NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ

Ngồi ở trong xe, Hạng Chương rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Mà tôi lại trầm mặc nhìn ánh đèn nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe.

Ánh đèn lướt qua, trên cửa kính xe đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Cố Thanh Thiên, anh lạnh lùng nhìn tôi, hỏi tôi suy nghĩ thế nào rồi, nếu không đồng ý sẽ lập tức sa thải Hạng Chương.

Nháy mắt khuôn mặt trên cửa kính xe lại biến thành bữa tiệc linh đình kia của đồng nghiệp, bọn họ ai nấy đều mang vẻ mặt hâm mộ tôi và Hạng Chương, chúc mừng tôi đã lấy được người chồng có tiền đồ vô lượng.

Ngẩn ngơ một hồi lâu, trên cửa kính xe chính là gương mặt đắc ý của Hạng Chương, hắn hăm hở nói với tôi hắn thăng chức rồi, sau này sẽ khiến tôi có một cuộc sống tốt.

Đôi mắt có chút nhói, tôi rũ mắt xuống, quay đầu nhìn Hạng Chương đang im lặng.

Quen hắn mười ba năm, mỗi một biểu cảm nhỏ của hắn tôi đều biết rõ, hiện tại tuy hắn im lặng nhưng tôi lại nhìn thấy được ý cười thỏa mãn bên khóe miệng hắn.


Còn tôi rốt cuộc có nên nói với hắn hay không?

“Sao vậy?” Hạng Chương phát hiện tôi đang nhìn hắn, cười hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không có gì, hình như em uống hơi nhiều, choáng đầu.”

Nói xong, tôi cẩn thận tựa đầu lên bả vai hắn: “Ông xã, cho em dựa nhé.”

“Sắp đến nhà rồi. Bà xã, tối nay vất vả cho em rồi.” Hắn không né tránh, dịu dàng an ủi tôi.

Tôi nhắm mắt lại, nhịn xuống giọt nước mắt bên khóe mi.

Hạng Chương của tôi, chúng tôi nhất định phải đi con đường này sao?

Sau khi về nhà, chúng tôi đi tắm rồi lên giường, lại bắt đầu nói lại những lời hôm nay thêm mấy chục lần nữa.

Tôi không chịu nổi trở mình, nhìn hắn nói: “Hạng Chương, em muốn bàn với anh một chuyện.”

“Chuyện gì, em nói đi. Kha Kha, hiện tại anh có năng lực rồi, em muốn gì anh đều có thể mua cho em.”

Tôi nghiến răng: “Hạng Chương, đột nhiên em cảm thấy cuộc sống ở đây mệt mỏi quá, chúng ta rời khỏi nơi này, tìm một thành phố tươi đẹp khác sống đi.”

“Em nói gì vậy?” Hạng Chương có lẽ không nghĩ rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, kinh ngạc ngồi dậy.


“Kha Kha, em điên rồi sao? Chúng ta vừa mới được như này, em nói anh từ chức rời khỏi nơi đây sao?”

“Nhưng anh không cảm thấy nhịp điệu công việc và cuộc sống ở đây quá nhanh, áp lực quá lớn hay sao? Em… Em không thích…” Tôi nhỏ giọng nói.

“Đừng đùa nữa!” Hạng Chương nhíu mày: “Tối nay em uống nhiều quá rồi, toàn nghĩ chuyện đâu đâu, mau ngủ đi.”

“Em không say!” Tôi ngồi dậy, tha thiết nhìn hắn: “Hạng Chương, em thật sự không thích thành phố này, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, được không? Tìm một thành phố nhỏ tuyệt đẹp, bình đạm sống hết đời, anh cũng biết, em không quan tâm anh có giàu hay không.”

“Không thể nào!” Hạng Chương vén chăn đứng dậy, có chút mất kiên nhẫn: “Đừng nói linh tinh nữa, em mau ngủ đi!”

Nhìn thấy hắn không chút do dự ra khỏi phòng ngủ, tôi có chút sốt ruột: “Hạng Chương, anh đi đâu vậy?”

“Anh không muốn nghe những lời này nữa, ra ngoài lên mạng.” Hắn đóng cửa rời đi.

Tôi ngồi ở trên giường, bụm mặt im lặng khóc.


Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không dám nói với hắn, chức vị của hắn là dùng cơ thể của tôi đổi lấy, chuyện này sẽ đả kích sự kiêu ngạo của hắn như thế nào? Có lẽ, từ giờ hắn sẽ không gượng dậy nổi.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn hắn biết, tôi đang gặp phải chuyện gì.

Nếu hắn biết tội bị Cố Thanh Thiên giở trò, hắn còn cần tôi nữa không? Hắn nhất định sẽ chê tôi bẩn không cần tôi nữa!

Tôi không sao tưởng tượng được, nếu hắn không cần tôi nữa, vậy tôi nên làm sao? Tôi căn bản không dám mạo hiểm.

Ôm chăn khóc hồi lâu, rượu xông lên đầu, tôi mơ mơ màng màng nằm trên giường, trong lúc đang nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy tiếng khẽ mở cửa.

“Kha Kha, em ngủ chưa?”

Là giọng nói của Hạng Chương, nhẹ nhàng gần như không nghe được, tôi tưởng rằng mình đang nằm mơ nên không trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui