Ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Hoa, tôi bắt taxi về nhà họ Cố.
Đúng như dự đoán, cả ngày vắng nhà, hai đứa bé nhìn thấy tôi hốc mắt đều đỏ, đứa nào đứa nấy gọi mẹ rồi nhào vào lòng tôi.
Cố Hồng Minh ngồi trên sofa, mặt mày khó chịu nhìn tôi: “Cô đi đâu thế? Sao lại mặc quần áo đàn ông? Còn ra thể thống gì nữa?”
Chết tiệt! Cố Thanh Thiên có tật xấu là soi mói cách ăn mặc của tôi, vậy mà câu đầu tiên của Cố Hồng Minh cũng y hệt, rốt cuộc tôi đen đủi nhường nào mới gặp phải cả nhà này chứ?
Tôi còn chưa kịp ôm ấp hai đứa trẻ đã phải vội vàng đứng dậy phân bua: “Bác Cố, đây là áo của Cố tổng, do cháu không cẩn thận nên làm bẩn váy, Cố tổng đành cho cháu mượn khoác tạm.”
Cố Hồng Minh nhíu mày khoát tay, tôi hiểu ngay ý ông: “Vậy cháu dẫn bọn nhỏ về phòng trước ạ.”
Tôi cung kính xin phép rồi gọi hai con cùng lên lầu.
Chị Linh nhìn tôi cười, còn tôi đỏ mặt coi như không thấy, đi vào phòng để quần áo tìm bộ đồ ở nhà mặc vào.
“Cô Đồng, cô…” Chị Linh vẻ mặt khó hiểu.
Tôi xấu hổ lắc đầu: “Cố tổng không thích. Thôi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, chị Linh, hôm nay cảm ơn chị.”
Chị Linh mù mờ không hiểu nhưng cũng biết ý, tôi bảo đừng nhắc nữa thế là chị cũng thôi.
Bởi vì rời xa bọn nhỏ một ngày, tôi rất áy náy với chúng nên ở lại chơi trò chơi cùng chúng, đồng thời cũng để bản thân quên đi chuyện mất mặt chiều nay. Một lúc sau, chị Linh nhắc tôi là Cố Thanh Thiên sắp về rồi.
“Tôi thấy cô Ôn đã xuống nhà rồi, cô không dẫn bọn trẻ xuống đón ngài Cố ư?”
Nhớ tới lời Cố Thanh Thiên nói với tôi, quả thật là tôi thấy sợ nhưng lại nghĩ, tôi mà không xuống thì chẳng phải để Ôn Nhã Gia được lợi sao? Nghĩ vậy tôi liền dẫn theo bọn trẻ xuống nhà.
Quả nhiên vừa xuống đến nơi, còn chưa thấy ai đã nhìn thấy Ôn Nhã Gia ngồi ở trong phòng khách, dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Tôi đang do dự xem có nên chào hỏi cô ta không thì cô ta đứng dậy chủ động hỏi: “Cô Đồng, cô về trước rồi à, tôi còn tưởng cô sẽ cùng về với A Thánh chứ?”
“Đâu có…” Tôi gượng cười, đang định gọi hai đứa trẻ ra ngoài vừa chơi vừa đợi Cố Thanh Thiên thì lúc này, Trạch Khôn đột nhiên đứng lên đòi tôi bế. Tôi cúi xuống định dạy dỗ Trạch Khôn thì nào ngờ nó kéo áo tôi trèo lên, thoáng cái khóa kéo ở cổ áo bị trượt xuống.
“Trạch Khôn!” Tôi cau mày tức giận, “Sao con lại không nghe lời thế chứ?”
Trạch Khôn ấm ức bặm môi, tức giận khiến tôi ngây ngốc, rõ ràng là nó tùy hứng làm nũng, tôi nói nó có một câu mà nó liền ấm ức rồi sao?
Lúc nói chuyện tôi đứng thẳng dậy, trong lúc sơ ý phát hiện ra Ôn Nhã Gia đang nhìn tôi với sắc mặt khó coi.
Tôi nhìn theo tầm mắt cô ta, cúi đầu mới phát hiện khóa kéo ở cổ áo đã bị Trạch Khôn kéo xuống quá thấp, lộ ra mấy vết cắn của Cố Thanh Thiên.
Tôi vội kéo khóa lên để che đi những dấu vết kia.
Đúng lúc này, Ôn Nhã Gia đột nhiên cúi người xuống dỗ Trạch Khôn, bảo rằng nếu mẹ không bế thì cô ta bế nó.
Tôi đang định ngăn cô ta đừng nuông chiều trẻ con như thế, kết quả Trạch Khôn lại không hề nể mặt, đẩy tay cô ta ra, không ngừng hét: “Không cần, không cần, không cần!”
Ôn Nhã Gia vẫn khá nhẫn nại, bị Trạch Khôn đẩy tay ra mà vẫn không giận, cười bế nó lên: “Trạch Khôn làm sao thế? Không thích cô à? Cô bế không được hả?”
Vừa dứt lời, Trạch Khôn đột nhiên khóc như giết heo, hai tay liên tục cào lên mặt Ôn Nhã Gia.
“Mẹ…Mẹ..”
Tôi chưa từng nghe thấy Trạch Khôn khóc dữ dội như vậy, trái tim như thể treo lơ lửng, đang định đón rồi hỏi xem nó bị làm sao thì Cố Thanh Thiên bước vào từ cửa chính. Chứng kiến cảnh này, anh lập tức nổi giận.
“Làm sao thế này? Đồng Kha Kha, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau bế con đi!”
Đột nhiên nghe thấy giọng anh khiến tôi sợ hãi, tôi gọi theo thói quen: “Cố Thanh Thiên.”
Cố Thanh Thiên cau mày, sải bước đi tới, một tay bế Trạch Khôn trong lòng Ôn Nhã Gia nhét vào trong lòng tôi: “Đứa bé này bị nuông chiều quá, ngày càng hư đốn rồi!”
Tôi luống cuống đón Trạch Khôn, còn chưa kịp xin lỗi và giải thích thì Trạch Khôn đã ôm cổ tôi, vùi đầu trong bả vai tôi òa khóc không thôi, không phải kiểu gào khóc như vừa rồi mà là khóc khiến tôi tan nát cõi lòng giống như chịu ấm ức lớn lắm, khóc đến mức nghẹt thở.
Nó là con trai tôi nên tôi có thể cảm nhận được có gì đó không đúng, tôi càng hoảng hốt: “Trạch Khôn? Trạch Khôn con làm sao thế? Nói cho mẹ biết nào.”
Bên này Trạch Khôn đang khóc xé ruột xé gan, tôi sốt ruột nhìn sang Cố Thanh Thiên thì thấy anh đang quan tâm Ôn Nhã Gia: “Nhã Gia, em thế nào? Không sao chứ?”
“Không sao.” Ôn Nhã Gia một tay che nửa bên mặt, cúi đầu khẽ nói: “Không sao đâu, em rất ổn.”
“Bị nó cào xước cả mặt mà còn không sao à? Nó còn nhỏ, ra tay không nặng không nhẹ, anh vẫn nên đưa em đến viện khám xem sao, tốt nhất đừng để lại sẹo.”
“Không cần đâu, em nào phải tiểu thư yếu ớt, không sao đâu.” Ôn Nhã Gia nghiêng đầu nói luôn miệng, “Anh đừng trách Trạch Khôn, nó còn nhỏ chưa biết gì.”
Cố Thanh Thiên lập tức quay sang mắng: “Đồng Kha Kha, cô trông con kiểu gì thế hả? Sao lại để cho Trạch Khôn làm vậy?”
Trạch Khôn đang khóc, Cố Thanh Thiên thì nổi nóng, còn Ôn Nhã Gia giả vờ ấm ức, trong khi đó tôi mải lo cho Trạch Khôn, căn bản không có thời gian để phản ứng. Niếp Niếp còn kéo góc áo tôi, nép vào đùi tôi, trông cứ như bị dọa sợ.
“Em… Cố Thanh Thiên…” Tôi lắp ba lắp bắp, nôn nóng cả người toát mồ hôi, muốn giải thích cũng không thể mở miệng.
Lúc này, Cố Thanh Thiên kéo Ôn Nhã Gia đi: “Không được, cứ đi khám xem sao, để lại sẹo thì xấu lắm.”
Đang rối ren thì đúng lúc Điền Lam bước từ tầng hai xuống: “Ồn ào gì thế? Sao hả? Có thể để cái nhà này yên tĩnh một chút được không? Đồng Kha Kha, cô chết rồi à? Con khóc như thế mà không biết dỗ nó ư?”
Trong mắt Điền Lam, tôi làm gì cũng sai, vì vậy tôi đành mím môi nín nhịn, bế Trạch Khôn đang sợ hãi, cố gắng vỗ về nó, hi vọng nó có thể yên lặng để tránh gây thêm phiền phức cho tôi.
Điền Lam sải bước dài đi tới, nhìn thấy mặt của Ôn Nhã Gia liền kinh ngạc hét lên: “Cái gì thế này? Trời ơi, A Thánh con còn đứng ngây ra đấy làm gì, còn không mau dẫn Nhã Gia đi khám bác sĩ! Đi nhanh lên!”
Cố Thanh Thiên đáp lời rồi kéo Ôn Nhã Gia ra ngoài.
Bóng dáng họ rời đi, Điền Lam liền cau mày nói với tôi: “Còn đứng đấy làm gì, mau đưa hai đứa trẻ lên lầu, đừng có đứng đây chướng mắt người khác được không hả? Khóc khóc khóc, có thấy phiền không? Đúng là không nên để cô nuôi bọn trẻ, cô như này thì có thể nuôi thành cái loại gì, còn đánh người khác, đúng là không biết lớn nhỏ lại còn bạo lực, không biết lớn lên còn thế nào nữa!”
“Bác Điền!” Tôi cau mày, “Trạch Khôn chỉ là đứa trẻ một tuổi, nó còn chưa hiểu chuyện…”
“Nó không hiểu chuyện chẳng lẽ cô cũng không hiểu chuyện à? Chỉ biết nhìn nó làm người khác bị thương thành ra như thế ư?” Điền Lam trợn mắt nhìn tôi tức giận nói, “Được rồi, được rồi, tôi không muốn phí lời với cô nữa, nhanh lên lầu đi, bữa tối cũng đừng xuống ăn cơm, nhìn thấy cô tôi chẳng muốn ăn uống gì cả.”
Bà nói xong liền rời đi, tôi cắn chặt răng, ôm Trạch Khôn khóc lóc và dẫn theo Niếp Niếp im lặng đi lên tầng ba.
Chị Linh và Toàn Hà Đăng nhìn thấy tôi đi lên liền đón lấy Trạch Khôn.
Trạch Khôn luôn rất nghe lời chị Linh vậy mà hôm nay không biết có chuyện gì mà ôm tôi không chịu buông tay.
“Có phải cậu chủ nhỏ không khỏe không?” Chị Linh lo lắng nói, “Hay là tôi gọi bác sỹ đến khám xem.”
“Em đi dỗ nó xem, hai người trông Niếp Niếp nhé.” Tôi lắc đầu nói, nhìn chị Linh ôm Niếp Niếp, lúc này tôi mới bế Trạch Khôn vào phòng ngủ.
Không có người ngoài ở đây, tôi hít một hơi thật sâu, đặt nó lên giường hỏi: “Trạch Khôn, hôm nay con làm sao thế? Sao lại không nghe lời vậy? Con hư làm mẹ rất buồn.”
Không biết đứa bé một tuổi có nghe hiểu lời tôi nói không, nhưng tôi muốn nó hiểu ý của tôi, bởi vì Trạch Khôn vừa mới nín lại muốn khóc ngay.
“Mẹ… Mẹ… Đau…”
Thằng bé thở không ra hơi, nói không rõ làm tôi nghe không hiểu lắm, cho nên tôi cố hết sức để nó biết hiện giờ tôi rất buồn.
“Trạch Khôn đừng khóc nữa, nếu khóc nữa là mẹ sẽ nổi giận! Mẹ nổi giận sẽ như thế nào? Như thế nào nhỉ?”
Tôi nghiêm mặt: “Mẹ mà nổi giận sẽ không thích Trạch Khôn nữa, vậy con phải làm sao? Cho nên không được khóc biết chưa?”
Trạch Khôn đại khái bị sắc mặt tôi dọa sợ, quả nhiên là thút tha thút thít ngậm miệng lại không dám khóc thành tiếng.
Mặc dù nó còn nhỏ song tôi cũng phải cho nó biết việc gì nên làm việc gì không nên làm, chẳng phải có câu là “thói quen của một đứa bé ba tuổi có thể ảnh hưởng đến cả đời sau này ư?” Tuy nó mới một tuổi nhưng bà nội nó đã coi thường nó, tôi làm sao có thể để nó tiếp tục như thế được.
“Trạch Khôn, sau này không được cào mặt người khác nhé, nếu như mẹ véo má con như vậy con cũng đau đúng không nào? Cho nên con cào mặt người khác thì họ cũng đau, cũng khóc…”
Dù Trạch Khôn có hiểu hay không thì tôi vẫn cố gắng giảng giải, một hồi lâu sau Trạch Khôn nửa hiểu nửa không gật đầu: “Đau…”
“Đúng vậy, vừa nãy con cào mặt cô Ôn thì cô ấy cũng rất đau đúng không nào?” Tôi khẽ nói.
“Đau! Trạch Khôn… Đau…” Trạch Khôn ấm ức bập bẹ nói.
Tôi nhíu mày, ý con là nó đau ư? Sao có thể chứ?
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc nãy Trạch Khôn khóc lóc dữ dội khiến tôi hơi hoảng sợ.
Lúc Trạch Khôn khóc lóc làm nũng không phải không có nhưng tôi chưa từng thấy có cảm giác kỳ quái như lúc nãy, mẹ con liền tâm, chẳng lẽ là Trạch Khôn có chỗ nào đó không đúng?
Tim đột nhiên đập nhanh, tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng dịu dàng hết sức hỏi: “Trạch Khôn nói với mẹ, con đau ở đâu?”
“Đau, đau…” Trạch Khôn chỉ vào đùi, nước mắt đang trực tuôn trào nơi khóe mắt.
Tim tôi đập càng nhanh, chẳng buồn dỗ nó nữa, vội vàng ôm con lên, thoăn thoắt cởi quần ra.
Dưới tã, bên má đùi có một vết bầm tím lớn, nhìn mà giật mình.
“Đây… Đây là bị sao?”
Vết thương ở trên người, nhưng đau ở trong tim, tôi nghiến răng hỏi, nước mắt đã không kìm được mà tuôn ra.
“Đau không? Trạch Khôn còn đau không?” Tôi luống cuống tay chân, vết bầm tím kia khiến tôi không cả dám động.
“Trạch Khôn đau…” Trạch Khôn vừa nói vừa lắc đầu, không biết rốt cuộc là nó đau hay không đau.
Tôi run run không dám chạm vào nó, quay người chạy ra ngoài cửa gọi chị Linh, gọi ba tiếng liền chị Linh mới vội càng chạy từ phòng bên cạnh sang: “Sao thế? Cô Đồng lại sao thế?”
Tôi dắt chị đến bên giường, chỉ vào đùi Trạch Khôn, run run hỏi: “Chị Linh, chị nhìn Trạch Khôn… Đùi nó bị sao thế? Bị từ khi nào…”
Nhìn vết bầm tím trên người Trạch Khôn, chị Linh cũng ngây dại, nghe thấy tôi hỏi mới phản ứng lại, vội vàng xua tay: “Cô Đồng, việc này không liên quan gì đến tôi. Chiều nay lúc tôi giúp cậu chủ nhỏ thay quần, vẫn trên người cậu ấy vẫn chưa có dấu vết này.”
“Ông trời ơi, nói thế nào đây nhỉ, trời đất chứng giám, tôi không nhẫn tâm làm chuyện này đâu.” Chị Linh mặt trắng bệch, phân bua.
“Anh Toàn…” Tôi gọi một tiếng, mím môi nhìn đùi của Trạch Khôn.
Toàn Hà Đăng lập tức nổi cáu: “Chuyện gì thế này?”
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết!” Chị Linh run rẩy, tiến lên ôm Trạch Khôn, đau lòng nói: “Đáng thương quá, chẳng trách cậu chủ nhỏ của chúng ta lại khóc dữ vậy…”
Tôi run bắn, lập tức nhớ tới lúc Trạch Khôn khóc to nhất là ở trong lòng Ôn Nhã Gia…
Chẳng trách Trạch Khôn giơ tay cào mặt cô ta, bởi vì nó đau, nó đang phản kháng. Vậy mà lúc đó tôi lại không hề biết gì nên để nó chịu thiệt thòi lớn như vậy!
Nhất thời không kìm được nước mắt cứ thế tuôn ra, tôi che miệng khóc òa.
Con trai tôi, nó vừa mới một tuổi, nói năng còn chưa sõi đã bị Ôn Nhã Gia bắt nạt. Thế mà tôi còn không phân biệt đúng sai, dạy dỗ nó một hồi. Nó cũng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nếu như giờ nó lớn hơn một chút, biết hết mọi thứ thì chắc hẳn nó sẽ thất vọng với người mẹ này lắm đây.
Tôi là một người mẹ mà lại để cho con mình phải thất vọng!
Đau lòng đến tột đột, nước mắt tôi cứ thế lăn dài.
“Tiểu Đồng, đừng khóc nữa, không ai ngờ lại có kẻ lại ra tay độc ác với trẻ con như vậy…” Toàn Hà Đăng khuyên tôi.
Đúng là không ai ngờ, nhưng tôi phải đoán được mới đúng!
Trạch Khôn là con trai của tôi, tôi nên hiểu nỗi đau của nó, hiểu nó phản kháng nghĩa là thế nào. Có điều lúc đó rõ ràng là tôi cảm thấy có gì đó không đúng, thế mà lại không suy nghĩ cẩn thận, không hỏi han hẳn hoi.
Nếu như lúc đó tôi biết, nhất định tôi sẽ giúp con trai tôi cào nát mặt Ôn Nhã Gia!
Ôn Nhã Gia!
Trong lòng tôi thầm nghiến răng nghiến lợi lặp lại ba chữ này, nhớ lại cái dáng vẻ dịu dàng vô tội khi nãy của cô ta, hận đến hộc máu, hận đến mức nếu cô ta xuất hiện trước mắt thôi bây giờ, tôi chắc chắn sẽ giúp con trai đánh lại!
Ôn Nhã Gia, tôi nhất định không tha cho cô đâu!
“Tiểu Đồng, em đang nghĩ gì thế?” Toàn Hà Đăng gọi tôi.
Tôi lắc đầu, ôm Trạch Khôn trong lòng chị Linh rồi hôn mấy cái, nói với chị: “Chị Linh, anh Toàn, mọi người dẫn bọn trẻ về phòng của chúng, dỗ chúng giúp em, em muốn yên tĩnh một mình.”
Tôi quá tức giận, chỉ sợ không khống chế được cảm xúc và vẻ mặt khiến cho hai đứa trẻ sợ hãi. Hơn nữa đợi Ôn Nhã Gia về, chắc tôi sẽ biến thành người đàn bà chanh chua, tốt nhất là không nên để bọn trẻ chứng tiến cảnh đó.
Chị Linh và Toàn Hà Đăng lo lắng nhìn tôi, tôi bảo bọn họ rời đi, sau đó đi tới đi lui trong phòng kìm nén cơn tức.
Cơn giận ở trong lòng tôi dần dần bùng cháy, ngay lúc tôi tưởng chừng bản thân nổ tung vì giận dữ thì nghe thấy tiếng của Ôn Nhã Gia.
Tôi bất chấp tất cả, xông đến cửa phòng mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy một người vừa rời đi đồng thời Ôn Nhã Gia cũng bước vào phòng cô ta.
“Ôn Nhã Gia!” Tôi gọi to, nện bước tới trước mặt cô ta.
Ôn Nhã Gia quay người nhìn tôi: “Cô Đồng, sao thế? Tìm tôi có việc gì à?”
Tôi tức đến buồn cười: “Cô còn dám hỏi tôi làm sao à? Ôn Nhã Gia, lẽ nào trong lòng cô còn không rõ tôi làm sao à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...