Nhìn hắn, tôi chỉ muốn khóc, khóc cho tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng tôi.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Hạng Chương hơi không nhịn được lại hỏi.
“Hạng Chương, anh không yêu em đúng không?” Tôi khóc hỏi.
“Đồng Kha Kha, tối rồi em có còn muốn cho người khác nghỉ ngơi nữa hay không? Em muốn anh lên giường với em, không phải anh thỏa mãn em rồi sao? Em còn muốn thế nào nữa?” Hạng Chương trừng mắt nhìn tôi nói.
Tôi run rẩy dữ dội.
“Em muốn anh lên giường với em sao?”
Hạng Chương giễu cợt nói: “Không phải sao? Em tự nhớ lại dáng vẻ chán ghét đó của em đi, quỳ ở đó cầu xin anh làm em, Đồng Kha Kha, quen biết em nhiều năm như vậy, anh thật không ngờ em là người như thế!”
“Hạng Chương!” Tôi không nhịn được hét to.
Hắn nói chuyện thật khó nghe!
Tôi muốn hắn lên giường với tôi sao? Không! Nói như vậy cũng đúng! Chúng tôi là vợ chồng, lẽ nào đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
“Hạng Chương, em muốn ở bên anh, muốn ở bên anh một cách chân chính, sai sao?”
“Chúng ta là vợ chồng, loại chuyện đó không phải là bình thường sao?”
“Hơn một năm nay, anh không đụng vào em, anh biết em nghĩ như thế nào không? Anh biết em khó chịu ra sao không?”
Tôi kêu khóc như sắp vụn vỡ.
“Anh nói áp lực của anh lớn, em tin anh, nhưng còn anh thì sao? Anh nói cho em biết, anh ở trước máy vi tính làm những gì? Em yêu mà anh luôn mồm kêu kia là ai?”
“Anh nói đi! Anh nói đi! Cô ta là ai?”
Tôi xông lên lắc hắn, đánh hắn, vừa khóc vừa kêu muốn hắn nói ra người phụ nữ kia là ai.
Hạng Chương lần lượt đẩy tôi ra: “Làm ồn đủ chưa!”
Tôi không đề phòng, té ngồi trên bàn trà, lại té trên mặt đất.
Tôi khó tin ngẩng đầu nhìn Hạng Chương, đây là lần thứ hai trong tối hôm nay hắn đánh tôi.
Chưa từng nghĩ tới, người tôi lấy lại là một thằng đàn ông sẽ ra tay với cả phụ nữ.
“Hạng Chương!”
Tôi hét đến khàn cả giọng: “Nếu anh thích người khác thì anh nói cho rõ ra, nếu như anh muốn ly hôn thì báo cho em biết, không cần phải dằn vặt em như thế, em sẽ không quấn lấy anh không buông, chúng ta ly hôn! Ly hôn!”
Hô xong những lời này, trong phòng khách yên tĩnh lại.
Hạng Chương tái mặt nhìn tôi, tôi thoáng hoàn hồn, bị hắn nhìn mà có chút hoảng hốt bồn chồn.
Vì sao tôi cảm thấy, dường như hắn muốn giết tôi luôn vậy?
“Anh… anh muốn làm gì?”
Mắt thấy hắn cúi người qua chỗ tôi, tôi đang ngã dưới đất cũng dùng cả tay và chân bò lui về phía sau.
Nhưng trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn đột nhiên lại trở nên đau đớn và nặng tình.
Tôi hoảng hốt, cảm tưởng vừa rồi là mình nhìn lầm.
Hắn dùng sức đỡ tôi từ dưới đất dậy, dìu tôi ngồi xuống ghế sofa.
“Kha Kha.” Hắn gọi tôi một tiếng: “Em đang nói bậy bạ gì đó, cái gì ly hôn với không ly hôn, anh nói rồi, cả đời này anh sẽ không ly hôn với em.”
“Kha Kha, chúng ta từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, tình cảm mười năm, sao em lại nhẫn tâm nói ra hai chữ ly hôn này chứ? Em có biết em nói như vậy giống như cầm dao đâm vào lòng anh không.”
“Kha Kha, chúng ta đã nói rồi, kết hôn chính là chuyện cả đời, cả đời không ly hôn, không phải sao?”
Hắn ra vẻ chân thành tình sâu, từng tiếng Kha Kha gọi mà khiến lòng tôi nhũn ra, không cầm được nước mắt lại rơi.
Đúng vậy, đã nói rồi, cả đời ở chung với nhau, nhưng bây giờ…
“Hạng Chương…” Tôi khóc hu hu thành tiếng: “Nhưng anh đã không thích em nữa không phải sao?”
“Anh thích em, anh đương nhiên thích em rồi.” Hạng Chương gấp gáp vội vàng nói: “Anh chưa từng thích người phụ nữ nào khác, người anh thích chỉ có mình em! Anh thề!”
“Anh đừng gạt em, nếu như anh thích em, sao anh lại làm ra chuyện này với em.”
Tôi khóc nhìn về phía máy vi tính.
Đại khái cả cuộc đời này tôi đều sẽ không quên, dáng vẻ mở video sex của hắn với người khác trước máy vi tính.
Sắc mặt Hạng Chương trở nên có chút xấu xí, hắn im lặng một hồi mới nói: “Kha Kha, anh biết anh sai rồi, anh chỉ nhất thời tìm của lạ mà thôi, em tha thứ cho anh lần này được không? Anh thề, về sau anh sẽ không bao giờ lên mạng tìm của lạ nữa.”
“Thật! Anh thề với em!” Hạng Chương lôi kéo cánh tay của tôi, thề thốt rất lâu với tôi.
Hắn nói người phụ nữ kia là người hắn kết bạn vào hôm nào đó nhàm chán, không ngờ đối phương rất cởi mở, hắn nhất thời hiếu kỳ liền gọi video với cô ta.
Hắn nói tổng cộng hắn và cô ta cũng không gọi video được mấy lần, hơn nữa tuyệt đối chỉ giới hạn ở trên mạng, chưa bao giờ gặp mặt.
Hắn nói người hắn yêu vẫn là tôi, chẳng qua cảm thấy tôi đã quá quen thuộc, quen như người thân vậy, không tìm thấy loại cảm giác này, không cứng nổi, mới muốn vào mạng tìm chút kích thích.
Hắn nói cả đời này cũng sẽ không buông tay tôi, cầu xin tôi cho hắn chút thời gian, hắn sẽ tốt với tôi.
Hắn nói rất nhiều rất nhiều, nhưng một chữ tôi cũng không tin!
Bởi vì hắn không biết, từ sau khi lần đầu tiên phát hiện, tôi có bao nhiêu đêm không ngủ, hắn không biết, đằng sau hắn, tôi đã nhìn hắn bao lâu…
Rõ ràng, lúc hắn đi công tác đã ngủ chung với người phụ nữ kia! Nếu không, tại sao lại có cái bao cao su lẻ ra chưa bóc kia?
Cho nên cái gì mà chỉ giới hạn ở trên mạng không gặp mặt đều là nói dối! Người phụ nữ kia, rõ ràng chính là Kiều Kha Nguyên!
Nhưng tôi nên nói ra sao?
Tôi run rẩy há miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.
“Kha Kha.” Hạng Chương ngồi xổm trước mặt tôi, trong mắt có ánh lệ: “Đừng nói ly hôn, hãy cho chúng ta một chút thời gian nữa, được không? Anh cam đoan, anh sẽ đối tốt với em, yêu em, để em được ăn no mặc ấm, để em được hạnh phúc vui vẻ…”
Lòng, lập tức mềm nhũn.
“Hạng Chương…” Tôi ôm cổ của hắn, khóc tu tu.
Nhiều năm tình cảm như vậy, sao có thể nói chia tay là chia tay? Nói ra hai chữ ly hôn này, lòng tôi cũng đau như dao cắt mà.
“Hạng Chương! Hạng Chương! Chúng ta làm sao lại biến thành như vậy? Sao lại thế…”
Tôi kêu khóc như vụn vỡ, Hạng Chương tùy ý để tôi ôm, vỗ sau lưng tôi, dỗ tôi như dỗ trẻ con: “Không khóc, không khóc, chúng ta sẽ ổn thôi, ổn thôi…”
Khóc rồi, tôi ngủ mất.
Thần kinh căng ra lâu như vậy, tôi đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Bị vật gì đó lạnh chạm vào, tôi run run mở mắt, cảm thấy đôi mắt và trên mặt đều lạnh lẽo như băng.
“Kha Kha, em tỉnh rồi? Đừng nhúc nhích, em khóc sưng cả mắt lên, anh lấy đá chườm cho em.” Hạng Chương nói bên tai tôi, giọng mềm như nước.
Tôi không nhúc nhích, lẳng lặng nằm.
Nhiệt độ của đá làm cho đầu óc của tôi cũng trở nên tỉnh táo, tất cả những chuyện tối hôm qua lại hiện lên trong não.
Nước mắt không nhịn được lại muốn chảy ra, tôi siết khăn trải giường dưới người thật chặt, bức nước mắt lại vào lòng.
“Kha Kha, anh vốn muốn xin nghỉ cho em, nhưng em vừa tới bên cạnh Cố tổng không lâu, xin nghỉ cũng không ổn, chườm mắt như vậy, chẳng mấy chốc sẽ tiêu sưng rồi em vẫn kịp đi làm.”
Hạng Chương quan tâm nói, lòng tôi chua xót khó nhịn.
“Hạng Chương.” Tôi nhẹ nhàng hô.
Hắn lập tức trả lời tôi: “Sao vậy? Quá lạnh sao?”
“Không phải.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy, em cần yên tĩnh một chút.”
Hắn im lặng một lát mới hỏi: “Có ý gì?”
“Chúng ta xa nhau một thời gian đi.” Tôi lấy hết can đảm nói.
Túi chườm nước đá trên mắt lập tức bị lấy ra, ánh mắt hơi mờ nhạt, tôi dùng sức chớp mắt mấy cái, thấy khuôn mặt xanh mét của Hạng Chương.
“Đồng Kha Kha, em có ý gì? Em cứ muốn ly hôn phải không? Tối qua anh nói với em nhiều như vậy đều là vô ích sao?”
“Không phải…” Tôi nhắm mắt lại: “Em chỉ là muốn tỉnh táo lại, em cảm thấy em cần phải suy nghĩ kỹ…”
Hạng Chương một lần nữa im lặng, một lúc lâu mới nói: “Em muốn dọn ra ngoài?”
“Phải, em muốn dọn đến ở cùng Gia Tiên vài ngày.” Tôi nhẹ giọng nói.
“Thực sự… phải như vậy sao?” Hạng Chương như rất đau khổ hỏi: “Kỳ thực căn bản không cần đâu, em không cần dọn ra ngoài, anh không làm phiền em là được, anh ngủ phòng khách.”
Tôi cười nhạt.
Ngủ phòng khách hay giường ngủ khác nhau ở chỗ nào sao? Cho dù là ngủ bên cạnh tôi, cho tới bây giờ hắn cũng không phiền tôi cơ mà.
Tôi cười nhạt quả nhiên đã kích thích đến Hạng Chương, hắn đột nhiên đứng dậy: “Được, tùy em! Em muốn thế nào thì thế đó!”
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Tôi nhặt túi chườm nước đá trên giường lên, một lần nữa đắp lên mắt.
Tiếng bước chân đi rồi quay lại, túi chườm nước đá trên mắt bị người kéo mất, tôi mở mắt ra ngạc nhiên nhìn Hạng Chương.
Hắn nói: “Đồng Kha Kha, chúng ta có thể làm lại một lần, thỏa mãn em rồi, em sẽ không rời đi nữa đúng không?”
Nói rồi hắn liền nhào tới chỗ tôi.
Không có hôn, không có lời ngon ngọt, không có cái ôm yêu thương, hắn trực tiếp xé rách quần của tôi.
Tôi sửng sốt một lát, lập tức phản ứng lại.
Bây giờ là ban ngày, tuyệt đối không thể để hắn thấy cơ thể của tôi.
“Hạng Chương, Hạng Chương anh làm gì vậy?” Tôi gắt gao lôi kéo lưng quần và hét: “Anh đừng như vậy, buông! Buông ra, có chuyện gì từ từ nói.”
Hắn căng mặt gồng cổ lên muốn kéo mở tay của tôi: “Còn gì để nói, em chính là muốn, anh phối hợp với em là được, em hà tất phải dọn đi.”
“Không! Không phải như thế!” Tôi vội vàng hô, chân liên tục vừa đá vừa đạp hắn ra, thở hổn hển lăn sang một bên: “Hạng Chương, em chỉ là muốn yên tĩnh một chút, anh cũng suy nghĩ thật kỹ, anh rốt cuộc có cần em không.”
“Anh không cần suy nghĩ, anh cần em.” Hạng Chương quỵ ngồi trên giường, bi thương nhìn tôi.
Hắn cứ như vậy cô đơn quỵ ngồi ở đó, luống cuống như đứa bé bị vứt bỏ, đáy mắt đau thương khiến tôi cảm động.
Tôi còn có thể nói gì?
“Được, em không đi, em không rời đi.” Tôi ngậm nước mắt cam kết với hắn.
“Kha Kha…” Hắn vừa khóc vừa cười nhìn tôi: “Anh biết mà, chỉ có em đối tốt với anh nhất.”
“Anh thực sự nghĩ như vậy thì tốt.” Tôi sụt sịt mũi một cái, miễn cưỡng cười gượng nói với hắn: “Chuyện giữa chúng ta, buổi tối lại nói sau, giờ đi vệ sinh cá nhân đã rồi đi làm được không?”
Hắn lúc này mới giống như tỉnh táo lại mà nhảy xuống giường nhìn đồng hồ: “Nguy rồi, sắp trễ rồi, Kha Kha, nhanh lên.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm quần áo chạy đến phòng tắm, thay quần áo, rửa mặt súc miệng thật nhanh.
Lúc đi ra, Hạng Chương cầm túi sữa bò ở cửa chờ tôi: “Mau mau, muộn rồi!”
Tôi đón lấy túi sữa nhét vào miệng, cùng hắn chạy ra khỏi nhà, giống như trước, cùng nhau xuống tầng, đón xe, đi làm.
Một ngày bình thản, đợt phong ba duy nhất là bị người ta phát hiện mắt sưng đỏ, tôi cười nói tối qua uống nhiều rồi ngủ dậy thì sưng lên, bọn họ nghi ngờ trong lòng, nhưng sau khi Hạng Chương mang bữa trưa tình yêu cho tôi, đã chuyển thành ngưỡng mộ.
“Đồng Kha Kha, chồng cô đối với cô thật tốt.” Bọn họ nói.
Tôi cười nói: Đúng vậy, chúng tôi có tình cảm nhiều năm như vậy, hắn dám đối với tôi không tốt sao?
Nhìn bọn họ rời đi rồi, tôi nhìn cơm trưa mà nuốt không trôi, miễn cưỡng nhét vào một nửa liền không ăn vào nữa, len lén cầm đi vứt.
Sau khi tan làm, Hạng Chương ở dưới lầu chờ tôi cùng nhau về nhà, nhưng nửa đường, tôi lại bị một cuộc điện thoại của Cố Thanh Thiên gọi đến nhà anh.
Tôi rất sợ Hạng Chương sinh nghi, nhưng hắn nhìn qua trông còn hưng phấn hơn tôi.
“Kha Kha, làm cho tốt, làm cho Cố tổng không thể rời khỏi em, thì em sẽ thành công!”
Lời này nghe là lạ, tôi chột dạ nhìn hắn một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...