Mơ hồ một đêm không dừng lại.
Tiếng Chiêu Chiêu mềm mại, nức nở.
Âm thanh ái muội, nghe thấy chân cũng mềm nhũn, cuối cùng Chiêu Chiêu oán hận cắn Lục Phong Hàn một cái, chịu không nổi mới ngủ thật say.
Ngược lại Lục Phong Hàn còn chưa chịu dừng lại.
Hai mươi mấy năm trước hắn chưa từng hưởng qua tư vị này, hiện giờ nếm được, mới biết như thế nào ngon tận xương tủy.
Cuối cùng, hắn ôm Chiêu Chiêu, nhìn gương mặt ngủ say của Chiêu Chiêu, cũng dần đi vào giấc ngủ.
Hôm sau khi Chiêu Chiêu tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Lục Phong Hàn sớm đã không thấy bóng dáng, thật sự hôm qua bị dày vò quá thảm.
Nhất là đêm qua còn dùng...!tư thế kia, thật là mắc cỡ chết người.
"Oanh Nhi, Lục công tử đâu?" Tiếng Chiêu Chiêu có chút lười biếng, có chút mê hoặc.
Oanh Nhi nghe mà thân thể còn mềm, nàng nhớ tới động tĩnh tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được đỏ lên, thầm nghĩ trách không được Chiêu Chiêu cô nương được sủng ái như thế, nếu nàng là nam nhân, sợ là cũng sớm bị Chiêu Chiêu mê hoặc.
"Sáng sớm chủ tử đã rời khỏi, chắc là bận việc bên ngoài."
Sau đó, Chiêu Chiêu tắm rửa một phen, trên người mới thoải mái một ít, nàng nhìn hơi nước lượn lờ trong thùng tắm thầm nghĩ Lục Phong Hàn đi cũng tốt, dù sao hai người trừ khi lên giường, cũng không có giao tiếp gì, nhớ tới đến giờ nàng cùng Lục Phong Hàn cũng chưa nói chuyện với nhau, ban ngày gặp mặt có chút xấu hổ.
Chiêu Chiêu cắn môi, nàng cuối cùng lại lấy sắc hầu người.
Cũng không biết sau này nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy sống hết đời sao, nàng không đồng ý!
...
Trên đường, trong một chiếc xe ngựa.
Lục Phong Hàn ngồi ở trên đệm mềm uống trà, khói trà lượn lờ, làm hắn càng thêm tuấn mỹ bất phàm.
Mà Trình Kỷ lại khiếp sợ không thôi, hắn nhìn thấy vết đỏ trên cổ Lục Phong Hàn, hiển nhiên là dấu vết nam nữ hoan ái lưu lại, nói cách khác, chủ tử cùng vị Chiêu Chiêu cô nương kia sinh hoạt vợ chồng!
Trách không được chủ tử đem cô nương kia chuộc về, nguyên lai đúng là như thế!
Trình Kỷ rất kích động: "Chủ tử, bệnh kia của ngài được Chiêu Chiêu cô nương trị khỏi rồi?"
Trình Kỷ là người duy nhất biết bệnh lạ của Lục Phong Hàn, hắn từ nhỏ lớn lên cùng Lục Phong Hàn, nói là chủ tớ, kỳ thật cũng như huynh đệ, ngay cả mẫu phi của Lục Phong Hàn cũng không biết.
Mấy năm nay Trình Kỷ âm thầm tìm không biết bao nhiêu danh y, đều thủ thúc vô sách, từ đó Lục Phong Hàn đương nhiên cũng chưa có con nối dõi.
Hiện tại các hoàng tử của đều cạnh tranh quyết liệt vị trí kia, vậy nên tin tức quan trọng như vậy tất nhiên không thể để cho người khác biết.
Nếu như lộ ra việc có bệnh lạ, Lục Phong Hàn sao có thể tranh ngôi vị hoàng đế.
Cho nên mấy năm nay đều đem chuyện này dấu giếm.
Nhưng không nghĩ tới, đến Lạc Châu tra án, lại làm cho vương gia gặp được Chiêu Chiêu cô nương!
Lục Phong Hàn đặt chén trà xuống, hắn nghĩ tới bộ dáng mềm mại xinh đẹp tối qua của Chiêu Chiêu, sau đó gật nhẹ đầu.
Trình Kỷ thật vui mừng, hận không thể nhảy dựng lên, hắn thầm nghĩ sau này phải chăm sóc tốt cho Chiêu Chiêu cô nương, nói không chừng ngày nào đó bệnh của vương gia sẽ được trị khỏi.
...
Kỳ thật mấy hôm nay Chiêu Chiêu trãi qua có phần vui vẻ, bởi vì Lục Phong Hàn đi từ hôm đó đến giờ vẫn chưa về!
Nàng mỗi ngày ăn cơm đúng giờ, lúc rảnh rỗi thì đi đến vườn hoa tản bộ, nếu không nữa thì nói chuyện phiếm với Oanh Nhi, mỗi ngày trôi qua thật thích ý.
Lúc này lại đến xế chiều, Oanh Nhi đến hỏi Chiêu Chiêu buổi tối muốn ăn gì.
Ngày hôm qua quỳ thủy của Chiêu Chiêu vừa mới tới, lúc này có chút không thoải mái, cũng không muốn ăn gì, liền chọn vài món thanh đạm, Oanh Nhi thấy Chiêu Chiêu chỉ chọn món thanh đạm, đặc biệt dặn thêm vài món bổ khí huyết.
Không lâu sau thức an được dọn lên, Chiêu Chiêu vừa ngồi xuống, bên ngoài liền có tiếng người đi đến, Chiêu Chiêu giương mắt nhìn, vậy mà lại là Lục Phong Hàn trở về, hắn sao lại đột nhiên về phủ!
Trình Kỷ đi phía sau Lục Phong Hàn, cùng đi vào phòng.
Chiêu Chiêu vội vàng đứng dậy: "Công tử đã về" trên mặt là ôn nhu nhã nhặn, nhưng trong lòng lại hoảng muốn chết.
Nàng không ngờ Lục Phong Hàn đột nhiên trở về, mà ngay cả một tiếng thông báo cũng không có, mấy ngày nay nàng tự do đã quen, trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng gặp Lục Phong Hàn vào ban ngày!
Lục Phong Hàn nhìn búi tóc Chiêu Chiêu, sau đó mở miệng nói: "Mấy ngày nay ở trong phủ có quen không?" Thanh âm của hắn có chút trầm thấp, nhưng nghe rất dễ nghe.
"Chiêu Chiêu sống rất tốt, trong phủ không ai quản, Chiêu Chiêu rất thoải mái, Oanh Nhi mỗi ngày cũng phân phó đầu bếp nấu rất nhiều món ngon."
Chiêu Chiêu nói một hơi, nói xong mới ý thức tới nàng vừa nói cái gì!
Mặt Chiêu Chiêu liền đỏ, nàng nghĩ khi nào nàng mới học được, lẽ ra lúc này nàng nên giống những cô nương ôn nhu khác, hỏi Lục Phong Hàn bên ngoài có thuận lợi không.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Sau đó Chiêu Chiêu mới phản ứng lại: "Đúng rồi, công tử mới từ bên ngoài trở về còn chưa dùng bữa phải không, vừa đúng lúc đồ ăn này vừa mới mang lên, công tử cũng ngồi xuống dùng một ít đi."
Chiêu Chiêu nói xong thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng nói đúng.
Lục Phong Hàn gật gật đầu, sau đó nhìn về phía bàn ăn.
Trên bàn có vài món ăn, nhìn thấy có chút ngon miệng, chính là quá ngọt, đặc biệt còn có canh gà hầm táo đỏ, là món ăn của nữ tử...
Chiêu Chiêu mới nhớ tới một bàn đồ ăn thanh đạm cực điểm này, sợ là không thích hợp cho một đại nam nhân như Lục Phong Hàn dùng, nàng vội vàng nhìn về phía Oanh Nhi: "Oanh Nhi, đi bảo phòng bếp làm thêm vài món ăn đi."
"Công tử, nấu hai món cũng không mất nhiều thời gian, chúng ta đợi một lát nhé?"
Lục Phong Hàn vốn muốn nói không cần, ăn vậy cũng được, nhưng Chiêu Chiêu nói quá nhanh, lúc này Oanh Nhi đã đi ra ngoài, liền gật đầu nói: "Được; cũng không cần vội."
Vừa lúc có một khoảng thời gian trống, Lục Phong Hàn đi thay quần áo trước.
Chờ sau khi Lục Phong Hàn rời khỏi, Chiêu Chiêu suy sụp ngồi trên ghế, nàng hồi tưởng chuyện vừa rồi, mình quả thật một chuyện cũng không nên thân!
Chiêu Chiêu bụm mặt, sau này nàng vẫn nên chú ý cẩn thận hơn chút mới được, nếu hôm nào đó chọc tới Lục Phong Hàn thì sao sống được.
Lúc Lục Phong Hàn trở lại, chính là nhìn thấy một màn như vậy, hai tay thon dài của thiếu nữ đang che mặt, dáng vẻ rất là buồn bực.
Thấy Lục Phong Hàn quay lại, Chiêu Chiêu lập tức khôi phục sắc mặt, sau đó mời Lục Phong Hàn ngồi xuống.
Hai người ngồi ở hai bên.
Lại nói, lúc trước hai người gặp nhau vài lần đều là vào ban đêm, đây là lần đầu Lục Phong Hàn nhìn rõ mặt Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu có một đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt có chút nhướn lên, trong mắt như là ngậm nước, lông mi của nàng cũng rất dài, như là cánh bướm.
Làn da nàng trắng noãn, phảng phất như hoa lê trong mùa hè, cánh môi đỏ bừng mềm mại.
Đẹp rung động lòng người.
"Chiêu Chiêu..." Lục Phong Hàn ngừng lại một lát.
"Lạn Chiêu Chiêu hề giữa, " Lục Phong Hàn dừng một chút lại nói: "Chiêu Chiêu, sáng tỏ, là cái tên rất hay." (Xin lũi mị mù cái câu thơ này)
Mắt Chiêu Chiêu sáng lên, nàng không nghĩ đến Lục Phong Hàn vậy mà đoán trúng nguồn gốc tên của nàng, tên này là di nương đặt cho nàng, hy vọng cả đời này có thể sáng sủa trôi chảy.
"Ngươi biết đọc sách?" Lục Phong Hàn hỏi.
Chiêu Chiêu gật gật đầu, di nương của nàng là nữ nhi một tú tài, khi di nương còn sống cũng dạy nàng rất nhiều, Chiêu Chiêu xác thật đọc không ít sách.
Lục Phong Hàn có chút ngoài ý muốn, lại hỏi: "Biết cả cầm kỳ thư họa?"
Hắn hỏi cái này cũng không có ý gì khác, chính là đơn thuần hỏi Chiêu Chiêu một chút, dù sao cũng là nữ nhân của mình, sau này sẽ sống cùng nhau, cũng không thể không biết gì, như vậy cũng không được.
Chiêu Chiêu sửng sốt, nàng thầm nghĩ đây là Lục Phong Hàn tra hỏi nàng sao?
Nhưng nàng trừ đọc sách cũng không có học cái khác, Chiêu Chiêu cắn môi, cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Phong Hàn: "Công tử, Chiêu Chiêu không biết...!Hát khúc, nhảy múa cũng không."
Ánh mắt nàng nhìn Lục Phong Hàn giống như một chú thỏ con ủy khuất.
Đúng lúc này đồ ăn được dọn lên, chủ đề này tạm thời gác lại, Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở ra.
Chiêu Chiêu gắp một cái sủi cảo tôm thủy tinh đặt ở trong chén, sau đó nếm một miếng, ân, tay nghề đầu bếp vẫn tốt như trước đây; ăn xong một cái, nàng vội vã gắp một cái khác cho Lục Phong Hàn: "Công tử, đầu bếp làm món sủi cảo tôm ăn rất ngon, ngài nếm thử."
Lúc này nàng chắc là làm đúng rồi nhỉ.
Lục Phong Hàn nếm một chút, hương vị quả thật không tệ, hắn gật gật đầu: "Ân, không sai."
Chiêu Chiêu yên lòng, nàng cong môi cười rộ lên.
Một màn này làm cho Trình Kỷ đứng phía sau sợ hãi!
Phải biết rằng chủ tử từ nhỏ đã tôn quý, trước giờ bên cạnh sẽ có nha hoàn hầu hạ ăn uống, mới vừa rồi hắn nhìn thấy Chiêu Chiêu động đũa trước liền cho rằng chủ tử sẽ tức giận, không nghĩ đến chủ tử không để ý chút nào, hơn nữa còn ăn cái sủi cảo tôm kia.
Trình Kỷ vụng trộm dò xét Chiêu Chiêu, thầm nghĩ cô nương này nhìn thế nào cũng không giống xuất thân từ thanh lâu, lẽ ra cô nương trong thanh lâu đều nên biết đoán ý người khác, cũng biết nhìn ánh mắt, Chiêu Chiêu cô nương này nhìn có chút ngốc.
Một bữa cơm không có sóng gió gì, hai người lại tiêu thực một lát, sau đó đến lúc đi ngủ.
Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng Lục Phong Hàn phía trước, thầm nghĩ lát nữa phải làm thế nào đây, đây là chuyện nàng sợ hãi nhất!
Tắm rửa xong, Lục Phong Hàn đổi áo ngủ, Chiêu Chiêu cũng rửa, sau đó đổi lại Trung Y, rối rắm thật lâu mới lấy hết can đảm về phòng.
Lúc nàng trở về Lục Phong Hàn đang đọc sách, nửa gò má hắn lộ ra dưới ánh nến đặc biệt tuấn mỹ, Chiêu Chiêu không dám quấy rầy hắn, nàng rón rén bước.
Lục Phong Hàn tập võ từ nhỏ, sao có thể không nghe được tiếng bước chân của Chiêu Chiêu, hắn buông sách xuống: "Đêm đã khuya, đi ngủ đi," sau đó liền dùng kim dập tắt cây nến.
Chiêu Chiêu cẩn thận nhìn Lục Phong Hàn: "Công tử, ngài thích ngủ bên trong hay ngủ bên ngoài?"
Lúc trước Chiêu Chiêu sau khi hành phòng đều là mệt muốn chết, cũng không biết ngủ ở đâu, lúc này tất nhiên là muốn hỏi rõ.
"Đều được, ngươi thích ngủ ở đâu liền ngủ ở đấy."
Chiêu Chiêu nằm xuống phía trong, sau đó kéo cao chăn ngủ bằng gấm, nàng thích ngủ ở bên trong, sau đó từ trong chăn lộ ra một đôi mắt trắng đen rõ ràng: "Công tử, ngài cũng nằm xuống đi."
Ngay sau đó Lục Phong Hàn liền nằm xuống.
Chiêu Chiêu có thể cảm nhận được tiếng hít thở của người bên cạnh, còn có hương vị thanh lãnh trên người hắn, rất dễ ngửi, nhưng điều này cũng không làm giảm sự khẩn trương Chiêu Chiêu, trừ bỏ vài lần trước sinh hoạt vợ chồng, đây là nàng lần đầu tiên cùng nam nhân nằm trên cùng một giường.
Thật lâu, cũng không có động tĩnh, Chiêu Chiêu mới yên lòng, nàng cảm thấy nam nhân có thể là mệt mỏi, không có ý tứ kia, sau đó dần dần có chút buồn ngủ.
Nhưng ngay lúc Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng muốn ngủ, nàng cảm giác được một bàn tay thò vào trong chăn, sau đó sờ lên eo của nàng.
Chiêu Chiêu nháy mắt liền tỉnh ngủ, nàng mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt của nam nhân.
Lúc cái tay kia định hướng lên phía trên, Chiêu Chiêu lên tiếng, thanh âm của nàng có chút mềm, có chút vô tội.
"Công tử, quỳ thủy của ta đến..."
Tác giả có lời muốn nói: Chiêu Chiêu: Sao lại đột nhiên vui vẻ thế này!...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...