NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Hạng Chương không xảy ra chuyện, anh ta chỉ là không muốn nghe điện thoại của tôi mà thôi!

Câu nói này của Cố Thanh Thiên, cứng rắn xé ra sự ngụy trang cố làm ra vẻ không có chuyện gì của tôi.

Hạng Chương là người trưởng thành rồi, làm sao dễ dàng xảy ra chuyện?

Không có tin tức xe taxi xảy ra tai nạn trên đường đến sân bay, không có tin tức máy bay rơi xuống, thế giới trước mắt tôi bình ổn như vậy, ngoại trừ chuyện Hạng Chương mất tích này.

Nhưng tôi thà tin anh ta xảy ra chuyện, cũng không muốn tin anh ta không muốn liên lạc với tôi.

“Tôi không tin!”

Tôi không khống chế được đột nhiên hét lớn với Cố Thanh Thiên.

“anh lừa tôi! Hạng Chương không phải là loại người đó! anh ấy nếu như không xảy ra chuyện, tại sao lại không nhận điện thoại của tôi? anh ấy sẽ không! Sẽ không…”

“Thật sao?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, hỏi.

Tôi có chút cảm thấy sụp đổ, anh ta không cần phải làm gì, chỉ cần bị đôi mắt nhìn rõ chuyện đời đó của anh ta nhìn, tôi liền không nói ra một câu nào nữa.

Đặt mông ngồi lên trên sofa, cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút hết đi, tay chân như nhũn ra, cơ thể cũng không khống chế nổi run lên không ngừng.

Cố Thanh Thiên đứng ở chỗ cách tôi khoảng hai ba bước, yên lặng nhìn tôi, tôi cắn răng nhìn anh ta cười một chút: “Cố tổng, anh nói… tôi có phải là bị bỏ rơi rồi hay không?”

anh ta không nói lời nào, tôi lại cười đau thương: “anh có phải là cảm thấy tôi vô cùng đáng thương hay không? Một người phụ nữ mang thai bị chồng bỏ rơi.”

Tôi cũng không biết là làm sao, tôi đột nhiên rất muốn nói chuyện với người khác, và Cố Thanh Thiên là người duy nhất ở bên cạnh tôi lúc này, nói trên góc độ nào đó, anh ta từng thấy tôi mất mặt nhất, tôi cũng không sợ ở trước mặt anh ta lộ ra bản thân càng khó chịu hơn.

“Bọn họ đều bảo tôi, bảo tôi dùng việc mang thai buộc chặt chồng là biện pháp thất bại nhất, tôi không nghe. Tôi cho rằng Hạng Chương thích tôi, thích đứa bé này. Nhưng bây giờ, hình như bọn họ nói đều đúng rồi. Trong quan hệ vợ chồng, trừ khi người đàn ông thích đứa bé này, nếu không chỉ dựa vào một đứa bé, căn bản duy trì không nổi tình cảm vợ chồng.”

“Cố tổng, anh cũng là đàn ông, anh nói xem, đàn ông tại sao lại nhẫn tâm như vậy?”

“Đứa bé còn mấy tháng nữa là ra đời rồi, sao không thể… sao không thể nhìn thấy sau khi đứa bé ra đời rồi hãy quyết định à? Có lẽ đứa bé này rất được người khác yêu thương, sẽ khiến người ta rất không nỡ rời xa?

Tôi cũng không biết tôi đang nói linh Tình gì, nghĩ những gì, tôi chỉ cảm thấy tôi không thể dừng lại, tôi sợ tôi vừa dừng lại thì sẽ không nhịn được khóc thành tiếng.

Nhưng Cố Thanh Thiên lại đột nhiên xoay người rời đi, giống như căn bản không muốn nghe tôi nói vậy.


Tôi cắn môi, ngồi cứng nhắc, mãi đến khi Cố Thanh Thiên đưa cho tôi một chiếc khăn.

“Muốn khóc thì khóc đi, còn nói linh Tình nhiều như vậy!”

Tôi cầm khăn, khóc òa lên.

“Tại sao? Tôi vì anh ta làm nhiều chuyện như thế, tôi vì anh ta cũng ngủ với anh rồi, chẳng nhẽ tôi làm đến thế vẫn không đủ sao? anh ta vì sao muốn bỏ rơi tôi?” Tôi vừa khóc vừa chất vấn, cũng không biết đang hỏi ai.

“Cố tổng, anh còn cần tôi không? Tôi ngủ cùng anh, anh giúp tôi tìm anh ta trở về có được không?” Tôi khóc hỏi.

Khuôn mặt Cố Thanh Thiên đen sầm lại tới mức dọa người: “Cô còn nói những lời này nữa, tôi sẽ loại bỏ anh ta, để anh ta không sống nổi ở Phùng Thị và Bắc Thành, cô có tin hay không?”

Tôi co rúm lại, che khăn òa khóc to lên.

Đàn ông không một ai tốt đẹp!

Hạng Chương không cần tôi, Cố Thanh Thiên còn động một chút là uy hiếp tôi, mẹ kiếp toàn là lũ khốn kiếp!

Tôi ngồi trên ghế sofa, che khăn mà Cố Thanh Thiên đưa cho tôi, khóc đến mức không thở nổi.

Cố Thanh Thiên lại rời khỏi phòng khách, một lát sau mang một cốc nước đưa đến trước mặt tôi: “Này, uống bổ sung nước rồi tiếp tục khóc.”

Cái này… Khốn kiếp!

Tôi nhận lấy ly nước, hai tay khống chế không nổi phát run lên, run đến mức nước cũng sóng sánh ra ngoài nhỏ lên đùi.

Cố Thanh Thiên thở dài, ngồi bên cạnh tôi, đỡ lấy ly nước: “Còn phải cần người đút cho à?”

Tôi thút thít uống vài ngụm nước, bởi vì khóc đến mức co quắp lại, răng không ngừng đập vào trên cốc sứ, phát ra những tiếng lanh lảnh.

Làm mềm giọng, Cố Thanh Thiên cầm ly nước đi: “Khóc đi.”

anh ta nói như vậy, tôi ngược lại khóc không nổi, nắm chặt khăn ngồi ngây dại trên ghế sofa, trong đầu loạn cào cào, giống như xem phim vậy. Tôi và Hạng Chương lúc nhỏ, tôi và Hạng Chương lúc trưởng thành, tất cả những thứ nhỏ nhặt chúng tôi cùng nhau bước qua đều cùng chen vào, chen đến mức đầu cũng sắp nổ tung vậy.

“Cô bây giờ định làm như thế nào?” Cố Thanh Thiên đột nhiên hỏi.

Tôi nhìn mặt đất, ngỡ ngàng lắc đầu.


“Bây giờ bỏ đứa bé còn kịp không?” anh ta lại hỏi.

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, căm hận nhìn anh ta chằm chằm, giống như anh ta là loại xấu xa tội ác tày trời: “Tôi tại sao phải bỏ con? Đây là con của tôi!”

anh ta nhún vai, buông tay nói: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi, dù sao xã hội bây giờ, làm một bà mẹ đơn thân cũng không dễ dàng như thế.”

Tôi cắn răng thật chặt, một lần nữa nhìn dưới mặt đất ngây người ra.

Mẹ đơn thân…

Tôi theo bản năng sờ lên bụng, giống như có cảm ứng, đứa bé trong bụng đột nhiên đạp một cái.

Nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống.

Cho dù làm một bà mẹ đơn thân không được người ta đón nhận, tôi cũng muốn giữ lại đứa bé này! Đây là con của tôi! Nó đã biết đạp, bỏ nó đi, nó sẽ đau đớn…

“Nó lại đạp à?” Cố Thanh Thiên nhẹ giọng hỏi.

Tôi rất ngạc nhiên, sự tác động qua lại giữa tôi và đứa bé, anh ta dường như đều biết. Thật không biết năng lực quan sát sắc mặt và lời nói này anh ta làm sao mà luyện được.

Tôi sờ vào chỗ đứa bé vừa mới đạp, gật đầu.

“Cô chắc chắn muốn giữ lại nó chứ?” anh ta lại hỏi.

Tôi lại gật đầu.

Cố Thanh Thiên thở dài: “Được rồi, vậy thì giữ lại đi, dù sao một đứa bé cũng ăn không hết là bao cơm.”

anh ta đây là có ý gì?

Tôi không hiểu nhìn anh ta, sau đó liền nghe thấy anh ta mở miệng nói: “Sau này cô mang theo đứa bé này đi theo tôi.”

Cái gì?

Tôi chấn động kinh ngạc nhìn anh ta, thật sự không dám tin vào tai mình.


“anh… anh nói gì?”

“Tôi nói tôi chăm sóc cô và đứa bé.” Ánh mắt Cố Thanh Thiên trầm tĩnh nhìn tôi, tôi hoàn toàn nhìn không thấu suy nghĩ của anh ta, nhưng bị lời nói của anh ta làm cho tim đập mạnh.

Tôi chợt đứng lên: “Cố tổng, lời của anh tôi sẽ coi như chưa nghe thấy. Thời gian không còn sớm nữa, anh về đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi.”

Vừa dứt lời, trong bụng từng cơn đau thắt, tôi cau mày ôm bụng khẽ rên lên.

Cố Thanh Thiên vội vàng đứng bên cạnh tôi đỡ tôi: “Sao vậy?”

“Tôi… bụng tôi đau…” Tôi nắm lấy cổ tay anh ta, mồ hôi lạnh dầm dề.

“Đau bụng?” Cố Thanh Thiên khẽ rủa mạ, đột nhiên khom người ôm tôi lên sải bước đi ra ngoài: “Cô vẫn ổn chứ? Chịu đựng một chút, tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện.”

“Vẫn… vẫn ổn!” Tôi thật thà động cũng không dám động đậy, để mặc anh ta ôm tôi chạy xuống lầu.

Xe của anh ta dừng ở ven đường, sau khi đặt tôi vào trong, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Thế nào rồi? Còn đau không? Vô cùng đau sao?” Là dáng vẻ vô cùng lo lắng.

anh ta lo lắng như vậy, tôi lại không căng thẳng nữa, ngay cả bụng cũng không đau nữa.

Tôi sợ hãi nhìn anh ta: “Cố tổng, bụng tôi hình như lại không đau nữa…”

“Không đau nữa?” Cố Thanh Thiên sững sờ một lúc, sau đó cau mày nói: “Không đau cũng phải đi bệnh viện xem thử, bộ dạng này của cô rất làm người ta sợ hãi rồi.”

Tôi không từ chối ý tốt của anh ta. Cùng anh ta đến bệnh viện, báo cấp cứu.

Cũng may kết quả kiểm tra không vấn đề gì, bác sĩ nói bụng tôi đau có lẽ là tâm trạng quá kích động và căng thẳng dẫn đến phản ứng sinh lý.

“Tâm trạng của phụ nữ có thai không thể quá kích động, anh thân làm chồng cô ấy, nhất định phải chăm sóc đến các mặt tình cảm và sinh hoạt của cô ấy, chú ý kịp thời khuyên bảo cô ấy… Còn nữa, cô ấy bây giờ nếu đã xuất hiện triệu chứng đau bụng, bằng mọi cách không được làm chuyện quan hệ vợ chồng, tránh để thai nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

Bác sĩ liên tục dặn dò Cố Thanh Thiên những chuyện cần chú ý, tôi cúi đầu, quẫn bách hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, lại không thể cắt ngang lời nói của bác sĩ, nói với ông ấy người đàn ông này không phải là chồng tôi.

Đến khi bác sĩ dặn dò xong rồi, Cố Thanh Thiên dìu tôi rời khỏi phòng chẩn đoán, quay lại trước xe của anh ta.

“Vào đi.” anh ta mở cửa xe nói.

Tôi có chút ngượng ngùng: “Không cần đâu, tôi không sao cả, tôi tự bắt xe về là được.”

“Lên xe!” anh ta nhíu mày cao giọng ra lệnh.

Tôi rụt cổ lại, vội vàng chui vào trong xe ngồi xuống.

Cố Thanh Thiên cho xe chạy rời khỏi bệnh viện, chạy dọc theo đường cũ về nhà tôi, không giống với sự chớp nhoáng lúc đến, lúc về anh ta lái rất chậm, rất ổn định.


Tôi lén nhìn anh ta một chút, nhìn thấy anh ta mím chặt môi, cau chặt mày.

Nói thật, tôi rất sợ anh ta, đương nhiên, toàn bộ người trong công ty không ai không sợ anh ta.

anh ta trẻ tuổi như vậy đã tiếp nhận tập đoàn Thiên Hoa, người bất mãn và phản đối chắc chắn không ít, nếu không có thủ đoạn kiên cường thì không trấn áp được những người phản đối đó.

Tin đồn liên quan đến anh ta trong công ty phần lớn là tâm địa sắt đá và máu lạnh của anh ta.

Lúc tôi vừa vào công ty đã nghe nói qua, có một thành viên hội đồng quản trị cậy mình nhiều tuổi, cuối cùng bị anh ta gây khó dễ, ép đến mức đi vào đường cùng, quỳ xuống ở ngay phòng làm việc.

Người đàn ông như vậy, có trẻ tuổi đi nữa cũng không ai dám khinh thường.

“Cô nhìn tôi đang nghĩ gì?”

Trong buồng xe đột nhiên vang lên giọng nói của Cố Thanh Thiên.

Tôi lấy lại Tình thần, phát hiện ra mình lại nhìn anh ta đến thất thần.

“Không, không có gì…” Tôi vội vàng quay đầu nhìn mặt đất được đèn xe chiếu sáng phía trước: “Vừa nãy… cảm ơn anh, nếu không tôi cũng không biết mình nên làm thế nào.”

“Cô cũng biết mình vô dụng! Nếu không có tôi, cô cảm thấy cô có thể chăm sóc tốt bản thân và đứa trẻ sao?” Mặt anh ta không chút biểu cảm nói, nói đến mức tôi giống như là một người vô dụng không biết làm gì.

“Đồng Kha Kha, cô bây giờ ngoại trừ tôi ra, không có ai có thể lựa chọn.” anh ta thản nhiên nói.

“Cố tổng, tôi nghĩ anh hiểu lầm gì rồi, tôi không dự định chọn ai. Đây là con của tôi, tự tôi có thể lo liệu được.” Tôi cau mày nói.

Cố Thanh Thiên cười giễu cợt: “Nói có vẻ như là cô có rất nhiều người có thể lựa chọn vậy…”

Tôi vô cùng khó xử.

Những năm gần đây, bên cạnh tôi ngoại trừ Hạng Chương chưa từng có tính cách khác biệt gì khác, đột nhiên mọc ra một Cố Thanh Thiên thể hiện có ý kiến với tôi, đã là mặt trời mọc đằng tây rồi, làm gì có người đàn ông nào khác có thể cung cấp cho tôi chọn lựa. Hơn nữa cho dù có, có lẽ cũng không có ai sẽ chấp nhận một đứa con của người khác nhỉ?

Yên lặng cả đoạn đường, lúc đến dưới lầu nhà tôi, tôi tháo dây an toàn nói lời cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn Cố tổng, vậy tôi lên nhà đây.”

“Tôi đưa cô lên.” Cố Thanh Thiên trực tiếp xuống xe mở cửa giúp tôi.

“Không cần, tôi đã không sao rồi.” Tôi vội vàng từ chối: “Không còn sớm nữa, anh vẫn nên quay về đi. Cảm ơn anh về chuyện tối nay.”

Cố Thanh Thiên giống như nghe không hiểu lời tôi nói, rất dứt khoát đi vào trong hành lang, bộ dạng không đạt được mục đích chết không yên.

Tôi quả thực không biết nên nói thế nào với anh ta, mãi đến khi lên lầu đến cửa nhà, tôi cũng vẫn muốn đuổi anh ta đi.

“Cố tổng, tôi đến nhà rồi, tối nay làm phiền anh rồi, cám ơn! Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui