“Chính là dựa vào tôi là người trả tiền!” Hạng Chương cười hả dạ nhìn tôi, “Sau khi cô cùng tôi đi thụ tinh nhân tạo thì chuyện phẫu thuật của bố cô cũng được thực hiện, trước lúc đó, bác sĩ sẽ chăm sóc tốt cho bệnh tình của ông ấy, cô cứ yên tâm đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, sao anh ta lại có thể độc ác đến vậy, chắc chắn thấy tôi mang thai mới chịu để ba tôi làm phẫu thuật.
“Hạng Chương……anh…..anh không phải là người!”
“Đồng Kha Kha, cô nói phải công bằng một chút, nếu tôi không phải là người thì ba cô còn sống đến bây giờ sao.” Hắn cười lạnh lùng.
Tôi trừng mắt với hắn, một câu cũng không nói được.
Đấu miệng tôi chưa bao giờ là đối thủ của hắn, liều mạng với hắn tôi cũng không thắng được, tôi còn có thể thế nào được?
“Được! Ngày mai chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, hẹn thời gian thụ tinh.” Tôi cắn răng nói.
Vì để ba được nhanh chóng phẫu thuật tôi có thể chịu đựng tất cả bao gồm cả việc sinh thêm cho Hạng Chương một đứa con!
Hắn suy nghĩ rồi cười nhạt: “Đợi thêm hai ngày nữa đi, tôi không muốn để bác sĩ khám ra thấy cô thiếu dinh dưỡng sẽ cho rằng tôi ngược đãi cô. Bố cô bên kia cũng không cần vội, muốn làm phẫu thuật cũng cần bồi dưỡng sức khỏe, bằng không yếu quá chịu không được chết trên bàn phẫu thuật thì sao.”
Tôi nắm chặt tay, lặng lẽ trở về phòng, nhốt mình trong đó.
…….
Tôi ra sức uống thuốc bổ đợi Hạng Chương đưa tôi đi khám, hôm nay, Hạng Chương mang về chiếc váy dạ hội màu đen bắt tôi cùng hắn tham gia buổi tiệc từ thiện của công ty nào đó.
“Anh đem Hạ Khải Quyền cùng đi đi.” Tôi thờ ơ.
“Cô cho rằng tôi muốn đưa cô đi cùng sao? Người ta nói phải đem bà xã theo! Cô tranh thủ thời gian mặc nó, trang điểm một chút, đừng có chậm trễ.” Anh ta cau mày thúc giục.
Tôi bây giờ chỉ có thể nghe theo hắn.
Tôi thờ ơ nhận lấy chiếc váy, đóng cửa rồi thay váy mặc lên người.
Cổ áo cao, cánh tay dài, váy dài qua gối, thật là khó cho anh ta để có thể tìm thấy chiếc váy kín đáo như vậy.
Tôi từ từ buộc tóc cao lên, lại đi thêm đôi giày cao gót màu đen, bước ra phòng ngủ.
Anh ta nhìn tôi một hồi rồi khẽ gật đầu: “Đi thôi, đến đó cẩn thận mà theo sát tôi, đừng có nói linh tinh.”
“Tôi biết rồi.” Tôi trả lời cho có.
Đúng lúc chúng tôi phải ra ngoài, Hạ Khải Quyền trở về, nhìn thấy bộ dạng Hạng Chương soái ca với bộ vest tây đi cạnh tôi, lông mày lập tức cau lại. “Chương, hai người ăn mặc như vậy để làm gì?”
“Có một bữa tiệc buộc phải cùng bạn tham gia….” Lời của Hạng Chương còn chưa dứt, Hạ Khải Quyền đã tức giận.
“Cùng bạn tham dự, anh liền dẫn cô ta đi?” Anh ta trừng mắt nhìn Hạng Chương, quay đầu chạy vụt vào phòng mình, xem ra anh ta ghen thật rồi.
Hạng Chương do dự một lúc, bảo tôi ở phòng khách đợi hắn, còn anh ta nhanh chân đi vào phòng Hạ Khải Quyền.
Cửa phòng không đóng, tôi nghe thấy anh ta ngọt ngào dỗ giành Hạ Khải Quyền, Hạ Khải Quyền không nói không rằng, trách Hạng Chương không dẫn anh ta mà là dẫn tôi cùng đi, sau đó là tiếng “chụt, chụt” nóng bóng của hai người.
Tôi nghe mà nổi da gà, cho dù bây giờ hai người đó ngày ngày ân ái trên giường trước mặt tôi, tôi gần như là không có bất kỳ phản ứng gì hết.
Qua một lúc, Hạng Chương bước ra, thấy tôi vẫn đứng yên chỗ cũ, vẻ mặt lộ chút ý ngại ngùng, “Hư…..Tiểu Hạ đúng là một đứa bé nóng nảy mà, chúng ta đi thôi.”
Tôi âm thầm đi sau anh xuống lầu rồi lên xe.
Xe rất mới, không phải là chiếc xe của Hạ Khải Quyền, cho dù tôi không hiểu gì về xe cộ cũng có thể nhìn ra chiếc xe này đẳng cấp hơn rất nhiều so với chiếc xe của Hạ Khải Quyền.
Hạng Chương rất tự nhiên ngồi vào vị trí lái xe, khởi động máy, một khung cảnh nhẹ nhàng và quen thuộc.
Vốn không định cùng anh ta nói chuyện nhưng tôi vẫn nhịn không được mà hỏi: “Đây là xe của ai?”
“Của tôi! Cũng không tồi đó chứ?”. Anh ta trả lời.
Tôi nhíu mày, quay đầu ra hướng cửa sổ, trong lòng đầy rẫy sự nghi ngờ.
Anh ta lấy tiền ở đâu? Hồi trước bố mẹ anh ta mua nhà, các thứ đã dùng hết sạch tiền của chúng tôi, anh ta bây giờ lấy tiền đâu ra mà mua, lại còn trả viện phí cho bố tôi đến 400 triệu.?
Trình Gia Tiên?
Tôi phút chốc nghĩ ra nhìn hắn, nghi ngờ anh ta liệu có phải cấu kết với Trình Gia Tiên lừa tiền của tôi. Không! Không thể nào là lừa đâu, Trình Gia Tiên đã từng nói, cô bằng lòng vì Hạng Chương mà tiêu tiền, thậm chí cô ta còn bằng lòng dùng tiền để mua người đàn ông này.
Một người sẵn sàng làm mọi thứ mình muốn, vậy tôi đây là đang lo lắng cái gì chứ.
Tự cười chế giễu bản thân, tôi cất chuyện này vào một góc sâu trong đầu không muốn nghĩ mìnhi nữa.
Sau khi đến nơi cần đến, Hạng Chương đi đâu tôi theo đó, phòng khách với đèn tường lấp lánh, đã có không ít người đến rồi, tôi nghe thấy Hạng Chương phiền nào thở dài một tiếng, nghĩ chắc là vì Hạ Khải Quyền đến muộn mà có chút nắm cổ tay than thở. Suy cho cùng nơi đây cũng là nơi của giới thượng lưu, có tiền, có thể đến sớm một chút cũng chính là để quen biết thêm nhiều người.
Anh ta cảnh cáo nhìn tôi, bảo tôi an phận mà theo sau anh ta, không được phép nói nhiều, chỉ cần luôn cười tươi rạng rỡ, tôi hít sâu một hơi, nở nụ cười giả tạo gượng ép theo hắn đi khắp bữa tiệc.
Thật không thể ngờ, Hạng Chương trong việc đối tác làm ăn lại trở nên thành thạo đến vậy, đến tôi cũng phải nhìn anh ta bằng con mắt khác, đã có lúc, hắn nói hắn ghét nhất việc tiếp khách xã giao chỉ muốn làm một nhân viên chăm chỉ trong văn phòng, bây giờ thì sao?
Tin hắn đúng là không bằng tin quỷ còn hơn.
Tôi mím môi, trong lúc Hạng Chương nói chuyện cùng với người khác, buồn chán mà nhìn bốn phía xung quanh, lại đúng lúc bắt gặp đôi mắt quen thuộc đó.
Thình thịch……thình thịch….
Tim tôi đột nhiên đập nhanh, tôi cảm thấy tim mình đang bị loạn nhịp.
Cố Thanh Thiên…..
Lại gần hơn, tôi thấy người phụ nữ đứng cạnh anh chính là Tạ Yên Duyên.
Trước khi bị Tạ Yên Duyên nhìn thấy, tôi nhanh chóng trốn tránh khỏi tầm mắt của Cố Thanh Thiên, áp mặt đứng cạnh Hạng Chương, đi theo hắn vài bước, anh ta cũng phát hiện ra Cố Thanh Thiên nhưng cũng không có ý định lên trước chào hỏi mà lại nói với tôi: “Cô nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Cố tổng kia không?”
Tôi không nhìn về hướng đó cũng không hề lên tiếng.
Anh ta cũng chỉ là muốn tìm người nói chuyện, càng không cần câu trả lời của tôi mà tiếp tục nói: “Tạ Yên Duyên, Đại tiểu thư của tập đoàn Tạ Thị, tiệc từ thiện này là Tạ gia tổ chức đó. Nghe nói bên gia đình Cố Tổng có ý thành thông gia với Tạ gia…..”
Tôi cúi đầu nghe, nghe tai nọ xọ tai kia chỉ lưu tâm duy nhất một truyện đó là Cố Thanh Thiên sắp kết hôn với Tạ Yên Duyên.
Trái tim nghẹn ngào đến nỗi thở không ra hơi, chủ yếu là do ở đây có quá nhiều người, không khí bí quá.
Lại cùng Hạng Chương đi lại một lúc, tôi cảm thấy tất cả cơ mặt đều cứng đờ, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái liền nói với Hạng Chương muốn ra ngoài hít thở không khí.
Anh ta rất nhạy cảm, lập tức nhìn xung quanh, nhìn thấy Cố Thanh Thiên và Tạ Yên Duyên cùng mấy người nữa nói chuyện mới đồng ý với thỉnh cầu của tôi.
“Đồng Kha Kha, chuyện của cô và Cố tổng tôi không truy cứu nữa, cô cũng chú ý một chút đừng dây dưa không dứt với Cố tổng, nghe thấy chưa hả?” Anh ta lạnh lùng nói.
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Tôi cười nhạt.
Hắn “hừ” một tiếng, vừa muốn nói gì đó nhưng đúng lúc có người đến chào hỏi, tôi liền nhân cơ hội rời đi, nhanh chân rời khỏi đại sảnh.
Bên ngoài là tầng thượng rất lớn, chỉ có lác đác vài người dựa vào lan can nói chuyện thoải mái, tôi không muốn tiếp xúc gần với người khác, đứng trong góc tối nhìn đèn điện đủ màu sắc dưới lầu.
Đứng được chưa lâu, bên mũi đột nhiên ngửi thấy mùi cỏ thanh đạm, lông tơ sau gáy phút chốc dựng thẳng, đúng lúc tôi vừa muốn quay đầu lại, khuỷu tay bị một người nắm chặt, bên tai là giọng trầm ổn của Cố Thanh Thiên: “Đừng lên tiếng, đi theo anh.”
Không biết có phải não của tôi bị gió đêm thổi cho có vấn đề rồi không tôi lại nghe theo anh, một tiếng động cũng không có mà theo anh rời đi.
Anh không đem tôi trở về đại sảnh mà ngoằn nghèo vào một nhà vệ sinh cách đại sảnh rất xa.
Không hề có ai, anh đóng cửa, thả tay tôi ra, trầm lặng mà nhìn tôi.
Tôi buông thõng hai tay hét lên một tiếng “Cố tổng.”
Lúc sau, anh đột nhiên cười lạnh lẽo: “Đồng Kha Kha, em được lắm! Em chính là như vậy mà cùng tôi giao dịch sao? Lấy tiền của tôi sau đó mất tăm mất tích đến cái bóng cũng không nhìn thấy, điện thoại cũng không gọi được, em giỏi lắm…..”
“Xin lỗi anh…..” tôi áy náy nói lời xin lỗi.
“Xin lỗi? Vậy là xong sao? Em không định giải thích gì sao?” Anh càng tức giận.
Tôi không biết nên giải thích thế nào về chuyện của tôi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đem chuyện bố bị ốm mà nói ra, nói rằng tim và sức khỏe của bố rất không tốt, trong lúc chờ phẫu thuật, tôi kìm chế không được mà suýt nghẹn ngào nhưng lại mím chặt môi chịu đựng.
Cố Thanh Thiên nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên liên tiếng: “Cho dù bố em có bị bệnh thì em tại sao không trở về thăm tôi lại còn cùng Hạng Chương xuất hiện!”
“Em…..em không còn cách nào khác….” Tôi trốn tránh ánh mắt của anh, úp úp mở mở mà nói.
Anh cười khẩy. Tôi biết anh không tin tôi, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau khi cười nhạt như một mệnh lệnh Cố Thanh Thiên bảo tôi kết thúc bữa tiệc đến nhà tìm anh, tôi ngạc nhiên sợ hãi nhìn anh một lúc, lắc đầu từ chối.
Tôi không thể đi được, Hạng Chương không cho tôi ra ngoài.
Sắc mặt anh lập tức tối sầm lại: “Em lại dám từ chối tôi?”
“Cố tổng, tôi rất xin lỗi,! Nhưng thật sự là không được, Hạng Chương anh ấy…..”
Không đợi tôi nói xong, Cố Thanh Thiên đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi, áp tôi vào tường lạnh giá mà hôn mãnh liệt.
Tôi lảng tránh, muốn thoát khỏi môi anh: “Cố tổng, anh đừng như vậy….”
Anh dường như không hề nghĩ rằng tôi sẽ tránh né anh, hai con ngươi hung ác nhìn tôi chằm chằm, không nói câu nào, hai tay mạnh mẽ bóp chặt má tôi, sau đó lại lần nữa hôn ngấu nghiến.
Tôi vừa đẩy vừa né, chọc giận anh, anh rời khỏi môi tôi, trực tiếp kéo váy tôi lên.
“Cố tổng!” Tôi không dám gọi to, đè giọng thấp xuống mà gọi anh, hai tay túm chặt chiếc váy không cho anh xé rách.
“Cố tổng, anh đừng như vậy, bên ngoài có biết bao nhiêu người……”
“Đồng Kha Kha, em vẫn chưa rõ sao, em lấy tiền của tôi, phải mọi lúc mọi nơi thỏa mãn tôi!”Sắc mặt Cố Thanh Thiên lạnh băng, đe dọa tôi: “Buông tay! Bằng không tôi không dám đảm bảo chiếc váy của em sẽ còn nguyên vẹn! Đến lúc đó, em càng khó coi.”
Tôi sợ anh thật sự sẽ xé rách váy tôi nên chỉ đành buông tay, mặc anh kéo chiếc váy lên cao, cảm nhận thấy tay anh có va chạm với da thịt, tôi chịu không được mà run nhẹ: “Cố tổng…..”
Hơi thở của anh bắt đầu dồn dập, không chút do dự anh luồn tay vào bên trong kéo chiếc quần con.
Tôi sợ hãi nắm chặt tay anh cầu xin: “Cố tổng! Đừng…..đừng như vậy….bên ngoài có nhiều người như vậy, Hạng Chương, Hạng Chương vẫn đang đợi tôi…..”
Tôi không nhắc đến Hạng Chương còn đỡ, vừa nhắc đến Hạng Chương anh đột nhiên như tên điên vậy, cởi khóa áp tôi vào tường, tôi chỉ kịp “ư” một tiếng liền bị anh ra sức lắp đầy.
“Cố tổng…..” giọng tôi run lên, bất lực gọi, cặp đùi dài bị anh kéo cao, cặp đùi hoàn toàn đỡ không nổi bản thân chỉ có thể bám vào áo anh giữ cân bằng, còn anh như một con thú được phóng thích, hung hãn và đáng sợ.
Anh như vậy khiến tôi sợ hãi, tôi căng thẳng cứng nhắc như viên đá, anh động hai lần, cắn răng đánh vào mông tôi: “Thả lỏng một chút…”
Tôi hạ thấp giọng, lắc đầu: “Không được! Mau đi ra! Ở đây không được!”
Trời ơi, ở đây mặc dù là nhà vệ sinh nhưng là nhà vệ sinh công cộng, lúc nào cũng có thể có người đến, anh sao lại có thể làm ở đây được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...