùi rượu phả vào.

Được thôi, đây là quần áo của mình mình không thể chê bai.

Cố nhịn cái mùi hôi ấy, tôi nhanh chóng mặc quần áo vào.

Cố Thanh Thiên ngồi dậy, tựa vào đầu giường nhìn tôi “Bảy giờ sáng của ngày thứ 3….”

“Là sao?” tôi ngây người ra, cầm lấy quần áo trong tay mơ hồ nhìn anh ta.

“Tối hôm trước cô uống say ở quán rượu, sau đó hôm qua ngủ nguyên một ngày, đến tối lại ở với tôi cả đêm, cho nên bây giờ là 7 giờ sáng của ngày thứ 3.” lời nói của anh nhẹ như mây đáp.

“Cái gì?” tôi hét lên một tiếng, tôi vội vàng mặc quần áo vào, cũng không thèm để ý đến việc phải né tránh ánh mắt của Cố Thanh Thiên, dù gì cái gì đáng thấy anh ta đều thấy hết cả rồi.

Một ngày hai đêm không về, Hạng Chương liệu có cho rằng tôi bỏ trốn rồi gọi điện cho bố tôi rồi không?

Càng nghĩ càng sợ, hai tay run bần bật mặc quần áo rồi chạy đến cái tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại lắp bắp hỏi “Cái… điện thoại này có thể gọi điện được không?”

“Được” Cố Thanh Thiên gật đầu.


Tôi cầm lên, tay run run ấn đi ấn lại hai lần mới ấn chính xác số điện thoại, tiếng chuông reo lên rất lâu mới nghe thấy giọng của Hạng Chương: “Alo…”

“Hạng Chương, Hạng Chương anh…” tôi vốn định muốn nói với anh ta rằng tôi không bỏ trốn, tôi không có nói cho bất kì ai, định hỏi anh ấy có quấy rầy bố tôi không, nhưng ánh mắt đột nhiên lướt qua Cố Thanh Thiên, tôi ý thức được những lời nói này không thể nói trước mặt anh ta được, bèn gượng gạo chuyển sang lí do khác.

“Hạng Chương anh đừng tức giận, tôi ra ngoài chơi quên luôn cả thời gian, lát nữa tôi về nhà, anh yên tâm, không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu…”

“Đồng Kha Kha?” giọng nói của Hạng Chương vẫn còn chút mơ hồ.

Tôi vội vàng trả lời, lo sợ bất an hỏi anh ta: “Hạng Chương, những điều tôi nói anh đã hiểu chưa?”

“Ừm... biết rồi” Hạng Chương đáp.

Tiếp đó tôi nghe thấy giọng nói của Hạ Khải Quyền.

“Chương à, sớm thế này, là ai vậy?”

“Là Đồng Kha Kha, nói là lát nữa sẽ về.” Hạng Chương vẫn chưa cúp máy, nói với Hạ Khải Quyền.

Hạ Khải Quyền “ừm” một tiếng, bực dọc nói “Đúng là mụ đàn bà điên, ra ngoài chạy nhảy lung tung, biết đường về là tốt rồi, tắt điện thoại rồi ngủ thêm lát nữa đi.”

“Ừm.”

Tôi nghe thấy tiếng đáp lại của Hạng Chương, sau đó là tiếng điện thoại đặt xuống, hình như anh ta cứ tưởng anh ta đã tắt máy rồi, thực ra không phải.”

Tiếp đó là giọng của Hạ Khải Quyền: “Đừng đùa nữa, buồn ngủ chết đi được.”

“Em yêu à, tối qua em đã không cho anh rồi, dù gì cũng đã tỉnh rồi, làm cái đi.”

“Biến đi.”

“Dù gì cũng là cuối tuần, làm một cái rồi lại ngủ tiếp nha.”

“Hừm... Hạng Chương, anh làm gì mà thèm khát đến như vậy…”

“Em yêu, nào, ngoan nào…”

Tôi tắt vội điện thoại, cắn mạnh vào môi.


