Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì


Hôm sau tỉnh lại, Kiều Mộc ngồi ở trên giường phát ngốc, tối hôm qua dường như đã xảy ra chuyện gì? Là chuyện gì chứ? Sao lại có chút say rượu vụn vặt nhỉ?
Cúi đầu nhìn nhìn, thấy mình mặc chính là áo ngủ, đột nhiên đôi tay giao nhau che lại chính mình.
Vì sao không nhớ được thay áo ngủ như thế nào? Là mình thay sao? Hay là......
A a a!
Người ta say rượu, sao cô còn say pheromone chứ!
Cô nhớ rõ tối hôm qua Cố Hàn Thanh phát bệnh, sau đó......!Sau đó......!Liền không biết rõ lắm.
Kiều Mộc đến phòng để quần áo thay quần áo xong, phòng để quần áo rộng mấy trăm mét vuông, tất cả đều là quần áo cao cấp Cố Hàn Thanh mua cho cô, ngày thường cô cũng không dám mặc về nhà, chỉ khi ở chỗ anh mới có thể tận hưởng.
Sau khi thay xong, cô lén lút mở cửa đi ra, nhìn xung quanh, không thấy Cố Hàn Thanh, cô lặng lẽ xuống lầu, nhìn thấy một nữ bảo mẫu, cô lập tức lôi kéo người ta đến một góc, "Chị Vương, tôi hỏi chuyện này được chứ?"
Chị Vương tốt bụng: "Kiều tiểu thư, cô muốn hỏi gì? Tôi nhất định biết gì nói hết."
Kiều Mộc nhìn xung quang, che miệng, đỏ mặt nói: "Cái kia......!Chị biết tối hôm qua sau khi tôi cùng Cố Hàn Thanh đi ra sân sau trở về như thế nào không?"
"Là tiên sinh ôm cô về." Chị Vương còn có chút tình cảm thiếu nữ, hai mắt tỏa sáng nói: "Còn là ôm công chúa đấy, lần đầu tiên nhìn thấy tiên sinh lãng mạn như vậy."
Kiều Mộc kêu một tiếng, quả nhiên là, "Vậy......!Áo ngủ của tôi thì sao? Cũng là anh ấy thay cho tôi?"
Cô mong đợi nhìn chị Vương, hy vọng chị ấy có thể lắc đầu phủ nhận, lại không nghĩ lúc này, giọng Cố Hàn Thanh truyền đến: "Mộc Mộc, em có gì muốn hỏi có thể hỏi tôi."
Kiều Mộc trong lòng rơi lộp bộp, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
Chị Vương thấy tiên sinh lại đây, gật đầu chào hỏi, xoay người rời đi, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Kiều Mộc không dám quay đầu nhìn, Cố Hàn Thanh buồn cười đến gần cô, "Hôm qua không phải gan rất lớn sao? Sao bây giờ lại thẹn thùng? Không giống em đâu."
"Anh có ý gì, chẳng lẽ tôi còn không thể thẹn thùng một chút?" Kiều Mộc bị chọc giận, quay đầu trừng người đàn ông, "Còn có ngày hôm qua tôi lớn mật như thế nào?"
Cố Hàn Thanh híp mắt, cúi đầu đến gần, "Chuyện hôm qua em không nhớ được?"
"Tôi......! tôi chính là say pheromone, có chút vụn vặt." Kiều Mộc lắp bắp trả lời, sau đó, chờ mong hỏi: "Hôm qua tôi hẳn là không làm......!loại chuyện đặc biệt gì chứ?"
"Say pheromone?" Cố Hàn Thanh vẫn là lần đầu tiên nghe cách nói này, nhất thời buồn cười, nhưng hồi ức về trạng thái của cô gái ngày hôm qua, thật đúng là có chút dáng vẻ say rượu, cuối cùng thời điểm ôm cô về phòng, má cô ửng hồng, hô hấp mềm mại, cả người hấp dẫn giống bánh kem, thiếu chút nữa, anh không kiềm chế được đánh dấu cô.
Cuối cùng vội vàng ra khỏi phòng, gọi bảo mẫu đi vào chăm sóc cô.
Hoá ra thật sự là say sao? Say đến nỗi không nhớ nổi chuyện cô chủ động muốn anh kiss?
Cố Hàn Thanh vẫy vẫy tay với cô gái, "Em lại đây một chút, tôi nói cho em."
Kiều Mộc tưởng anh thật sự sẽ nói, ngoan ngoãn đến gần một bước, anh lại vẫy vẫy tay, cô lại gần một bước, hai người cơ hồ dán vào nhau, Kiều Mộc chán nản, cảm thấy đối phương chơi mình, vừa định trách cứ, khuôn mặt tuấn tú trước mắt lập tức phóng đại, trên môi in lại một mảnh ấm áp, hàm răng lại bị cạy ra, ngọn lửa nóng cường thế tiến vào.
Não Kiều Mộc nổ oanh một tiếng, ký ức ngày hôm qua ùn ùn kéo đến.

Cô nhớ bản thân chủ động mời Cố Hàn Thanh hôn mình, còn nhớ Cố Hàn Thanh cho mình một trăm triệu.
OMG, quá mất mặt.
Kiều Mộc giãy giụa, Cố Hàn Thanh rời khỏi một chút, giọng khàn khàn: "Nhớ ra rồi?"
Kiều Mộc ô ô hai tiếng, còn chưa nói xong, lại bị ngăn chặn, không biết qua bao lâu, cô mềm nhũn dựa vào lòng anh.
-
Kiều Mộc cùng Cố Hàn Thanh cứ 'mơ màng hồ đồ' ở bên nhau như vậy, sau khi xác lập quan hệ, về bệnh của anh càng đơn giản, chỉ là số lần tăng lên, hơn nữa tình cảm hai người gia tăng, mỗi lần đều có chút vượt qua dự đoán ban đầu, có chút mất khống chế.
Có một lần, Cố Hàn Thanh thiếu chút nữa đánh dấu cô.
Đối với chuyện này, phương thức Cố Hàn Thanh giải quyết là......
"Phụt ——" Kiều Mộc phun trà sữa trong miệng, cô quay đầu đi mãnh liệt ho khan hai tiếng, sau khi ổn định, không thể tin được quay đầu lại nhìn Cố Hàn Thanh: "Anh nói cái gì? Kết hôn? Gặp ba mẹ?"
Cố Hàn Thanh gật đầu, đồng thời lấy khăn tay ôn nhu lau miệng cho cô, "Chúng ta ở bên nhau cũng ba tháng rồi, nên gặp cha mẹ nói chuyện kết hôn, em không muốn sao?"
"Chính là mới hẹn hò ba tháng liền kết hôn, có nhanh quá hay không, chúng ta giống như kết hôn chớp nhoáng vậy." Kiều Mộc cảm thấy thế giới hai người còn chưa đủ đâu, kết hôn, một đại gia tộc như Cố Hàn Thanh, còn không phải khắp phía thúc giục mình sinh người thừa kế?
"Hẹn hò ba tháng, nhưng lúc trước quen biết hai tháng, gần nửa năm, đủ rồi, chỉ cần em nguyện ý." Cố Hàn Thanh xoa mặt cô, lại cười nói: "Sao, sợ à? Hay là nói anh còn chưa đủ để làm em cảm thấy có thể đặt chân đến hôn nhân?"
"Đương nhiên không phải." Kiều Mộc với người bạn trai Cố Hàn Thanh này tương đối vừa lòng, đẹp trai đã đành, anh còn không có tật xấu, không hút thuốc lá, không say rượu, ngủ không ngáy, đối với mình cũng phá lệ ôn nhu kiên nhẫn.
Đương nhiên quan trọng nhất là, anh hào phóng siêu cấp vô địch!
Cho tiền tiêu vặt đều là trăm triệu!

Bạn có thể tưởng tượng không?
Bọn họ còn chưa kết hôn, vậy mà anh dám hào phóng cho cô nhiều tiền như vậy, không sợ cô cầm tiền chạy sao?
Lúc trước cô từng hỏi qua vấn đề này, ông chủ Cố nói chính là: "Anh có niềm tin em sẽ yêu anh hơn yêu tiền."
Kiều Mộc lúc ấy không đả kích anh, cô kỳ thật yêu tiền của anh hơn, ha ha ha, nhưng cũng chỉ là nói giỡn, dù sao cô cũng không chọn thật, cô cũng không biết mình yêu bên nào hơn.
"Vậy thu xếp một chút, trước tiên anh gặp ba mẹ em.

Sau đó anh lại dẫn em đi gặp người nhà anh, cuối cùng hai nhà ngồi nói chuyện về hôn lễ, em thấy thế nào?" Cố Hàn Thanh là phái hành động, nếu quyết định một chuyện gì đó, anh sẽ nghĩ hoàn hảo các bước.
Kiều Mộc sau khi cùng anh hẹn hò, chân chính thực hiện cuộc sống cá muối, cùng anh ra cửa cũng không cần nghĩ, cho nên đặc biệt thả lỏng.
Cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc không phản đối, "Được, nhưng ba mẹ anh có thể khinh thường em không, nhà em so với nhà anh quả thực là xóm nghèo."
"Nào có khoa trương như vậy." Cố Hàn Thanh buồn cười, ôm cô, hôn hôn cái trán của cô: "Đừng lo lắng, ông nội, ba mẹ anh đã sớm biết anh hẹn hò với em, vẫn luôn bảo anh dẫn em đến gặp, bọn họ đều rất tò mò về em.

Em nói em nghèo, em đã quên anh cho em tiền sao? Số tiền đó dù đến quốc gia nào cũng không tính là nghèo chứ?"
Kiều Mộc giảo hoạt cười, nép ở trong lòng anh ngẩng đầu: "Nhưng đó là anh cho, luôn cảm giác không phải của bản thân em, em không có tự tin."
"Đồ ngốc, mạng anh cũng xem như em cứu, em là cảm thấy mạng anh không đáng giá bằng những cái đó sao?"
Kiều Mộc cẩn thận suy nghĩ, thản nhiên ngẩng đầu lên hôn cằm Cố Hàn Thanh: "Được rồi, anh nói như vậy, em đã có thể mặt dày không khách khí."
Cố Hàn Thanh cười cười, xoa tóc cô, "Đừng khách khí với anh, đi thôi, phim của chúng ta sắp bắt đầu rồi, đi soát vé thôi."
"OK." Kiều Mộc cùng Cố Hàn Thanh mười ngón tay đan vào nhau đi soát vé, ngày thường hai người hẹn hò đại khái chính là đi xem phim, thứ khác cũng không thấy có gì thú vị, Cố Hàn Thanh lại là người bận rộn, rất nhiều lúc không có cách nào dành ra mấy ngày rảnh bồi Kiều Mộc, cho nên kế hoạch du lịch nước ngoài vẫn chưa được thực hiện.
Hy vọng sau khi hai người kết hôn, có thể đi hưởng tuần trăng mật.
Kiều Mộc ảo tưởng, ngây người cười ha ha.
Cố Hàn Thanh đã quen dáng vẻ thi thoảng ngu đần của bạn gái mình, sau khi hai người càng thân mật, anh biết cô gái thích đọc tiểu thuyết, bởi vậy đặc biệt thích ảo tưởng.
Như vậy cũng tốt, vĩnh viễn đơn thuần như vậy cũng tốt, mặt khác giao cho anh là được.
Cố Hàn Thanh sủng nịch nhìn bạn gái, khi nhân viên rạp phim nhắc nhở, mới lấy ra hai tấm vé xem phim.
-
Kiểu Mộc sắp xếp Cố Hàn Thanh gặp ba mẹ mình vào một ngày cuối tuần nào đó của tháng hai, thời tiết có chút ấm áp, Cố Hàn Thanh không mặc áo lông, chỉ mặc áo gió đen, mang theo quà lớn quà nhỏ tới thăm.
Kiều Minh Thiện cùng Khương Lộ nhìn thấy ông chủ khí thế hiên ngang trước mắt, vô cùng hài lòng, hận không thể lập tức đem con gái gả cho đối phương.
Cho nên làm khó dễ căn bản không có như Kiều Mộc tưởng tượng, ngược lại ba mẹ đối với Cố Hàn Thanh còn tốt hơn cô.
Kiều Mộc đi vào phòng bếp giúp mẹ nấu ăn, dẩu miệng nói: "Mẹ, con có phải con ghẻ của mẹ không?"
Khương Lộ thái rau, nghi hoặc quay đầu nhìn con gái: "Con nói gì vậy?"
Kiều Mộc ghen nói: "Vậy hôm nay mẹ đối với Hàn Thanh tốt như vậy, đối với con một chút cũng không tốt bằng, không biết còn tưởng anh ấy mới là con trai mẹ, con là người ngoài đấy."
Khương Lộ nghe vậy, dở khóc dở cười, "Con đứa nhỏ ngốc này, người ta là khách, mẹ không được đối với người ta tốt chút sao? Sao cái này con cũng ghen thế, con như vậy, đâu giống muốn bàn chuyện cưới hỏi? Mẹ thật là lo gả con đi, gia thế bên kia hùng hậu như vậy, nếu mỗi ngày đấu đá nhau, đầu óc này của con phỏng chừng bị người ta tính kế bán đi, còn ở đó giúp người ta đếm tiền đấy."
"Không đâu, con cũng không ngốc, tốt xấu gì con tốt nghiệp trường danh tiếng mà? Nếu không sao có thể vào công ty Hàn Thanh gặp được anh ấy?" Kiều Mộc kiêu ngạo nâng cằm, nói xong, cô làm nũng ôm eo mẹ: "Mẹ, đột nhiên không muốn kết hôn nữa, nếu không con đuổi Hàn Thanh đi nhé, con không muốn kết hôn, muốn mãi ở bên cạnh ba mẹ."
"Lại nói ngốc rồi." Khương Lộ run run bả vai, lấy ngón trỏ chọc trán con gái: "Hàn Thanh người ta là đứa nhỏ tốt cỡ nào chứ, người đàn ông tốt như vậy cũng không nắm chắc được, con không sợ khiến mẹ tức chết sao, được rồi, muốn giúp thì giúp, không giúp thì đi ra ngoài."
"Biết rồi ạ, con vẫn nên giúp mẹ đi." Kiều Mộc bĩu môi, rốt cuộc không nói gì nữa.
Cơm nước xong, Kiều Mộc nắm tay Cố Hàn Thanh vào phòng ngủ của mình, kéo anh nằm lên giường, cô quay đầu nhìn anh: "Có phải cảm thấy nhà em rất nhỏ không, phòng ngủ của em cũng rất nhỏ, còn không to bằng phòng tắm nhà anh."
"Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ." Cố Hàn Thanh sờ khuôn mặt cô, "Rất ấm áp, hơn nữa ba mẹ em còn rất yêu em."
"Đúng vậy!" Nhắc tới ba mẹ mình, Kiều Mộc mặt đầy kiêu ngạo cùng tự hào: "Đừng nhìn nhà em bình thường, nhưng từ nhỏ em chính là được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay như công chúa mà lớn lên, cho nên về sau nếu nhà anh khi dễ em, ba mẹ em khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Sẽ không khi dễ em, cũng sẽ không để em bị người khác khi dễ." Cố Hàn Thanh nghiêng người một chút, đem cô gái ôm vào lòng, anh biết hôm nay cô đang lo lắng cái gì, là có chút hội chứng sợ hãi trước hôn nhân, tuy rằng còn chưa chính thức xác định ngày cưới, nhưng nếu việc này đã được bàn bạc, khẳng định sẽ không còn lâu nữa, cô gái liền có chút sợ hãi, "Mộc Mộc, tin anh, thời gian chúng ta quen nhau tuy ngắn, nhưng em là cô gái anh thích nhất, tình cảm anh đối với em sẽ không ít hơn trong tưởng tượng của em, anh sẽ không phụ em."
Kiều Mộc lập tức có chút cảm động, cô nghe ra Cố Hàn Thanh đang an ủi cô, chóp mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ, "Em có hơi sợ, sau khi kết hôn sẽ như thế nào? Nhà anh sẽ thúc giục em sinh con sao? Em sợ đau, em không muốn sinh con sớm như vậy, cho dù muốn sinh, em cũng chỉ sinh cho anh một đứa, hơn nữa em không muốn sinh bây giờ, em còn nhỏ lắm."
Cố Hàn Thanh không nhịn được mà bật cười, cuối cùng anh cũng hiểu nỗi lo của cô gái, hoá ra là sợ sinh con, anh động tình xoay người ngăn cô, hôn khóe môi cô, "Đồ ngốc, chúng ta ở bên nhau mới bao lâu chứ? Thế giới hai người còn chưa đủ đâu, sao anh có thể để em sinh con sớm như vậy?"
"Nhưng nếu người nhà anh thúc giục thì sao? Nghe nói kết hôn đều phải sinh con! Em thấy đồng nghiệp phòng tài vụ chúng ta chính là như vậy!" Kiều Mộc nghiêm túc nói.
Cố Hàn Thanh cảm thấy cô đáng yêu, môi chuyển qua đôi mắt cô như chuồn chuồn lướt nước, thấp giọng nói: "Người khác anh không quản được, nhưng nhà anh anh định đoạt, hơn nữa tính cách người nhà anh không phải mỗi ngày đều thúc giục sinh con, cho dù có nói mấy lời đó, cũng là vì chờ mong đứa trẻ quá mà thôi, không phải đang thúc giục em, em đừng sợ, chuyện của chúng ta chính chúng ta làm chủ."

"Thật sao? Nghe anh nói như vậy, cảm giác người nhà anh ở chung khá tốt." Kiều Mộc nắm vạt áo anh, mềm mại nói: "Anh kể cho em nghe một chút về người nhà anh đi, như vậy lúc em đi gặp họ sẽ không khẩn trương."
"Được, anh từ từ kể cho em." Cố Hàn Thanh ôm cô gái thay đổi vị trí, anh nằm ở dưới, để cô gái nằm trên người mình.
Bọn họ cứ như vậy trò chuyện cả buổi chiều, thời điểm ở bên nhau, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
-
Cuối tuần sau đổi thành Kiều Mộc đi gặp người nhà Cố Hàn Thanh, vốn dĩ muốn trang điểm đẹp một phen, mặc một thân hàng hiệu, nhưng đến buổi sáng, cô cảm thấy không cần thiết, muốn người ta gặp con người thật sự của mình.
Khi ra cửa, ba mẹ vẫn luôn dặn dò cô chú ý lễ phép, nói chuyện phải nghĩ, đừng giống như ở nhà, muốn nói gì thì nói.
Kiều Mộc vâng vâng dạ dạ đáp lời, mau chóng thay giày.
Dưới lầu, xe Cố Hàn Thanh đã đến, cô nhảy nhót chạy tới, mở cửa ghế phụ chui vào, "Hô —— tim đập thật nhanh!"
Ngồi xong, cô đè tim mình nói.
Cố Hàn Thanh sủng nịch cười cười, cúi người qua, không nhịn được ấn cô vào lưng ghế thâm nhập giao lưu một phen, cho đến khi cô gái thở không nổi mới buông ra, "Hiện tại tim đập còn nhanh không?"
Kiều Mộc thở phì phò trừng anh: "Anh làm như vậy càng nhanh hơn!"
"Vừa lúc, em sẽ chỉ nghĩ đến anh." Cố Hàn Thanh cười nhướng mày, ngón tay lướt qua khuôn mặt cô, "Đừng khẩn trương, hết thảy có anh ở đây, hơn nữa ông nội và ba mẹ anh thật sự rất tốt."
"Biết rồi, anh mau lái xe đi." Kiều Mộc mặt đỏ đẩy tay anh ra, bảo anh chuyên tâm lái xe.
-
Nhà cũ của Cố gia.
Cố lão gia đứng trước gương, lần thứ N hỏi con trai và con dâu: "Hai đứa xem ba mặc như vậy được không? Có khó coi không?"
Mẹ Cố tên Chu Ảnh cùng chồng liếc nhau, che miệng cười nói: "Ba, ba cũng quá khẩn trương rồi, thả lỏng chút, gặp cháu dâu mà thôi, không cần như vậy."
"Cái này gọi là coi trọng! Sao lại là khẩn trương!" Cố lão gia không chịu thừa nhận, liếc con dâu một cái, sau đó nhìn mình một thân đường trang* trong gương, lại bắt đầu suy nghĩ: "Con nói Hàn Thanh của chúng ta, 30 tuổi mới có tin tốt, không phải ta cao hứng sao, nếu dọa đến cô bé nhà người ta, con bé không muốn bên cạnh Hàn Thanh của chúng ta nữa thì làm sao bây giờ? Hai đứa cũng vậy, lát nữa cô bé tới, nhất định phải cười, không được xị mặt, nếu khiến người ta hiểu lầm chúng ta ghét bỏ con bé, ba nói cho hai đứa biết, gia pháp sẽ hầu hạ hai đứa!"
"Vâng vâng vâng, ba, ba nói những lời này khiến lỗ tai con mọc kén rồi, con sẽ chú ý thái độ." Chu Ảnh cười tủm tỉm nói: "Con trai con khó lắm mới có đối tượng, sao con có thể đối đãi không tốt với người ta?"
"Đúng đó ba, ba cứ yên tâm đi, con cùng a Ảnh bảo đảm không kéo chân sau của ba." Cố Nham trấn an ba mình, "Đi thôi ba, chúng ta xuống lầu thôi, thời gian hẹn đã đến rồi, Hàn Thanh sắp về đến nhà rồi."
"Đi thôi đi thôi." Cố lão gia kiểm tra quần áo lần cuối, lúc này mới để con trai đỡ xuống lầu.
Bọn họ đi xuống không bao lâu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi, ánh mắt ba người sáng lên, vội vàng đi hướng cửa lớn.
Kiều Mộc còn chưa kịp xuống xe, liền thấy ông nội cùng ba mẹ Cố Hàn Thanh, ba người đứng thành một hàng dưới mái hiên cười toe toét hướng về phía xe hơi, không biết vì sao......!Có chút sợ hãi.
Kiều Mộc nuốt một ngụm nước miếng, tay nắm lấy vô lăng của bạn trai: "Hàn Thanh, ông nội và ba mẹ anh làm sao vậy? Em còn chưa xuống xe mà, sao bọn họ vẫn luôn nhìn xe chúng ta cười thế."
Cố Hàn Thanh buồn cười: "Bọn họ đang thể hiện thiện ý với em đó, nhưng dường như có chút biến khéo thành vụng, ngoan, đừng sợ, em ngồi đây, anh xuống mở cửa xe cho em."
Cửa xe bên Kiều Mộc ở gần mái hiên, cũng chính là gần người Cố gia, cho nên cô không dám xuống xe trước, chỉ có thể chờ Cố Hàn Thanh mở cho cô.
Người đàn ông lịch sự đưa tay đến, "Mộc Mộc, xuống xe đi."
Kiều Mộc thấp thỏm mím môi, đặt tay mình lên tay anh, nhờ lực của anh mà xuống xe, chân dẫm lên mặt đất, cô bỗng nhiên nhớ tới quà ở cốp xe, vội túm tay anh: "Lấy quà, không thể tay không."
"Thả lỏng thả lỏng, anh biết rồi." Cố Hàn Thanh nắm tay cô đến mở cốp xe, Kiều Mộc không chút nghĩ ngợi duỗi tay định cầm lấy chai rượu quý cô dùng hai tháng tiền lương để mua, nhưng tay còn chưa đụng tới túi quà, một giọng nói già hiền từ ngăn cô lại: "Cháu không cần lấy đâu, để Hàn Thanh cầm là được, Mộc Mộc, mau vào phòng ngồi đi, đến đây mệt mỏi rồi phải không?"
Là ông nội Cố Hàn Thanh đi tới nói chuyện với cô.
Kiều Mộc câu nệ chào hỏi ông, hơi hơi khom lưng, "Chào ông nội Cố ạ."
"Chào cháu, Mộc Mộc lớn lên thật xinh đẹp, con trai con dâu, hai đứa lại đây xem có phải hay không?" Cố lão gia tiếp đón con trai và con dâu.
Chu Ảnh mặc sườn xám, tư thái ưu nhã đoan trang cùng chồng mình đi qua, hai người đều nở nụ cười hiền hậu, "Mộc Mộc, chào cháu, bác là mẹ Hàn Thanh, cháu gọi bác gái là được.

Đây là ba Hàn Thanh, cháu gọi bác trai là được."
Kiều Mộc lại hơi khom lưng, "Chào bác trai bác gái ạ."
Chào nhau xong, Cố Hàn Thanh một tay xách theo ba cái túi, một tay dắt Kiều Mộc: "Ông nội, ba mẹ, mọi người đừng ở chỗ này nói chuyện, chúng ta đi vào rồi nói."
"Đúng đúng đúng, xem ta kìa, đều quên mất." Cố lão gia gõ nhẹ chán, cười ha ha dẫn cả gia đình đi vào.

Sau một thời gian ngắn ở chung, Kiều Mộc cuối cùng cũng cảm nhận được Cố Hàn Thanh nói người nhà anh rất tốt là có ý gì.
Điều này hoàn toàn không giống với những bộ phim truyền hình cô xem về người có tiền, ba Cố và mẹ Cố còn có ông nội Cố một chút cao ngạo cũng không có, họ đều rất dịu dàng và tốt bụng.
Kiều Mộc ngồi trên sô pha cùng bọn họ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.
Ông nội Cố có chút lảm nhảm, sau khi quen, ông chỉ chỉ Kiều Mộc: "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy ta và Mộc Mộc mới gặp đã thân, dường như quen nhau từ kiếp trước."
Chu Ảnh bất đắc dĩ cười nói: "Ba, ba lại nói nhảm rồi."
Bà quay đầu nhìn về phía Kiều Mộc: "Mộc Mộc, cháu đừng nghe ông nội Cố nói bậy, ông ấy ngày thường thích những chuyện thần bí kiếp trước kiếp sau."
Kiều Mộc ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật cháu cũng có cảm thấy rất thân thiết với ông nội Cố, giống như là đã từng gặp qua, nhưng cháu dám khẳng định trước kia cháu chưa từng gặp ông nội Cố, cho nên cháu nghĩ chắc là kiếp trước rồi."
"Con nghe chưa, Mộc Mộc cũng khẳng định như vậy." Cố lão gia được Kiều Mộc xác nhận, giống đứa trẻ ba tuổi cười to thoải mái.
Chu Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu, tùy ông ấy, chỉ cần ông vui vẻ là được.
Kiều Mộc ở Cố gia chơi cả ngày, thời điểm buổi tối, ông nội Cố mời cô ở qua đêm, nhưng Kiều Mộc từ chối, dù sao còn chưa chính thức kết hôn, dáng vẻ này ở qua đêm cũng không tốt, Chu Ảnh cũng nhắc Cố lão gia, người ta là thiếu nữ trong sạch còn chưa gả vào, sao có thể ngủ lại, nhà mẹ đẻ bên kia cũng sẽ cảm thấy không tốt.
Ông nội Cố nghĩ cũng đúng, không ép buộc nữa, cả nhà vui vẻ nhìn theo bọn họ lái xe rời đi.
Ra khỏi nhà cũ, Kiều Mộc thả lỏng dựa lưng vào ghế, duỗi người, khoé mắt Cố Hàn Thanh nhìn cô: "Mệt sao?"
"Có một chút, nhưng vẫn tốt, Hàn Thanh, người nhà anh thật sự rất đáng yêu, nhưng bầu không khí nhà anh tốt như vậy, sao lại sinh ra một khối băng như anh chứ?" Kiều Mộc vô cùng tò mò dò hỏi.
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ cười cười, "Anh không phải khối băng chứ? Ở trước mặt em không phải rất thích cười sao?"
"Đó là sau khi chúng ta yêu nhau, còn trước đó anh căn bản không thích mà?" Kiều Mộc nhăn mũi.
"Tính cách anh xem như di truyền đi, bà nội anh xuất từ gia đình nghệ thuật, tính cách có chút lạnh lùng, anh hẳn là giống bà." Cố Hàn Thanh giải thích vấn đề mà Kiều Mộc muốn biết.
Kiều Mộc kinh ngạc, "Bà nội anh? Người mà em nhìn thấy trong tấm ảnh gia đình ở phòng khách nhà anh hôm nay sao?"
"Ừm, có phải bà nội anh rất đẹp hay không? Chỉ là đáng tiếc, sau khi già cơ thể bà không tốt lắm, mấy năm trước đã qua đời, ông nội vì thế đau lòng rất lâu, cơ thể cũng kém đi rất nhiều." Cố Hàn Thanh nói đến đây, trong lời nói tất cả đều là tiếc nuối.
Kiều Mộc xin lỗi cắn môi: "Xin lỗi, em không nên nhắc tới đề tài này."
"Đồ ngốc, này có là gì, về sau chúng ta chính là người một nhà, em muốn biết cái gì thì cứ hỏi." Cố Hàn Thanh duỗi tay xoa đầu Kiều Mộc.
Kiều Mộc vẫn rất băn khoăn, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý, quay đầu vui vẻ nói: "Chúng ta đi tháp đôi xem cảnh đêm đi? Bỗng nhiên muốn xem."
Cố Hàn Thanh đương nhiên đồng ý, "Được, em muốn đi đâu thì đi đó."
Hai người rất nhanh đến tháp đôi, Kiều Mộc đi mua vé, sau đó kéo Cố Hàn Thanh đi xếp hàng soát vé, "Đã lâu không tới, anh còn nhớ lần trước chúng ta tới lúc nào không?"
"Tuần thứ hai sau khi xác lập quan hệ, đúng không?" Cố Hàn Thanh không cần nghĩ ngợi trả lời.
"Bingo." Kiều Mộc búng tay một cái, khen thưởng nhón chân hôn mặt anh, "Anh còn nhớ đấy."
Cố Hàn Thanh vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng: "Thời điểm mới xác lập, chúng ta cũng không biết một đôi nên đi đâu chơi, sau đó chúng ta tìm trên mạng, đi tất cả các điểm tham quan trong thành phố, khi đó, cảm giác hai chúng ta như sinh ra ở nơi khác vậy."
"Ha ha ha, đúng đúng đúng, chính là như vậy." Nhớ lại quá khứ tràn đầy ngọt ngào, Kiều Mộc ôm eo Cố Hàn Thanh, tiến vào trong lòng anh, "Lúc ấy hai chúng ta thật ngốc, mò mẫm từng chút một, chậm rãi tìm thấy điểm ăn ý của nhau.

Nhưng thật sự rất cảm khái, vậy mà sẽ cùng nhân vật lớn như anh yêu đương.

Hàn Thanh, anh tin có kiếp trước không?"
"Hả? Sao lại nói như vậy?" Cố Hàn Thanh híp mắt nhìn cô.
"Soát vé xong mời đi bên này, sau khi vào, thang máy ở bên phải." Giọng nhân viên công tác đánh gãy đối thoại của hai người, bọn họ ăn ý tạm thời im lặng, soát vé trước mới vào thang máy.
Lên đến đỉnh, Kiều Mộc vui vẻ vọt tới tường kính bên cạnh, đôi tay dán lên, không chút sợ hãi nhìn xuống dưới.
Bên cạnh cô có nữ sinh rất sợ hãi, vẫn luôn nép ở trong lòng bạn trai, không chịu ngẩng đầu, chân đã mềm, cơ thể thẳng tắp ngã xuống.
Cố Hàn Thanh đi đến bên cạnh Kiều Mộc, có chút tiếc nuối nói: "Sao em một chút cũng không sợ thế?"
Kiều Mộc nghe ra ý anh, cười khúc khích, lấy bả vai huých anh, "Cố tổng, em phát hiện anh rất ấu trĩ nha, anh thích loại giọng điệu đó hả? Vậy xem thành ý của anh, em cũng không phải không thể diễn."
Cố Hàn Thanh đi đến phía sau Kiều Mộc, vòng tay thân mật ôm eo cô, cằm gác trên vai cô, khàn giọng nói: "Cố phu nhân, 500 triệu đủ không?"
Hơi nóng phả bên tai, Kiều Mộc nửa người đều tê dại, lỗ tai đỏ bừng, cô giận trừng mắt người đàn ông: "Ai là Cố phu nhân hả? Anh đừng chiếm tiện nghi của em!"
"Vậy lại thêm 100 triệu, có thể gọi không?"
Kiều Mộc mím môi, rốt cuộc nhịn không được, vui vẻ cười ngốc "Gọi, anh tùy ý gọi."
Rất cao hứng, sau khi gặp được Cố Hàn Thanh, mỗi ngày cô đều rất vui vẻ, có thật nhiều tiền, cả đời xài không hết, rốt cuộc cũng phát tài, rốt cuộc cũng thực hiện được giấc mơ cá muối.
Kiều Mộc quay đầu, hôn Cố Hàn Thanh một cái, "Cảm ơn anh, sau khi gặp được anh, em thật sự rất hạnh phúc, có đôi khi em nghĩ, có phải chúng ta kiếp trước từng gặp nhau, em cứu mạng anh, cho nên kiếp này anh mới có thể đối với em tốt như vậy."
Nhắc lại đề tài kiếp trước, Cố Hàn Thanh suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Chắc không phải, hẳn là kiếp trước anh cũng thích em, sau đó phần yêu thích này đến chết cũng chưa đủ, cho nên anh muốn kiếp sau lại gặp em, lại thích em."
Kiều Mộc chưa bao giờ nghĩ tới khối băng độc thân từ trong bụng mẹ nhiều hơn cô 6 năm có thể nói lời âu yếm khiến người ta cảm động rơi nước mắt, cô ngẩn ngơ một lát, rốt cuộc mũi đau nhức mắt sưng lên, "Cố Hàn Thanh, anh phạm quy, ai bảo anh nói lời âu yếm như vậy, anh đây là làm xấu mặt mẫu thai solo chúng ta!"
Tiếng cô mềm mại, mang theo một ít làm nũng cùng nghẹn ngào.
Cố Hàn Thanh không nghĩ tới mình nói thật lòng một câu, có thể khiến cô gái khóc, anh vừa buồn cười vừa lúng túng, ngón cái lau khóe mắt cô, "Mộc Mộc, em khóc cái gì chứ, anh chỉ nói lời trong lòng, nói thật mà thôi, không phải cố ý muốn nói lời âu yếm chọc em khóc."
"Anh còn nói!" Con gái khó hiểu, thật sự rất khó hiểu.

Cố Hàn Thanh đã sớm lĩnh hội qua, anh lập tức nói: "Được rồi, anh không nói nữa, anh sai rồi."
Thái độ rất tốt, tốt đến mức lần đầu tiên Kiều Mộc nhận ra cô thích Cố Hàn Thanh hơn tiền, gặp được anh, cô vô cùng may mắn.
"Hàn Thanh, chúng ta kết hôn đi." Kiều Mộc đặt tay lên eo anh, nhẹ nhàng nói nhỏ.
Cố Hàn Thanh trong nháy mắt hiểu lời này của cô so với tỏ tình thích càng thâm tình hơn, anh suy nghĩ một chút, khàn mở miệng "Ừm", sau đó ngậm lấy môi cô gái.
Dưới cảnh đêm tuyệt đẹp và mờ ảo, bọn họ rốt cuộc tìm được nhà.
-
Sau khi kết hôn một năm, Kiều Mộc nghỉ việc, sống cuộc sống cá muối mà cô tha thiết mơ ước, có lẽ người khác thoạt nhìn sẽ nói cô đây là đánh mất chính mình, về sau nếu như bị chồng hào môn vứt bỏ, kết cục sẽ rất thê thảm.
Kiều Mộc gặp phải tình huống này, đều lười phản ứng, chỉ biết ừm ừm, sau đó nghĩ thầm: Chồng cô cho cô cổ phần, lại cho 2 tỷ tiền mặt, cô cho dù bị vứt bỏ, cũng có thể sống cuộc sống phú bà cá muối đó!
Nếu có tiền như vậy, vậy còn phải làm việc lương chỉ dưới 1 vạn làm gì?
24 năm trước cô đã trải qua đủ rồi, một chút cũng không muốn trải qua nữa, chỉ muốn trải qua cuộc sống phú bà thôi.
Mỗi ngày cùng mẹ chồng đi SPA, ra nước ngoài xem show, ngồi du thuyền tư nhân đi trên biển ngắm trăng sao, không tốt đẹp sao?
Đó cực kỳ tốt đẹp.
Kiều Mộc cảm thấy mình còn trẻ, giống mười sáu mười bảy tuổi.
Lại là một lần từ nước ngoài xem show trở về, Kiều Mộc cùng mẹ chồng vẫy tay chào nhau, ngồi trên xe tài xế lái về nhà của cô và Hàn Thanh.
Trên đường, cô có chút mệt nên ngủ thiếp đi.
Sau đó cô mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cuộc đời của cô là cô nhi, sau đó 24 tuổi chết đột ngột, xuyên vào một quyển sách, ở quyển sách kia, cô cũng gặp Cố Hàn Thanh, nhưng hai người không phải yêu đương bình thường, mà là cưới trước yêu sau, ở quyển sách đó, Cố Hàn Thanh vẫn thích chuyển tiền cho cô, thậm chí còn gửi 2 tỷ!
Nhưng quyển sách đó bọn họ đều rất đáng thương, cô không có ba mẹ, ba mẹ Cố Hàn Thanh cũng đã chết, chỉ có ông nội Cố.
Kiều Mộc nghĩ đến đây, trong lòng buồn bực, khó chịu nức nở ra tiếng.
Lúc này, cô cảm giác cơ thể bị lay động, có người gọi cô: "Mộc Mộc, tỉnh lại đi, em gặp ác mộng."
Kiều Mộc bắt lấy cái tay kia, từ trong bóng đè bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy mình không biết từ khi nào đã từ trong xe trở lại phòng ngủ, lại thấy rõ mặt Cố Hàn Thanh, cô lập tức ôm lấy anh: "Hàn Thanh, ba mẹ em và ba mẹ anh có khỏe không?"
"Hả? Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này, không phải em mới cùng mẹ anh đi xem show về sao? Hơn nữa cuối tuần trước chúng ta mới về nhà em mà." Cố Hàn Thanh nghi hoặc hỏi, tay lại không ngừng vỗ về lưng cô gái, "Có phải em gặp ác mộng đáng sợ?"
Kiều Mộc ôm Cố Hàn Thanh thật lâu, rốt cuộc phân biệt được thực và mơ, cô tự mình xoa xoa đôi mắt, kể cho Cố Hàn Thanh nghe về giấc mơ vừa rồi.
"......! Hàn Thanh, anh không biết, giấc mơ kia rất chân thật, giống như trước kia em thật sự từng trải qua, thật đó, ở trong mơ, em rất thảm, trừ kiếp thứ nhất chết đột ngột ra, kiếp thứ hai sau khi gặp được anh, em còn sống rất tốt, chỉ là nơi đó không có ba mẹ em, cũng không có ba mẹ anh, em liền bị dọa khóc.

Anh nói có phải điềm xấu gì không?"
"Đồ ngốc, đừng nghĩ lung tung, một giấc mơ mà thôi, hơn nữa, mơ khác hiện thực." Cố Hàn Thanh ngồi trên giường, ôm lấy cô gái, "Chúng ta hiện tại rất tốt, về sau cũng sẽ luôn tốt."
"Hy vọng như vậy đi." Kiều Mộc lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, ngoan ngoãn nép trong lòng người đàn ông, còn đang suy nghĩ về giấc mơ kia, Kiều Mộc lại thì thầm: "Hàn Thanh, anh nói có thể giấc mơ đó là kiếp trước của chúng ta không? Kỳ thật hiện tại sau khi em càng ở bên anh, càng cảm thấy chúng ta đã từng gặp nhau, anh có loại cảm giác này không?"
Cố Hàn Thanh không trả lời ngay.
Kiều Mộc cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn về phía anh, thấy anh có chút phát ngốc, cô lập tức hiểu chỉ vào anh: "Có phải anh cũng có cảm giác đó?"
Cố Hàn Thanh gật đầu, "Không biết bắt đầu từ khi nào, đích xác anh cũng có loại cảm giác này."
"Xem đi, em biết ngay mà!" Kiều Mộc nhận được tán đồng, lập tức vui vẻ, "Vậy anh có từng mơ giấc mơ giống em không?"
Cố Hàn Thanh lắc đầu: "Không có."
"Hoá ra là vậy......" Kiều Mộc mím môi, nhìn có chút mất mát.
Cố Hàn Thanh cười khẽ, nâng cằm cô lên hôn, "Có lẽ ngày nào đó anh sẽ mơ thấy, hiện tại đừng nghĩ nữa, nếu em không mệt thì chúng ta có thể làm chút vận động."
Dứt lời, anh đè người trên giường.
Kiều Mộc mặt đỏ vỗ bả vai anh: "Này, sao anh cầm thú như vậy, em chính là tàu xe mệt nhọc."
"Nhưng anh thấy em không mệt chút nào." Cố Hàn Thanh lấp kín môi cô, tay chậm rãi hướng xuống dưới.
Kiều Mộc mặt càng đỏ hơn, "Em ở trong mơ, mơ thấy anh cũng như thế này, mỗi lần em đi chơi về, anh đều như thế này, nếu con người thật sự có kiếp trước, Cố tiên sinh, anh đúng là trước sau như một đấy!"
Cố Hàn Thanh cười: "Vậy chứng minh anh một lòng đến già, Cố phu nhận, như vậy không tốt sao?"
"Một lòng đến già......" Kiều Mộc hàm ý lặp lại câu này, lát sau, cô giảo hoạt nói: "Vậy trong mơ, anh còn mỗi lần cho em 2 tỷ đấy, cái này có phải anh cũng có thể một lòng đến già không?"
Chuyện tiền đều không là gỉ, Cố Hàn Thanh không cần nghĩ ngợi: "Được, đều cho em, bản thân anh cũng cho em."
Lời này một câu hai ý, Kiều Mộc toàn thân giống như tôm luộc.
Mơ mơ màng màng, cô nghĩ: Nếu con người thật sự có kiếp trước, hoặc là nói thời không song song, vậy chúc cho Kiều Mộc trong mơ một đời hạnh phúc.
Không, là các cô đều phải hạnh phúc.
Mặc kệ Kiều Mộc thời không nào, đều phải hạnh phúc, cũng đều phải gặp được Cố Hàn Thanh thuộc về mình nhé.
—————————HẾT—————————-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận