Ngoại Lệ Full
“Hả?”
Tiêu Chiến sửng sốt với thông báo đó. Anh vừa mới vào Olis làm việc chưa được 2 tiếng đồng hồ, thế mà đã bị chuyển đi. Và người chuyển anh đi lại là tên Vương Nhất Bác kia. Tiêu Chiến tức lắm. Anh phải hỏi cho ra lẽ mới được. Nghĩ vậy nên anh nhanh chóng đứng dậy xin phép đi ra ngoài và bước nhanh qua phòng chủ tịch.
Vương Nhất Bác đang ngồi trong phòng thì chợt nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Hắn đang ký duyệt hợp đồng liền dừng lại mà cất giọng chậm rãi:
“Vào đi!”
Tiêu Chiến được phép thì cũng mở cửa bước vào. Vương Nhất Bác không nhìn lên thì cũng biết là anh đang đến. Hắn chỉ khẽ cong môi nhưng không nói gì cả. Tiêu Chiến đang tức giận nên cũng không giữ kẽ gì cả. Anh cất giọng bực tức:
“Vương tổng! Cậu lại muốn gì nữa?”
“Tôi muốn anh đến phòng này làm việc cùng tôi!”
“Sao cậu lại vô lý như vậy? Ban đầu cậu để tôi làm ở phòng thiết kế, chưa được 2 tiếng lại muốn chuyển tôi đi. Ý của cậu là gì chứ?”
Vương Nhất Bác buông bút xuống. Hắn không vì sự tức giận của Tiêu Chiến mà mất đi tự nhiên. Bản thân nhanh chóng bước đến gần Tiêu Chiến mà đứng ngay trước mặt anh. Hắn cứ nhìn vào anh không rời. Lúc nãy chỉ được nhìn qua camera, bây giờ được nhìn người thật, vẫn là thích hơn. Vương Nhất Bác thật sự thích Tiêu Chiến mặc đồ sơ mi như thế này, cảm giác vừa quyến rũ lại vừa sắc sảo rất tuyệt. Không biết có phải tại vì gương mặt rất đẹp của Tiêu Chiến hớp hồn hay không mà Vương Nhất Bác cứ tiến lại càng lúc càng gần Tiêu Chiến. Hành động này làm cho anh hoảng hốt và lạnh sống lưng. Anh định lách người mà tránh đi nhưng Vương Nhất Bác không cho. Hắn đưa hai tay ra chống vào tường và dồn anh lên đó. Tiêu Chiến sững sốt cả người. Vương Nhất Bác và anh đang gần nhau trong gang tấc, gần như có thể cảm giác được nhịp thở nơi lồng ngực của nhau. Tiêu Chiến mặt đỏ lên mà cất giọng lắp bắp:
“Vương Nhất Bác! Cậu định làm gì?”
“Không làm gì cả. Tôi chỉ muốn nhìn anh một chút. Hãy đứng yên đi!”
Vương Nhất Bác đã giữ lời hứa. Hắn chỉ chăm chú nhìn anh chứ không làm gì quá đáng cả. Chỉ là khoảng cách quá gần khiến Tiêu Chiến trong vài giây dường như nín thở. Trái tim trong ngực của anh đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài, mặt đỏ lựng lên trông thật xấu hổ. Vương Nhất Bác vẫn cứ chăm chú nhìn Tiêu Chiến không rời mắt. Ánh nhìn này như muốn thiêu đốt người kia. Tiêu Chiến cảm thấy sợ nên đã nhắm mắt lại mà cả người run lên. Liền ngay sau đó thì có người gõ cửa:
“Cốc…cốc…”
Vương Nhất Bác bị làm cho giật mình mà thu ánh mắt về. Hắn rời Tiêu Chiến ra mà quay về bàn làm việc. Tiêu Chiến cũng định thần lại mà thở ra một hơi. Vương Nhất Bác nhìn ra cửa mà cất giọng lạnh lùng:
“Vào đi!”
Tần Lam bước vào. Cậu chợt sững sờ khi thấy một thanh niên rất đẹp trai đứng trước mặt mình. Cậu còn thấy anh có chút bối rối trên khuôn mặt thì ngạc nhiên, nhưng nhìn sang Vương tổng thì chẳng thấy gì đặc biệt cả nên cũng không suy nghĩ thêm. Cậu cất giọng lịch sự:
“Dạ thưa Vương tổng! Chuyện anh nói tôi đã làm xong!”
“Tốt lắm!”
Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu Chiến rồi nhìn Tần Lam và cất giọng chậm rãi:
“Thư ký Tần! Đây là Tiêu Chiến. Cậu hãy chỉ bàn làm việc cho anh ấy đi!”
“Dạ vâng thưa Vương tổng!”
Tần Lam bây giờ mới biết thanh niên đứng trước mặt mình là Tiêu Chiến. Nhìn người đẹp như thế này chẳng trách Vương tổng lại lưu tâm như vậy. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ quan tâm ai hết. Tiêu Chiến chính người đầu tiên và có thể sau này cũng không có bất kỳ một ai nữa…
Tiêu Chiến theo Tần Lam sang một căn phòng nhỏ chỉ cách phòng làm việc của Vương Nhất Bác một tấm rèm thưa mà thôi. Để tấm rèm cho đẹp mắt như thế thôi chứ mắt ưng như hắn, nhìn một cái cũng xuyên thấu.
Tiêu Chiến được chỉ chỗ làm việc thì trong lòng vừa giận vừa ngại. Anh không biết làm cách nào thoát khỏi tình huống này. Lúc nãy Vương Nhất Bác ép anh vào tường, bản thân đã run sợ thật sự. Anh nhận ra, hắn tuy còn trẻ nhưng khí tức bức người quá. Anh cũng không thể chống lại được nó.
Vương Nhất Bác ngồi bên này qua tấm rèm thấy Tiêu Chiến ngồi bên kia mà cong môi lên. Đó cũng có thể coi là một nụ cười đi nhưng lướt qua như có như không thật khó nhận ra. Tiêu Chiến kia lại càng không chú ý nên anh cũng không thể biết được. Chỉ có Tần Lam là tròn mắt ngạc nhiên và bây giờ cơ hồ còn đổ mồ hôi trán nữa. Cậu nghĩ mãi không biết tại sao Vương tổng cứ phải để Tiêu Chiến ngồi làm việc ở đây? Lý do là gì? Cậu thật sự không thể hiểu được tâm tư hắn. Vương Nhất Bác dạo này tâm tình bất thường không ai có thể đoán định được.
Tiêu Chiến rồi cũng bắt đầu công việc của mình tại nơi làm việc mới. Góc làm việc này thật sự rất lý tưởng. Ở đây có tất cả mọi thứ cho một nhân viên thiết kế. Nếu như là bình thường thì Tiêu Chiến đã cong môi lên vui vẻ. Nhưng tình huống này thì không. Anh cảm giác rất không thoải mái, dường như bản thân cảm nhận được một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn mình ráo riết. Và anh đã đúng vì bên phòng kia, Vương Nhất Bác đang làm việc nhưng ánh mắt cứ nhìn sang bên này không rời mắt. Hắn cảm thấy thoải mái lắm chứ không tức giận như lúc anh còn ngồi bên phòng thiết kế. Bây giờ đây, Tiêu Chiến hoàn toàn ngồi trong tầm mắt hắn. Vương Nhất Bác cảm giác cơ thể mình được thả lỏng và nhẹ nhõm. Hắn không hiểu vì sao lại thế, chỉ biết là rất dễ chịu.
Đã trưa rồi, tất cả các nhân viên đã đi ăn trưa hết. Tiêu Chiến định đứng dậy bước ra ăn cơm thì Vương Nhất Bác đã đứng ngay trước bàn làm việc của anh. Hắn cất giọng nhàn nhạt:
“Tiêu Chiến! Anh đi ăn với tôi nhé?”
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác ra vẻ muốn từ chối:
“Tôi không làm phiền cậu. Tôi đi cùng mọi người!”
“Nhưng mà tôi lại không muốn ăn cơm một mình. Rất buồn!”
Tiêu Chiến nghe đến đó thì không bước đi nữa. Anh cảm giác trong lòng cứ chộn rộn lên khó chịu. Vương Nhất Bác nói mà giống như đang ủy khuất với anh, thật sự rất kỳ lạ. Tiêu Chiến không hiểu sao nghe ra câu này lại thấy có chút xót thương trong lòng. Anh quay lại nhìn hắn rồi cất giọng thở dài:
“Được rồi! Vậy tôi đi với cậu!”
Vương Nhất Bác nghe đến đó liền cong môi lên. Hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến định dắt đi thì anh đã kháng cự:
“Nếu cậu muốn tôi đi cùng thì đừng động chân động tay nữa!”
“Được!”
Hai người cùng nhau bước xuống căn tin. Mọi người nhìn thấy Vương tổng đi chung với nhân viên Tiêu Chiến thì tròn mắt mà nhìn. Thế nhưng Vương Nhất Bác là ai chứ? Dẫu có người ngất nằm đó, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Trong mắt hắn bây giờ chỉ có Tiêu Chiến đi bên cạnh mà thôi. Mặc cho mọi người cứ nhìn mãi, hắn đã tự nhiên ngồi xuống rồi tiện tay kéo Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện. Tiêu Chiến không như Vương Nhất Bác, anh rất ngại ngùng, bản thân đã cúi mặt xuống không dám nhìn lên.
Vương Nhất Bác ăn rất ngon miệng. Hắn gắp cho Tiêu Chiến rất nhiều thức ăn. Anh ở bên này thấy vậy thì đỏ mặt lên không biết nói làm sao cả. Các nhân viên ngồi gần đó nhìn thấy một màn này mà kinh hách. Họ sững sốt đến độ tròn mắt lên nhưng cuối cùng là cúi mặt xuống không ai dám nói lời nào hết. Họ vẫn biết Vương tổng lạnh lùng và khó tính từ xưa đến nay…
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã về phòng làm việc. Tiêu Chiến ngồi vào bàn định làm việc thì Vương Nhất Bác bước đến. Hắn cất giọng nhỏ nhẹ.
“Tiêu Chiến! Đi ngủ trưa đi. Lát nữa làm việc!”
“Để tôi làm mà, tôi không sao!”
“Không được! Làm việc sẽ mệt. Đi ngủ!”
Vương Nhất Bác không thèm nói hai lời với Tiêu Chiến đã trực tiếp kéo anh vào chiếc giường nhỏ gần đó hắn đã chuẩn bị trước mà ấn anh nằm xuống. Tiêu Chiến hốt hoảng cả lên. Anh cứ nghĩ hắn sẽ làm gì đó quái dị nhưng không, hắn chỉ đắp chăn cho anh thôi. Vương Nhất Bác đắp được chăn cho Tiêu Chiến rồi cất giọng thật khẽ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...