“Cô sao vậy?” giọng nói ở kế bên đột nhiên vang lên, tôi bị dọa đến run cầm cập, vội vàng cho hai tay đang run rẩy ra đằng sau.

Cố Thanh Thiên chau mày nhìn tôi “Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế kia? Hạng Chương mắng cô à?”

“Ừm? ừm...” tôi gật đầu lia lịa, có chút bất lực ngồi xuống mép giường.

Hạng Chương chỉ quan tâm đến chuyện tôi có ra ngoài nói nhăng quậy gì không thôi, còn về việc tôi có về nhà hay không, anh ta hoàn toàn không để ý, thế thì hà cớ gì tôi phải vội vàng như vậy chứ?”

“Tại sao lại không nóng lòng về nữa à?” Cố Thanh Thiên kì lạ hỏi “Tôi còn cứ tưởng cô còn vội về để cho con ăn nữa cơ.”

Con sao? Tôi cười đau khổ, định nói với anh ta đã không còn đứa con nào nữa rồi, nhưng rồi lại nghĩ, ngoài bản thân mình ra, ai thèm để ý mình chứ? Hạng Chương cũng không quan tâm, chẳng nhẽ lại hi vọng vào một người xa lạ để ý mình sao?

Có người đã từng nói, mọi chuyện trên đời này đều không có sự đồng cảm, chỉ có bản thân mình biết, vì vậy hà tất gì phải kể khổ và than phiền cơ chứ.

Tôi đứng dậy, nói khẽ: “Tôi về đây.”

Cố Thanh Thiên không trả lời, đến lúc tôi đi ra ngoài cửa, nghe thấy anh ta gọi tôi.

“Đồng Kha Kha…”

Tôi lưỡng lự một lúc, không quay đầu lại, mở cửa bước đi.

Về đến nhà, Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đã dậy rồi, đang ăn sáng trong bếp, tôi thản nhiên đi về phòng, Hạng Chương gọi tôi: “Đồng Kha Kha.”

Tôi đứng lại, nhìn anh ta đi đến trước mặt tôi, chau màu ngửi ngửi, mặt khinh thường: “Cô thật là có bản lĩnh lớn đấy, trộm tiền, uống rượu, cả đêm không về, cô muốn làm cái gì?”

“Anh quản tôi làm cái gì?” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh yên tâm, cho dù tôi có uống rượu đến chết ở ngoài thì cũng không nói ra bí mật của anh đâu! Hai ngày này anh không làm phiền bố tôi đấy chứ?”

“Cô yên tâm, giao dịch giữa hai chúng ta vẫn còn, làm sao tôi có thể nhẫn tâm như vậy được chứ.” Anh ta cười khẩy một cái.

Giao dịch, giữa tôi và anh ta, bây giờ cũng là giao dịch.

Tôi bĩu môi, rồi vòng qua người anh ta đi về phòng, Hạng Chương đứng đằng sau hét: “Đồng Kha Kha, cô muốn điên như thế nào tôi không quản, nhưng nhớ kĩ phải giữ lại chút thể hiện cho nhau, còn nữa… đừng có vác cái bụng chửa của thằng nào đấy về đây!”

Tôi khựng lại, cứng đầu quay lại nhìn anh ta, có cảm giác như trong lời nói của anh ta, dường như đã biết được điều gì đấy, thế nhưng, tôi việc gì phải sợ, việc gì phải để tâm đến hắn?


“Nhìn cái gì?” Hạng Chương chau mày đáp.

Tôi cười nhạt: “Cho dù tôi có con với người khác thì đã làm sao? Anh có thể sinh con được sao? Không phải anh muốn có con trai lắm sao? Bảo Hạ Khải Quyền đẻ con cho anh đi, xem xem anh ta có cái khả năng đấy không.”

“Đồng Kha Kha, tôi không đùa với cô đâu!” Mặt Hạng Chương lạnh lùng “Đáng nhẽ nếu cô sinh được con trai thì chuyện này đã xong rồi, ai ngờ đâu cô lại sinh ra một đứa con gái, lại còn biết được chuyện của tôi với Tiểu Hạ…”

“Nếu đã biết rồi, thì sự việc đơn giản thôi, mặc kệ cô muốn điên như thế nào, đẻ con xong rồi hẵng điên tiếp.”

“Đợi đến khi cô tĩnh dưỡng nửa năm, chúng ta đi thụ tinh nhân tạo, cô có thể sinh ra một đứa giống tôi, rồi lại thêm một đứa giống Tiểu Hạ, như vậy gia đình chúng tôi sẽ đầy đủ cả rồi.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không ngờ hắn ta lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, tôi vốn nghĩ giữ tôi ở lại chính là để giúp họ che đậy mối quan hệ đồng tính của họ, hóa ra tôi đã quá ngây thơ rồi.

Bọn họ thật sự đã bàn tính với nhau kĩ rồi, để tôi làm người đẻ mướn, đẻ con thay họ….

“Anh, các người.... thật là…”

Tôi tức giận nói không nên lời, toàn thân không ngừng run lên.

Nếu nói bọn họ là cầm thú thì sỉ nhục cầm thú quá, bọn họ cơ bản ngay đến cầm thú cũng không bằng!

“Kha Kha.” Giọng nói của Hạng Chương đột nhiên mềm lại “Tôi biết làm như thế này cô rất khó chịu, nhưng tôi cũng không còn cách nào, cô cũng biết bố mẹ tôi muốn có một đứa cháu trai như thế nào rồi đấy, vì chuyện này mà họ thúc giục chúng ta một năm rồi, kết quả cô lại sinh ra một đứa con gái…”

“Kha Kha, tôi đảm bảo, chỉ cần cô đẻ được một đứa con trai, thì nhà họ Hạng chúng tôi tùy ý nghe cô sai bảo, bố mẹ tôi, tôi và Tiểu Hạ cũng sẽ cung phụng cô như hoàng hậu, thế này còn không được nữa sao?”

Tôi cười “ha ha”: “Anh bảo bố mẹ anh đi mà cung phụng Hạ Khải Quyền ấy.”

Tôi xoay người bước vội về phòng ngủ, đóng cửa chặt lại, tôi run rẩy bịt miệng lại, đem tiếng hét tức giận của mình vào dùng cú đấm, đấm vào tường.

Ông trời ơi, Đồng Kha Kha con rốt cuộc đã tạo nghiệp gì, mắt ông mù rồi sao, để con gặp phải cái loại cặn bã này!

Dựa vào cánh cửa, tôi cố gắng hít thở, hít thật sâu, nhưng không khí trong cơ thể dường như bị rút hết rồi, rõ ràng đang hít thở, mà lại ngạt thở giống như phổi bị xé nát vậy.

Chạy về phía giường, cầm lấy bộ quần áo bé xinh và chiếc gối nhỏ của con áp lên mặt, hương sữa thoang thoảng quấn lấy tôi, tôi mới giống như sống trở lại, mới có thể hít thở bình thường.

Nám Nám, nếu như mẹ không tìm thấy con thì phải làm sao đây?

Nghĩ đến những lời Hạng Chương nói, nghĩ đến kế hoạch của hắn ta và Tiểu Quân, tôi lạnh run người.

Định đợi nửa năm sau tôi thụ tinh nhân tạo sinh con cho họ ư? Đừng có hòng!

Cho dù tôi có đẻ con cho ăn xin bên lề đường thì cũng không bao giờ đẻ con cho hai tên súc vật kia! Nắm chặt bộ quần áo nhỏ bé của con, tôi thầm thề trong lòng.


Sau khi bình tĩnh lại, tồi ngồi lặng yên một lúc, cầm bộ quần áo sạch ra ngoài phòng tắm tắm rửa.

Hạng Chương và Hạ Khải Quyền không có nhà, thật là yên bình, tôi khóa chặt cửa nhà tắm lại, cởi bỏ bộ quần áo bẩn trên người.

Nhìn qua gương, cơ thể vẫn còn vết tích mà Cố Thanh Thiên để lại, tôi đột nhiên nhớ không ra, anh ta có dùng biện pháp tránh thai nào không.

Hay là ra ngoài mua thuốc uống? Tôi không chắc chắn.

Bất giác xoa xoa bụng, tôi cười nhạt một cái.

Tại sao phải uống thuốc chứ, tôi thà rằng sinh con cho Cố Thanh Thiên, cũng không để Hạng Chương đạt được ý đồ của hắn.

Nghĩ đến dáng vẻ giậm chân tức giận của Hạng Chương và Hạ Khải Quyền khi biết tôi có thai, tôi không nhịn nổi cười to hai tiếng “ha ha”, trong lòng thoải mái vô cùng mà tắm.

Tắm xong, cho quần áo vào trong máy gặt, tôi nấu ít đồ ăn, vừa ăn vừa nghĩ đến những ngày tháng sau này phải làm sao.

Điện thoại mất rồi, trong người cũng không có tiền, mấy hôm trước lấy trộm tiền của Hạng Chương xong, chắc hẳn sau này hắn ta sẽ chú ý hơn, còn tôi cũng không muốn sống như một tên trộm nữa.

Nên đi kiếm việc nuôi thân trước đã, hay là tiếp tục tìm con gái

Tôi cảm thấy tôi vẫn cần nói chuyện với Hạng Chương, tôi có thể giúp hắn giữ bí mật, nhưng hắn nên cho tôi tiền để tôi đi tìm con, thế nhưng tia hi vọng này mờ mịt quá, suy cho cùng mày cũng không thể trông chờ vào một kẻ cướp đi tiền của hồi môn của mày tự nhiên có chút nhân tính được.

Thế nhưng, vẫn phải thử!

Tôi đợi cả một ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc Hạng Chương và Hạ Khải Quyền về, thấy tiếng cười nói hihi haha của họ, tôi từ ghế sofa đứng dậy, nhìn chằm chằm vào họ.

Hai người bọn họ bị tôi dọa cho một trận, nhíu mày quát ầm lên: “Đồng Kha Kha, cô không bật điện lên muốn làm cái gì đây?”

Đèn sáng lên, tôi chưa quen mắt, nhíu mày lại, sau khi quen được ánh sáng trước mắt xong, tôi nhìn vào Hạng Chương nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?”

“Tôi muốn tiền sinh hoạt! Tôi một xu không dính túi!” Tôi thản nhiên yêu cầu.

Hạng Chương cười giễu cợt: “Cô muốn tiền sinh hoạt gì? Đồ dùng trong nhà không phải là tôi với Tiểu Hạ bỏ tiền ra sao, để cô ăn uống ngủ nghỉ miễn phí, cô còn đòi tiền sinh hoạt?”

“Tôi phải đi tìm con! Tôi cần tiền!” Tôi ngắt lời anh ta, “Hơn nữa điện thoại của tôi mất rồi, tôi cần phải mua điện thoại.”

“Chỗ tôi vẫn còn một chiếc điện thoại dự phòng đấy.” Hạ Khải Quyền đột nhiên nói.

Hạng Chương nắm lấy hai bờ vai của anh ta một cái: “Vậy thì em lấy cho cô ta dùng đi, để tránh khi có việc tìm không được cô ta.”

Hạ Khải Quyền gật đầu, đi vào phòng ngủ của hắn cầm ra một chiếc điện thoại chỉ có chức năng nghe gọi và gửi tin nhắn đưa cho tôi: “Này, cầm lấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui