Ngoài Hiện Thực


Ba tổ viên của bên Trì Thác cũng đang gặp phải một loại tình huống y chang như thế.

Bọn họ cũng đang bị một con lươn khổng lồ rượt chạy bắn khói trong đường cống thoát nước.
"Cái con này là Thomas choo-choo[1] đây đó hả?" Vừa co giò chạy như khùng trong ống cống, Ngô Côn Phong vừa hỏi như vậy.
Ông anh Seiun thật thà chỉ biết phàn nàn: "Hai vị có thể chậm chân lại tẹo được không nhỉ, tôi chỉ là một kẻ đi hỗ trợ thôi à."
Ngô Côn Phong nhíu cả mày lại, cái ông anh này rốt cuộc có phải một đội viên của một tiểu đội thuộc bậc thứ nhất không thế, sao trông ổng còn đáng lo hơn cả thằng nhóc Nhiễm Văn Ninh nhà mình nữa vậy kìa? Cậu ta chỉ còn nước chạy chậm lại một chút, sau đó bắt đầu kéo tay ông anh người Nhật kia chạy chung với mình mà thôi.
"Mấy cậu chạy trước đi ha, tôi xài năng lực cái đã."
Vừa mới nghe ông đội trưởng nhà mình phán một câu như thế xong xuôi, Ngô Côn Phong đã cảm thấy cực kì không ổn rồi.

Vì biết rõ phạm vi năng lực của Trì Thác bá tới cỡ nào, cậu ta mới lật đật kéo tay Seiun, bắt đầu co giò chạy xịt khói, xém tí đã khiến ông anh người Nhật kia ngã sấp mặt.
Vì môi trường này quá khép kín, Trì Thác chỉ có thể cụ hiện súng lục của mình ở đây mà thôi.

Anh mở linh thị, khóa chết lấy con lươn trong suốt vĩ đại ở phía xa xa.

Ngay sau đó, một viên đạn chứa đựng một loại năng lực từ mộng cảnh cực kì nặng nề đã trực tiếp xuất hiện giữa khung trời này.
Một tiếng nổ động trời vang ầm lên giữa không trung, cơ thể của con lươn kia bắt đầu nát thành từng mảnh thịt vụn.

Tuy nhiên, do chịu tác động từ thuộc tính của bản thân, đồng thời cũng do thuộc tính năng lực của Trì Thác không xung khắc với thuộc tính của mộng cảnh nhà mình, con quái thú này bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại hệt như ban đầu.
Trì Thác chỉ còn nước cất cây súng trên tay mình đi, sau đó vội vàng chạy theo Ngô Côn Phong và Seiun mà thôi.

Anh bảo: "Thuộc tính của nó khó xử lí quá, nếu nó được giao vào tay mấy người giống Nhiễm Văn Ninh thì may ra."
"Mình tìm đường vào tầng hai trước đi đã."
Trì Thác nói như thế.
Vậy thì bây giờ Nhiễm Văn Ninh đang làm chi đấy nhỉ? Cậu đang chạy theo sát sau lưng Yuuya, tiện thể cũng vừa phải co giò chạy bắn khói trên đường cống thoát nước, vừa phải gồng mình làm một gã cu li cho bóng hồng duy nhất bên A2 luôn.
Ngay đúng lúc hai người bọn họ chuẩn bị rẽ sang một hướng khác, một loại năng lực rất thân quen lại đột nhiên hiện thân trước mắt bọn họ.

Cái loại năng lực này đã từng trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể nào xóa nhòa trong kí ức của Nhiễm Văn Ninh hồi trước.
Gần như ngay sau đó, Nhiễm Văn Ninh đã biết tỏng đây là năng lực từ mộng cảnh nhà Trì Thác rồi.

Vì cậu đã từng bị cái thứ này đè đầu đánh thảm thương ê chề, ấn tượng mà nó để lại trong lòng cậu phải nói là cực kì sâu sắc.

Theo suy đoán của cậu, đây hẳn là thứ được Trì Thác khởi động cốt chỉ để tiêu diệt mấy thứ sinh vật nọ mà thôi, cũng nhờ vậy, "Sinh trưởng" mới có thể thỏa thuê mọc rễ, tung hoành ngang dọc trong đường cống thoát nước như thế được.
Cậu gần như phải lắc mình né tránh mấy tia sáng nhà Trì Thác theo kĩ thuật được tôi luyện và phản xạ có điều kiện của bản thân ngay lập tức.

Ngay sau khi tránh được chúng nó, Nhiễm Văn Ninh có liếc thấy Yuuya cũng thực hiện một loạt động tác trông y xì đúc mấy động tác mới nãy của mình luôn.
Trong lúc tránh khỏi thứ năng lực khiếp người kia của Trì Thác, Yuuya cũng có thể liếc thấy Nhiễm Văn Ninh né được chúng ngọt xớt.
Sau khi né tránh xong xuôi, hai tên bọn họ bắt đầu nhìn nhau trân trối cỡ một giây đồng hồ.

Trong nháy mắt sau đấy, họ đều có thể cảm nhận được một nỗi niềm cảm thông rất đỗi sâu xa từ đối phương.
"Cậu quen cái này ghê nhỉ."
Yuuya bắt chuyện.
"Khéo quá, anh cũng vậy."
Nhiễm Văn Ninh đáp lời hắn.
Sau khi trao đổi ngắn gọn xong xuôi, tất cả mấy tên bọn họ lại bắt đầu co giò chạy thục mạng.


Có nhiều khi, tình huynh đệ của mấy tên đực rựa chỉ được hình thành một cách rất đỗi giản đơn như thế mà thôi.
Tám người của cả "Ánh sáng" lẫn A2 đều nghĩ thầm, hẳn mình đã phí mất cả nửa tiếng ròng để luẩn quẩn ngay tầng thứ nhất của cái mộng cảnh này rồi hay sao đấy.

Nhiễm Văn Ninh mải miết chạy thục mạng trong ống cống, chạy tới nỗi sắp sửa tê liệt toàn thân, thế nhưng mãi mà cậu vẫn chưa thể trông thấy bất kì một đường ống dẫn lên trên nào hết.
Ngay đúng lúc sắp giương cờ trắng đầu hàng, Nhiễm Văn Ninh rốt cuộc cũng có thể trông thấy một phần thang máy cuốn trong tầm nhìn của mình rồi.

Đôi mắt của cậu gần như đã lập tức sáng rực như đèn pha, đến cả trạng thái tinh thần đương uể oải khi bị ép làm cu li của cậu cũng đã vèo phát hăng hái cả lên.
Yuri hiện đang trôi lơ lửng giữa không trung, cô nàng trông rất đỗi ung dung và thảnh thơi.

Nhiễm Văn Ninh nghĩ thầm, vị cô nương này hẳn nên cưỡi đạo cụ của "Hộp đồ chơi" mới phải chứ nhỉ, thuộc tính "Anh đào rơi" của cô nàng rõ ràng chẳng thể nào bám riết lấy người khác như thế hoài cho được.
"Em thấy đường thông lên tầng hai rồi ạ." Yuri reo lên đầy vui vẻ.
Khi bước chân đến được đấy, cả Nhiễm Văn Ninh lẫn Yuuya đều bắt gặp được hai khuôn mặt quen thuộc cũng đang chạy hồng hộc đến nơi này.

Ngay sau khi bắt gặp ba tổ viên bên Yuuya, Arashi và Giang Tuyết Đào đều lập tức cảm thấy lớn chuyện xừ nó rồi.
Nhưng cũng may, mấy tên Nhiễm Văn Ninh cũng đã cấp tốc phanh lại rất kịp thời.

Loài sinh vật khổng lồ rất khó giải quyết kia hiện đang rượt theo mỗi tổ người bọn họ sát nút, nếu họ cứ hồn nhiên tập hợp lại với nhau như vậy, hai con lươn kia tông rầm vào nhau là cái chắc.
Yuuya lật đật quẹo sang một hướng khác.

Hắn định câu giờ để mấy người bên Arashi có thể rời khỏi tầng này trước tiên.
Lúc xoay người đổi hướng, Yuuya đẩy Nhiễm Văn Ninh ra ngoài, sau đó còn tiện đường dặn cậu: "Năng lực của cậu với Yuri có thể khắc chết mấy thứ này được, hai người giúp Arashi một tay đi ha, để tôi dắt con này khỏi đây cho."
Chỉ vừa mới dứt câu, Yuuya đã biến mất trong tầm nhìn của cả bọn Nhiễm Văn Ninh hiện giờ mất rồi.

Thấy thế, Nhiễm Văn Ninh đành lật đật co giò chạy đến chỗ hai người Arashi ở phía xa xa.

Vì biết rõ rằng sức sống và tốc độ lành lặn của bọn sinh vật này cực kì mạnh mẽ, cậu mới dứt khoát cụ hiện cây dù đen kia trong tay mình.
"Yuri, em xuống khỏi người anh trước đi đã."
Nhiễm Văn Ninh ra lệnh như vậy.

Cơn mưa kia của cậu chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng ít nhiều đến ý thức của các đồng đội xung quanh.
Yuri vội vàng nhảy xuống khỏi người Nhiễm Văn Ninh, sau đó nhanh chân núp ở một ống thoát nước cạnh đấy.

Trong tầm nhìn của cô bé, Nhiễm Văn Ninh đã chặn ngay trước phần thang cuốn ở phía kia từ lâu.

Cậu hiện đang siết chặt cây dù đen nọ trong tay mình, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Mấy anh chạy tiếp đi thôi.

Đào ca à, cho xin miếng tăng lực với, tăng mức độ sinh động của tôi lên nhiều nhiều tí nghen."
Nhiễm Văn Ninh gọi hai tổ viên bên Arashi như thế.
Giang Tuyết Đào ngỏ ý hiểu rồi, sau đó mới đáp lại cậu bằng một dấu tay nho nhỏ.

Lúc chỉ còn cách Nhiễm Văn Ninh gần mười mét, hắn mới bắt đầu khởi động năng lực, ra lệnh cho chúng bám vào người cậu.
Arashi và Giang Tuyết Đào phi thẳng sang bên cạnh Nhiễm Văn Ninh.

Ngay trong nháy mắt ấy, một vài tia nước li ti đã đột nhiên hiện hình trong không khí rồi.


Chúng hoàn toàn có màu trong suốt, cũng chẳng giống với thể loại nước cống lem luốc bẩn thỉu của mộng cảnh này chút nào cả.
Những mối dây liên kết vô hình dần dần xuất hiện trong những hạt mưa li ti ở nơi đây, con người ta chỉ có thể nhận ra sự tồn tại của chúng nhờ vào giác quan thứ sáu của mình mà thôi.

Tuy các sợi tơ nước kia đông đúc và chen chúc vô cùng vô tận, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại có thể cảm nhận được mỗi một sợi dây trong số ấy.

Từng tia, từng tia nước một đều thân quen đến nỗi giống hệt như từng nhịp thở của bản thân cậu vậy.
Trước đây, mỗi lần khởi động công kích từ ý thức ngoại thân, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn cảm thấy cứ như cậu đang bị ép phải giũ một tấm ga trải giường cỡ bự hay sao đấy.

Tuy nhiên bây giờ, cảm giác kia lại trở nên hoàn toàn khác, cậu có thể cảm nhận được thứ đang lù lù trấn thủ ở sau lưng mình hiện giờ vô cùng rõ nét, đấy là một tấm màn nước phẳng lì, chẳng phải là bất kì một loại ga trải giường nào hết.
Còn về phần độ lớn của tấm màn này ấy à, Nhiễm Văn Ninh vẫn chưa thể rõ ràng cho được.
Lúc để mặc ý thức của mình nối liền với những sợi tơ nước li ti trải dài khắp xung quanh, Nhiễm Văn Ninh biết chắc rằng năng lực thật sự của Dear Anna sẽ giáng lâm ở mộng cảnh này.

Tiếng ca đơn âm vô hồn kia lại bắt đầu cất lên, trôi dạt phiêu bồng giữa thinh không.
Trị số tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ là 7893, trị số năng lực nhận biết 2300.
Một vòng nước xoáy theo hướng xoắn ốc đang rì rào xoay quanh cây dù trong tay Nhiễm Văn Ninh.

Cậu siết chặt cây dù đen chuyên dụng của mình, sau đó xông thẳng về phía sinh vật vĩ đại ở phía xa xa.

Tuy không muốn lãng phí tinh thần lực của mình để đối phó với một thứ cỏn con như thế này, nhưng hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh cũng thật sự hết cách rồi.
"Cút đi cho ông."
Cột nước xoáy kia dứt khoát trôi thẳng vào trong miệng con lươn khổng lồ ở phía ấy, loại thuộc tính đương náu thân trên từng giọt nước bắt đầu ngấu nghiến ăn mòn sinh vật kia từ phía bên trong.

Phần sáng xanh rêu âm u bọc ngoài mấy khúc xương trắng hếu của con lươn nọ lập tức nhạt hẳn đi mất, lớp cơ thịt đang ôm trọn mấy khớp xương của nó cũng từ từ héo quắt, gầy đét tựa như da của mấy cái xác khô vậy.
Trong tầm nhìn của Arashi, sinh vật kia đã đâm đầu vào trúng một loại thuộc tính rất có khả năng khắc chế nó.

Gần như còn chưa kịp loay hoay khởi động năng lực của bản thân mình, con lươn vĩ đại nọ đã hóa thành sương trắng, biến mất sạch sành sanh trong đường cống thoát nước ở nơi đây.
Ở một nơi không xa y cho mấy, người đàn ông đứng sừng sững trong màn sương mù lờ mờ kia hiện đang siết chặt một chiếc ô đen nhánh trong tay mình, chỉ để lại cho đồng đội một bóng lưng rất vững chãi.

Sau khi người nọ xoay người lại, một nét đau thương nhàn nhạt lại bất chợt lướt ngang qua đáy mắt cậu.

Cậu nâng một bàn tay lên cao cao, che kín lấy một bên tai mình, thoạt trông cứ như đang muốn thoát khỏi một vài thanh âm nào đấy vậy.
"Đội trưởng Amamiya, anh có thể thông báo vài thứ cho hai tổ người khác giùm tôi được không, tôi canh ở đây để gϊếŧ chết chúng nó cho ha."
Nhiễm Văn Ninh buông thõng bàn tay đang phủ kín một bên tai của mình xuống dưới, sau đó mới đưa ra một lời đề nghị như vậy.
Sau khi gật đầu đồng ý, Arashi mới vừa nhìn cậu, vừa nhắc nhở: "Nếu cứ tiêu diệt một lần ba sinh vật như thế, tinh thần lực của cậu lúc sau sẽ thuyên giảm khá nhiều đấy.

Mong cậu chú ý đến việc này một chút ha."
"Tôi hiểu rồi."
Nhiễm Văn Ninh đáp lời y như thế.

Cậu ám chỉ rằng mình biết rõ hậu quả, cũng cam đoan với y rằng mình sẽ khống chế mức độ sử dụng năng lực cho thật ổn định.
Hiện giờ, có một con kanko đang nằm ườn trên vai Arashi.

Ở mặt ngoài, y cũng chẳng buồn lên tiếng, nhưng con kanko kia hẳn cũng đã hiểu được mình nên làm gì tiếp theo rồi.

"Vậy tụi tôi đi khỏi đây trước nhé, cậu xài năng lực cũng không phải để ý hay lo lắng cho mấy người đứng bên ngoài nhiều quá làm chi."
Sau khi dứt câu, Arashi mới giục Giang Tuyết Đào và Yuri chạy lên thang cuốn trước.
Đầu trên của thang cuốn thông với một đường ống to cỡ một cái giếng, chỉ đủ cho một người chui lọt mà thôi.

Mấy người bọn họ chỉ có thể bò lên trên trần lần lượt từng người, từng người một.
Vốn dĩ, Arashi còn muốn đưa cho Nhiễm Văn Ninh một con kanko, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại lắc đầu từ chối, cậu bảo rằng kanko hẳn sẽ không chịu được bao lâu dưới tác động từ năng lực của cậu đâu.
Trong lúc dõi mắt trông theo bóng lưng bọn họ rời khỏi đây, Nhiễm Văn Ninh cũng ung dung đứng tại chỗ, kiên nhẫn chờ hai con lươn bên chỗ Trì Thác và Yuuya tiến đến chỗ này.
Trước mặt Nhiễm Văn Ninh hiện giờ là một ngã ba cấu thành hình chữ T.

Chỉ mới vừa chờ đợi trong chốc lát, cậu đã cảm nhận được có mấy loại ý thức đang đến gần mình rồi.

Bất ngờ thay, tổ của Trì Thác và Yuuya gần như đã đồng thời ló dạng khỏi hai đầu giao lộ.
Sau khi chạm mặt nhau, tất cả hai tổ người đều đồng loạt sững sờ hết cả, sau đó, bốn người bọn họ lập tức xoay đầu lại, chạy thẳng về phía Nhiễm Văn Ninh.
"Các anh đi trước đi thôi, tôi bọc hậu cho."
Nhiễm Văn Ninh bắt đầu chạy về phía hai sinh vật khổng lồ sau lưng họ.

Trong lúc lướt ngang qua bên cạnh đồng đội, cậu có thể cảm thấy một loại cảm giác vô cùng chân thật: cậu đã thật sự trưởng thành đến bậc thứ nhất rồi.

Rốt cuộc, những người khác đã không cần phải giang tay che chở cậu nữa, rốt cuộc, cậu cũng đã có thể bảo vệ người khác hết mình được rồi.
Hai sinh vật khổng lồ ở phía ấy trực tiếp va vào nhau một cái rầm.

Trong lúc quan sát chúng nó từ từ nuốt chửng đồng loại của mình, Nhiễm Văn Ninh chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt vô cùng tàn nhẫn và buồn nôn.
Ban đầu, Nhiễm Văn Ninh luôn đinh ninh rằng mấy con lươn này không được xem như một kiểu sinh vật có thực thể, nhưng sau khi chúng nó nhai nuốt nhau xong xuôi, cậu có thể cảm nhận được rõ rành rành một chuyện, mức độ thực thể hóa của bãi thịt nát bấy hư thối trước mắt cậu hiện giờ đang dần dần tăng lên rất nhanh.
Loại sinh vật này bắt đầu thay hình đổi dạng.

Rất nhanh sau đó, nó đã hoàn toàn biến hóa xong xuôi, từ một thứ sinh vật trông hệt như cá chình, nó đã trở thành một thứ trông từa tựa như một con rắn.

Lớp vảy trắng láng bóng trên người sinh vật nọ trông cực kì chói mắt giữa môi trường cống ngầm u tối tù mù này.
Ánh đèn có màu xanh ngả vàng leo lắt hắt lên cả cơ thể của con rắn kia, khiến nó chẳng khác nào một loại ma quỷ vừa mới bò lên dương gian từ dưới địa ngục vậy.
"Rốt cuộc cái thể loại chủ mộng cảnh quỷ quái nào mới mơ được tới cái thứ như mày?"
Nhiễm Văn Ninh kìm lòng không đặng, bắt đầu mắng nó một câu như thế.
Đã chẳng còn bất kì một người đồng đội nào sau lưng Nhiễm Văn Ninh nữa cả.

Hiện giờ, cả tầng thứ nhất chỉ còn lại một mình cậu mà thôi.

Cậu giơ cây dù đen trong tay lên, sau đó chỉ thẳng mũi dù về phía con rắn vĩ đại trước mặt mình.
"Mày nghe được không?"
Tiếng ca vô hồn từ Dear Anna kia đang lơ lửng trôi dạt khắp bốn phương tám hướng, nghe vừa mơ hồ, vừa bi ai.
Hẳn là do cảm thấy hỏi một câu như thế với một loại sinh vật chuyên trú ẩn trong mộng như này trông cực kì ngớ ngẩn, người đàn ông kia cuối cùng chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo.

Thật ra thì lúc sử dụng năng lực từ Dear Anna, cậu vẫn luôn cảm thấy chẳng vui vẻ gì cho cam.

Cảm giác rất đỗi khó chịu nọ vẫn luôn gây trở ngại đôi chút đến việc khống chế tinh thần lực của cậu.
Đến bây giờ, Nhiễm Văn Ninh mới thật sự chịu công nhận độ khó bậc thứ nhất của cái mộng cảnh này.

Tuy chỉ mới là quái vật ở tầng thứ nhất mà thôi, cái thứ kia cũng đã mạnh đến một nông nỗi như thế rồi.

Cậu bung cây dù đen chuyên dụng ra, sau đó che đi khuôn mặt âm u của mình dưới tán dù.
"Sắp mưa rồi."
Cậu lạnh lùng nói như thế.
Yuuya là người cuối cùng bò ra khỏi miệng cống.

Sau khi đặt chân xuống mặt đất bằng, hắn mới hay rằng mình vừa phải chui ra khỏi một phần nắp hố ga[2].


Do đã đến được tầng tiếp theo của mộng cảnh rồi, hắn cảm thấy rất khó có thể cảm nhận được ý thức thực thể của Nhiễm Văn Ninh ở tầng dưới.
"Sinh vật kia hình như còn có hình thái biến đổi lần thứ hai nữa hay sao đấy."
Ban nãy, chỉ vừa mới bò được nửa đường, Yuuya đã nhạy bén cảm nhận được một chuyện, cường độ của một ý thức thực thể dưới chân hắn đang dần dần tăng cao.
Trì Thác kéo Yuuya dậy từ dưới lòng cống, sau đó mới an ủi hắn: "Nhiễm Văn Ninh mạnh lắm, anh yên tâm tí đi."
"Đẳng cấp thuộc tính của cậu ta thật sự rất cao." Sau lưng hai người, Arashi đưa ra một lời bình như thế.

Ban nãy, tuy Nhiễm Văn Ninh cũng chưa hề tăng cường độ năng lực của mình đến mức độ cao nhất, nhưng Arashi vẫn có thể nhận ra được rằng năng lực của cậu đàn em này vốn đã rất đỗi kinh khủng.
Sau khi đẩy gọng kính vàng của mình lên một chút, Arashi mới cười rộ lên, sau đó buông lời trêu chọc: "Thật ra thì tôi thấy cậu ấy rất giống một người đấy."
Tuy nhiên, vì chẳng thể hiểu được phần hàm ý trong lời nói của Arashi, ai cũng không thể đáp lời y được cả.

Đội trưởng của tiểu đội A2 hiện giờ thoạt trông như chỉ đang lẩm nhẩm cho vui thế thôi.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều đứng yên chờ đợi trong chốc lát, nhưng mãi mà vẫn chẳng thể thấy bóng dáng của Nhiễm Văn Ninh đâu hết.

Ông anh Seiun thật thà bỗng dưng lo lắng lỡ đâu Nhiễm Văn Ninh mất phương hướng rồi sao, nhưng cuối cùng, anh ta lại bị Yuri cốc đầu một cái, cô bé răn anh ta rằng đừng nói bậy nói bạ như vậy.
Trong lúc hai đội viên bên A2 còn đang hăng hái trêu nhau, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm nhận được một loại cường độ ý thức rất đỗi mạnh mẽ bỗng dưng truyền đến từ trong nắp cống.
"Tránh ra xa xa tí."
Trì Thác bỗng dưng lên tiếng nhắc nhở mọi người như thế.

Cả bọn trực tiếp chạy bắn khỏi nơi này chừng năm bước tròn, ngay sau đó, một cột nước mạnh mẽ đã vọt thẳng ra ngoài từ miệng cống, thế nước kia hung hăng cực kì, cứ như vừa mới phụt ra từ vòi phun cao áp của trụ chữa cháy vậy[3].
Dưới tầm mắt của tất cả mọi người, trừ nước ra, phần vòi rồng mãnh liệt này còn cuốn theo lác đác mấy cỗ thây khô của loài sinh vật trông như cá trê ban nãy.

Mấy con cá này đã khô quắt cả lại hệt như mấy khúc gỗ, đồng thời cũng sắp tan biến thành sương trắng.
Không chỉ như thế, cột nước trong suốt ở phía ấy còn đang mang theo vô số những mảnh vảy trắng bóc, mấy lớp vảy cá kia hiện đang lóng lánh phát sáng dưới bầu trời đầy mây âm u ở nơi đây.

Tuy nhiên chưa qua bao lâu, chúng cũng theo bước mấy con cá trê ban nãy, biến mất sạch sành sanh trong mộng cảnh.
Chỉ vừa chạm đến giữa không trung, cột nước vĩ đại kia đã lập tức chịu tác động từ trọng lực.

Nó rơi thẳng xuống dưới mặt đất, hóa thành một cơn mưa to trải đều trên một phạm vi khá nhỏ.

Bảy nhân viên đang có mặt ở đây đều mắc mưa chút chút, ngay sau đó, tinh thần lực của họ đã bắt đầu có dấu hiệu bị bào mòn mất rồi.
Tất cả mọi người chỉ còn nước chạy xa ra khỏi đây mà thôi.

Sau khi cơn mưa nọ dần dần nhỏ đi, một người đàn ông toàn thân ướt nhẹp mới bắt đầu ló mặt ra từ dưới miệng cống.
Chỉ vừa mới bò lên trên này, Nhiễm Văn Ninh đã bắt gặp mấy ánh nhìn đăm đăm trông cứ như đang nhìn quỷ ma không bằng từ đồng đội mình rồi.

Vì vậy, cậu cúi đầu quan sát cả cơ thể mình một hồi.

Do hiện giờ trời đã sang hè, cậu mới mặc một bộ áo ngắn tay để làm nhiệm vụ trong mộng, nếu cậu cứ hồn nhiên để mình ướt nhẹp từ chân lên đầu như vậy, thoạt trông khung cảnh này sẽ kha khá giống như kiểu trai đẹp tắm mưa.
"Sao đấy, mấy anh chị chưa thấy trai đẹp tắm mưa bao giờ hả gì?" Nhiễm Văn Ninh hỏi ngược lại một câu như vậy.
Bảy người kia lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái rụp.

Seiun thật sự rất rất tò mò một chuyện, do kìm lòng không đặng, anh ta mới phải lên tiếng hỏi cậu: "Cậu trông thế mà lại chịu chơi dữ ha, xài tinh thần lực xả láng tới nỗi như vậy cơ, rốt cuộc cậu có năng lực gì thế?"
"Ngư chu xướng vãn đó anh."
Nhiễm Văn Ninh thuận miệng đáp như thế.

Tuy nhiên, bốn người Nhật chính tông ở nơi xa xa hoàn toàn không thể hiểu được thứ này là cái chi cả.
Trì Thác phát ra một tiếng ho khan, sau đó mới lên tiếng: "Mình đi tiếp thôi ha."
Người phụ nữ có một mái tóc nâu đỏ kia vẫn đang nằm ườn trên một tảng đá ngầm trôi nổi giữa lòng biển.

Vừa cảm nhận cơn gió biển dập dìu phe phất bên má mình, Emma vừa bật cười tự hỏi: "Có năng lực nào khắc chế mình được không nhỉ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui