Anh vừa ra lệnh, hai bảo vệ một kèm một đưa Điền Lam và Tạ Yên Duyên ra ngoài, rồi trực tiếp đóng cửa lớn lại. Tôi còn nghe được tiếng bọn họ chửi rủa.
Cố Thanh Thiên cái tên đàn ông điên này, đối với mẹ mình mà cũng ác như vậy.
Tôi thở dài, vừa muốn nói Cố Thanh Thiên lại đột nhiên quay lại bỏ đi.
Tôi sửng sốt, ôm bụng tiến lên hai bước: “Cố tổng? Anh đi đâu vậy?”
Cố Thanh Thiên quay lưng lại với tôi, giọng hơi thô: “Đồng Kha Kha, cô giỏi lắm, cô rất biết điều đấy nhỉ.”
Đây là khen ngợi hay chế giễu vậy? Tôi đứng vững, do dự nhìn chằm chằm bóng lưng anh cho đến khi khuất tầm mắt.
Cố Thanh Thiên đi rồi không quay về nữa. Tôi muốn gặp anh, nhưng lại không dám gọi điện cho anh.
Tạ Yên Duyên và Điền Lam còn không biết sẽ giày vò anh thế nào nữa, tôi sợ mình mang đến phiền phức cho anh.
Đại khái qua một tuần, cây mây leo đầy trên lan can sắt, tôi đang tản bộ trong sân thì thấy một bóng dáng xuất hiện.
“Đồng Kha Kha.”
Giọng nói kia… Tôi đã nghe mười mấy năm rồi, tuyệt đối không nhầm!
Tôi khiếp sợ nhìn Hạng Chương bên ngoài bức tường hoa, không thể tin nổi là hắn ta lại tìm được đến đây.
Hắn ta thoạt nhìn râu ria xồm xàm, khá tiều tụy, ăn mặc cũng bình thường, không đóng bộ âu phục giày da như dĩ vãng.
Có lẽ sau khi bị tôi trả thù cuộc sống không tốt lắm.
Tôi lùi lại theo bản năng, nghĩ đến việc mình và hắn còn cách một bức tường, cách đó không xa còn có bảo vệ Cố Thanh Thiên phái tới, tôi không cần phải sợ hắn.
Mặc dù không sợ hắn nhưng tôi cũng không muốn để ý đến hắn, đang định bỏ đi thì lại sợ hắn ở chỗ này làm phiền, tôi liền cảnh giác hỏi hắn sao lại tìm đến đây, muốn làm gì.
Hạng Chương bật cười: “Đồng Kha Kha, gặp tôi cô sợ phải không? Cô có biết cô hại tôi thảm cỡ nào không?!”
Tôi bị điệu cười của hắn chọc giận, cười lạnh nói: Hạng Chương, anh sao thì tôi báo đáp vậy, lúc hại tôi sao anh không nghĩ lại xem tôi sẽ thảm cỡ nào?”
“Cô thảm? Cô ở đó mà là thảm? Được ở trong căn nhà xa hoa, mang thai đứa con của người đàn ông khác, cô bây giờ sống tốt ghê nhỉ.” Hạng Chương giễu cợt: “Sao? Cố Thanh Thiên muốn lấy cô à? Cô đúng là chim sẻ biến phượng hoàng nhỉ. Không có tôi cô được như bây giờ sao? Cô nên cảm ơn tôi!”
Đúng là vô sỉ!
Tôi phỉ nhổ hắn: “Hạng Chương, anh từng hại tôi, tôi cũng đã trả thù rồi. Về sau chúng ta đường ai nấy đi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“Vậy sao được, hai ta vẫn là vợ chồng đấy, sao có thể không gặp mặt nữa?” Hạng Chương như con rắn độc trong bóng tối, thè cái lưỡi rắn nói với tôi.
Tôi sửng sốt, trước đây lúc bỏ đi tôi đã ủy thác việc này cho vị luật sư kia rồi cơ mà, vẫn chưa làm xong ư?
Hạng Chương cười đắc ý: “Đồng Kha Kha, cô không từ bỏ tôi dễ dàng vậy đâu, tôi không ký tên, đương nhiên vẫn chưa ly hôn. Cô vẫn còn là vợ tôi!”
“Anh! Vô sỉ!” Tôi tức run người, Hạng Chương càng cười đắc ý.
“Đồng Kha Kha, cô bây giờ là vợ tôi, lại mang thai con người khác, việc này chúng ta phải tính toán với nhau rồi.”
Bụng căng lên đau đớn, tôi vội vuốt bụng để làm mình bình tĩnh lại, “Anh muốn thế nào?”
“Tiền! Tôi muốn tiền!” Hạng Chương hung ác hét, “Cô sống thư thả rồi, tôi cũng không thể quá kém được. Đồng Kha Kha, cô phá hủy cuộc đời tôi, là cô nợ tôi!”
Tiền? Cuộc đời hắn chính là tiền, chính là lừa dối, chính là mong muốn nổi bật, chính là đổi trắng thay đen!
Tôi cười khổ nhìn hắn: “Tôi không có tiền.”
“Đừng có lừa tôi! Tôi đã thăm dò từ lâu, Cố Thanh Thiên rất coi trọng cô, hắn giàu như vậy, sao cô có thể không có tiền?” Hạng Chương bám vào lan can nói.
Tôi dự tính cho dù hắn đưa tay tới cũng không với được, mới đứng đó nói: “Cố Thanh Thiên giàu là việc của anh ấy, không liên quan gì đến tôi hết. Giờ tôi có ăn có uống, chỉ không có tiền. Hạng Chương, anh muốn lừa tiền tôi thì đã tính sai rồi.”
“Đồng Kha Kha, cô không muốn cho tôi một đồng nào à? Cô đừng quên chúng ta vẫn còn quan hệ hôn nhân, cô không thể kết hôn với Cố Thanh Thiên đâu!”
“Anh muốn dùng cái này bắt thóp tôi à?” Tôi cười nhạt, “Ai nói cho anh là tôi muốn lấy Cố Thanh Thiên? Anh không ký tên thì khỏi ly hôn, hai năm năm năm sau tự nhiên cũng sẽ ly hôn thôi, anh cho là có thể nhốt tôi chắc?”
“Hạng Chương, anh cút ngay. Đừng để tôi gặp lại anh nữa. Tôi vừa nghĩ đến anh đã hận không thể lấy dao đâm chết anh!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói rồi bỏ đi.
Hạng Chương ở phía sau không cam lòng kêu to: “Đồng Kha Kha, cô tưởng tôi không muốn giết cô sao? Cô đừng mong thoát khỏi tay tôi! Cô không đưa tiền tôi liền đòi Cố Thanh Thiên, nói cô bảo tôi hỏi hắn!”
“Anh dám!” Tôi quay lại, tức đến mức thở gấp, phải hít sâu mấy lần mới hoãn được, “Hạng Chương, đừng ép tôi!”
“Không ép cô làm sao tôi có thể sống vui vẻ được.” Hạng Chương giễu cợt, bỏ đi trước tôi.
Tôi đứng tại chỗ một hồi mới trở về phòng.
Nỗi khiếp sợ và phẫn nộ khi vừa nhìn thấy Hạng Chương qua đi, tôi lại bắt đầu lo lắng bất an.
Hắn có thể tìm tới nơi đây, vậy có phải cũng tìm được chỗ bố mẹ tôi hay không? Liệu hắn có gây bất lợi cho họ?
Tôi lập tức gọi điện cho bố tôi, không nói gì cả, chỉ hỏi tình hình gần đây của bố mẹ.
Bố tôi nói bọn họ vẫn khỏe, tán gẫu với tôi một hồi rồi cúp điện thoại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ giọng nói thoải mái của bố tôi có thể cảm nhận được cuộc sống hiện giờ của bố mẹ tôi rất ổn, Hạng Chương hẳn là không tìm đến bọn họ.
Nhưng chuyện của Hạng Chương vẫn phải giải quyết. Tôi cảm thấy hắn sẽ không để yên, về sau có thể sẽ liên tục tìm đến tôi. Vả lại hắn còn nói muốn đi tìm Cố Thanh Thiên.
Tôi nghĩ, hay là gọi điện cho Cố Thanh Thiên.
Mấy ngày nay anh đều không về, tôi không gặp được anh, chuyện này lại không kéo dài được, tôi phải nói cho anh biết.
Điện thoại vang lên vài tiếng, kết nối.
Tôi ho nhẹ một tiếng, chỉ vài ngày không gặp mà tôi lại có cảm giác e ngại, không dám nói chuyện với anh.
“Chuyện gì?” Giọng Cố Thanh Thiên vẫn lạnh nhạt như trước.
Tôi véo mình một cái, bình tĩnh lại nói với anh: “Cố tổng, tối anh có về không? Em có việc muốn nói với anh.”
“Không rảnh!”
Cuộc điện thoại cứ như vậy bị cúp.
Cũng không biết ai chọc giận anh rồi, tức giận đến thế. Hay là bên chỗ Tạ Yên Duyên còn chưa xử lý xong?
Tôi nghĩ, lại gửi cho anh một tin: “Cố tổng, Hạng Chương đến.”
Điện thoại chợt vang lên, giọng Cố Thanh Thiên rốt cuộc không còn lạnh nhạt nữa: “Em nói cái gì? Hạng Chương đến?”
“Vâng, vừa rồi hắn đứng ngoài cửa nói chuyện với em.” Tôi nhẹ giọng nói.
“Em chờ đó, đừng đi lung tung.” Cố Thanh Thiên nói xong liền cúp điện thoại. Tôi biết anh sẽ qua đây, bèn ngồi im trong phòng khách chờ anh.
Cố Thanh Thiên mau chóng đến, vừa vào cửa đã hỏi tôi Hạng Chương ở đâu.
Tôi lắc đầu: “Hắn không vào, chỉ đứng bên ngoài nói chuyện với em.”
Cố Thanh Thiên ngừng một chút, rồi đi đến trước mặt tôi ngồi xuống: “Hắn nói gì?”
“Không biết là ai bảo hắn tới đây, hỏi em có phải muốn kết hôn với anh không, còn nói hắn và em chưa ly hôn, bởi vì hắn vẫn chưa ký tên. Hắn hận em, đòi em đưa tiền mới bỏ qua cho em.” Tôi bình tĩnh thuật lại.
Cố Thanh Thiên cau mày: “Chỉ đòi tiền đơn giản vậy?”
“Em không biết.” Tôi thành thực nói, “Trước khi đi em đã chơi hắn một vố, hắn nhất định rất hận em. Có lẽ cho tiền hắn cũng sẽ không tha cho em, cho nên anh đừng đưa tiền cho hắn.”
Cố Thanh Thiên ngẩn ra: “Tôi?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, “Anh biết đấy, em không có tiền, hắn nói muốn đòi tiền anh, cho nên em nói với anh trước, nhất thiết đừng đưa tiền cho hắn. Hắn ta điên rồi, bao nhiêu tiền cũng không thỏa mãn hắn được.”
“Không phải chỉ là lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn kia uy hiếp em thôi sao? Thứ kia em nghe nói ở riêng mấy năm là có thể xin ly hôn, không cần hắn đồng ý hay không.”
Cố Thanh Thiên im lặng nhìn tôi, lát sau đột nhiên nói: “Em… thay đổi rồi.”
Tôi cười với anh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi nếu còn như trước thì không phải là ngồi đợi Hạng Chương lần thứ hai hại chết tôi sao?
“Cố tổng, em nói anh đã nhớ rõ chưa?” Tôi hỏi lại xác nhận.
Cố Thanh Thiên nhẹ nhàng nói: “Việc này em không cần lo, tôi sẽ giải quyết.”
“Đừng đưa tiền cho hắn.” Tôi lại dặn dò.
Cố Thanh Thiên cười khẽ, đột nhiên giơ tay xoa đầu tôi.
Ngay lúc tôi bị hành vi của anh làm cho ngây người, anh liền nhẹ giọng bảo: “Đồng Kha Kha, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải là vấn đề. Đừng xót tiền.”
Câu này cứ như thể tôi có tiền mà không nỡ tiêu vậy.
Có điều tôi đã nói hết rồi, trong lòng tôi, Cố Thanh Thiên là người có thể giải quyết mọi việc, cho nên tôi cảm thấy anh sẽ giải quyết Hạng Chương đơn giản, liền bỏ qua chuyện này.
Sau đó vài ngày, Hạng Chương chưa từng xuất hiện, tôi đoán mọi chuyện đã xong xuôi rồi.
Cố Thanh Thiên lại thường xuyên đến, mỗi ngày còn mang quà cho tôi, đều là mấy đồ trang sức vàng bạc đá quý, còn cho tôi một quyển sổ tiết kiệm, con số phía trên làm tôi líu cả lưỡi.
“Cái này làm gì vậy?” Tôi không dám nhận.
“Người ta xót tiền là bởi vì thiếu tiền. Em không có tiền, tôi cho em.” Anh nhún vai nói.
Tôi nghĩ da mặt mình dày như tường thành rồi, nếu như trong tiểu thuyết hay phim lúc này tôi hẳn nên vỗ bàn, tức giận mắng anh “có tiền thì hay lắm à”, sau đó kiên quyết xé rách quyển sổ tiết kiệm, tỏ vẻ mình là nữ chính không ham tiền tài.
Nhưng mà tôi thì không.
Tôi chẳng có chút cảm giác bị sỉ nhục nào, chỉ cảm thấy kinh ngạc: “Cố tổng, không cần, em cũng không tiêu gì đến tiền.”
“Không tiêu đến thì em để trong ngăn kéo, không có việc gì thì lôi ra nhìn, biết mình là người có tiền là được.” Cố Thanh Thiên cũng nói chẳng khách sáo gì.
Tôi ngượng ngùng nhận lấy, nhét hết vào ngăn kéo. Dù sao trong phòng hay ngoài phòng đều là của anh, tôi cũng là của anh. Số tiền này dù viết tên tôi thì vẫn là của anh.
Cứ tưởng chuyện Hạng Chương xuất hiện chỉ là chuồn chuồn lướt nước mà thôi, ai ngờ lúc đến ngày dự sinh, Hạng Chương lại một lần nữa xuất hiện bên ngoài tường rào.
Lúc này tôi đã không thể một mình đi dạo được nữa, bên cạnh luôn có người đi cùng, sợ tôi sẽ sinh trước dự tính. Lúc nhìn thấy hắn, trái tim tôi không khống chế được mà đập nhanh, bèn bảo người giúp việc quay về.
Đợi vườn hoa vắng bóng người, tôi mới đi qua nhìn hắn: “Anh lại đến làm gì?”
Hôm nay hắn khác hẳn so với bận trước, mặc âu phục rất ra dáng thú đội lốt người, thật là một ví dụ tốt cho câu thành ngữ mặt người dạ thú.
Thấy bộ dạng hắn, tôi hơi giật mình: Cố Thanh Thiên chắc chắn đã đưa tiền cho hắn ta rồi!
Tên ngốc này!
Tôi cắn răng, không đợi Hạng Chương nói đã nói thẳng: “Anh đã nhận được tiền anh muốn rồi, còn tới làm gì?!”
Hạng Chương nhướng máy: “Đồng Kha Kha, cô trở nên thông minh hơn rồi đấy.”
“Cảm ơn quá khen.” Tôi trả lời, mặt không đổi sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...