Ngoài Hiện Thực


(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.

Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.

Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 18.
Hầu Thiên Hữu đeo cặp kính râm của mình lên lần nữa.

Hắn ráng rặn ra mấy tiếng cười ha hả, sau đó mới nói với hai người Nhiễm Văn Ninh trước mặt: "Mấy cậu xinh giai à, muốn tra cứu nhân khẩu chắc cũng đâu cần chọn người như tôi đâu hả, tuy là tôi rất trẻ, cũng có hơi bị điển trai..."
"Anh có chuyên môn của mình, tụi tôi cũng có chuyên môn của mình." Nhiễm Văn Ninh vỗ vai Hầu Thiên Hữu mấy cái, cũng không có ý thả hắn đi.

Theo những gì Nhiễm Văn Ninh biết, những người trong nghề cũng sẽ không nói xằng nói bậy mấy chuyện về mộng cảnh cho người bình thường nghe như vậy đâu.
Hầu Thiên Hữu thật sự không ngờ được rằng chỉ mới lú mặt ra ngoài ăn một bữa, cái chuyện như này lại tự dưng ụp lên đầu hắn, đừng bảo hắn lại phải đi uống trà đàm đạo với mấy chú công an nhân dân lần nữa nhé? Hắn lấy làm lạ, mở miệng hỏi: "Không lẽ mấy cậu là công an nằm vùng?"
"Anh thật sự bị đưa lên phường rồi hả?" Sau khi cẩn thận quan sát cái vị đầu tổ chim này từ trên xuống dưới, Nhiễm Văn Ninh mới thật lòng nghĩ rằng cái người kì lạ này rất có khả năng từng bị đưa lên phường nghe thuyết giáo rồi.
"Tôi không phải người xấu đâu nghen, hồi nãy tôi lừa mấy cậu thôi, chỉ là dăm ba cái chuyện tào lao thôi ấy mà." Hầu Thiên Hữu giải thích.
Sau khi nghe xong câu nói này, Nhiễm Văn Ninh lại nghĩ cái ông đầu tổ chim này càng ngày càng vô lí.

Lúc họ còn dùng bữa cùng nhau, ổng rõ ràng từng nhắc đến tín vật của mộng cảnh, còn bây giờ, ổng lại bắt đầu đạp đổ tất cả những gì mình từng nói trước đó, đúng là cực kì khả nghi.
"Tôi vẫn cảm thấy lời anh nói rất khả nghi." Nhiễm Văn Ninh đáp.

Cái bộ dạng đàng hoàng nghiêm chỉnh này của cậu thật sự trông cứ như đang định thực hiện công tác trị an cho làng xóm láng giềng ngay tại chỗ vậy.
"Cậu một hai phải tin mấy cái chuyện tào lao tôi vừa nói mới chịu hả?" Hầu Thiên Hữu hết nước nói luôn, sao mấy thằng nhỏ sinh viên vừa tốt nghiệp thời nay năng nổ dữ dội vầy nè.
Coi bộ Hầu Thiên Hữu lại sắp sửa bị xem như hạng người chuyên dán mác xem tướng để lừa lọc dân lành nữa hay sao đó, hắn đã thật sự bị quần chúng nhân dân gông cổ xách lên phường uống trà một lần rồi.


Lần đó, chi nhánh đội thứ ba cũng chẳng buồn hạ mình xuống cứu Hầu Thiên Hữu một phen, cứ để mặc hắn cúi đầu nghe mấy chú cảnh sát mắng một trận oan ức như vậy đấy.
Thề, cái chuyện khi ấy không chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng mà còn là mốc lịch sử đen tối nhất đời hắn.
Sau khi ngồi nghe đồng đội mình trò chuyện với người lạ mặt này một thôi một hồi, Ngô Côn Phong cũng thật lòng cảm thấy nghi ngờ vô cùng: Cái ông thầy bói pha ke này có phải đang ỷ vào kiến thức chỗ có chỗ không của mình về mộng cảnh đặc thù để đi lường gạt dân lành không vậy? Thái độ hiện giờ của ổng cũng kì, trông cứ như đang chột dạ xoắn xuýt hết sức.
"Dù sao anh cũng phải đi với tụi tôi một hồi cái đã, cái này chỉ tốt cho anh thôi chứ không gì." Ngô Côn Phong nói đỡ cho Nhiễm Văn Ninh một câu như thế.
Nghe xong, Hầu Thiên Hữu đã phải xua tay liên tiếp theo thói quen, tỏ vẻ cực kì không đồng thuận.

Hắn liến thoắng nhả chữ: "Tôi chẳng thể nào có lần thứ hai được, mấy cậu xinh giai, bái bai không tiễn!"
Vừa dứt lời chưa đầy một giây, cái gã đầu tổ chim này đã vắt giò lên cổ chạy tóe khói, chẳng mấy chốc đã chạy đầy 70 bước tròn, trông cái bóng lưng kia cứ như thể sắp phi thẳng lên đến tận trời xanh, chẳng ai ngăn được!
"Đừng thả anh ta đi, cái ông này có qua lại với mộng cảnh!" Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng lật đật ôm đồ dí theo.
Cái ông đầu tổ chim này cũng ăn gan trời thật sự, dám mở lời lừa lọc người tới từ đội thứ hai ngay trên địa bàn của đội thứ ba luôn mới hay.
"Nếu bây giờ mà đang ở trong mộng, chỉ cần một giây thôi là mình ấn ổng nằm lăn ra đất luôn được rồi." Nhiễm Văn Ninh vừa chạy vừa nghĩ.
"Nếu bây giờ mà đang ở trong mộng, chỉ cần một giây thôi là mình vứt hai thằng nhãi này bay ra xa tít chân trời xừ nó rồi." Hầu Thiên Hữu vừa chạy vừa nghĩ.
Dù gì Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng là hai tên nhóc tuổi hai mươi, thể lực chắc chắn rất dồi dào sung túc, rượt sát nút vị anh em đầu tổ chim hai con đường cũng không hề mất dấu.

Huống chi người ta cũng hay rỉ tai nhau rằng dép lào đố chọi nổi giày thể thao kia mà.
Hầu Thiên Hữu đã sắp âm thầm chửi đổng mẹ kiếp tới nơi rồi: Hai thằng nhóc sung sức này rốt cuộc có thù oán tiền kiếp gì gì với mình không thế?
"Anh đừng có chạy nữa, có được không?" Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh cũng níu được cánh tay của người kia, cậu hiện giờ vừa mệt mỏi vừa buồn nôn phát ói, "Anh có biết ăn xong chạy liền sẽ rất là khó chịu hay không?"
"Tôi biết chứ..." Hầu Thiên Hữu cũng cảm thấy dạ dày mình quặn thắt từng cơn.
Thế nhưng ngay lúc này, Hầu Thiên Hữu đã chạy xong vòng thứ hai để đến trước cửa chi nhánh của họ rồi, hắn chỉ cách chi nhánh đội thứ ba có mười mấy mét nữa mà thôi.

Từ ngoài nhìn vào, chi nhánh của đội thứ ba cứ như một khu cao ốc văn phòng vậy, cây kiểng cũng được cắt tỉa gọn gàng khéo léo hơn mấy chi nhánh khác nhiều.
Hầu Thiên Hữu hiện đang bị Nhiễm Văn Ninh kéo tay, hắn cũng lười tránh, chỉ thông báo với hai người lạ trước mắt mình rằng: "Chỗ phía trước này là đơn vị làm việc của tôi, không thì vào xong rồi mình bàn sau ha?"
Đơn vị làm việc trong lời Hầu Thiên Hữu là một nơi chẳng hề có bất kì một loại bảng tên công ty nào, chỉ có mỗi một cái bảng hiệu cửa hàng giấu mình sau giàn dây leo um tùm xum xuê mà thôi.

Cũng chẳng biết mấy người trong cái công ty này đang làm cái gì nữa.
Cơ mà, sao cái tên bảng hiệu này nhìn có hơi quen quen?
Sau một hồi vận động miệt mài, hai bộ óc của Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong thật sự đã bị kẹt cứng lại rồi, cũng may hành lí của họ đã được chuyển thẳng về chi nhánh của đội thứ ba, ít ra cũng khỏe hơn được một chút.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong mỗi tên nhấc một cánh tay của Hầu Thiên Hữu, lôi xềnh xệch cái ông đầu tổ chim đã mệt muốn xỉu này vào trong đơn vị làm việc nhà ổng.


Cái hình ảnh này thoạt trông y chóc hai chú công an nhân dân đang tiến hành bắt giữ phạm nhân vậy.
Sau khi chờ đợi một hồi lâu mà mãi chưa thấy ông đội trưởng nhà mình quay về, Tào Tướng mới định ra ngoài tìm hắn.

Dù sao Hầu Thiên Hữu cũng thường hay ăn cơm gần đây, chạy một vòng là tìm được người rồi.
Thế nhưng chỉ vừa mới đi đến cửa chi nhánh, Tào Tướng đã trông thấy một loại hình ảnh cực kì quái dị: Hầu Thiên Hữu đang bị hai tên nhóc xa lạ lôi xềnh xệch vào trong, nét mặt của ba cái người này cũng không tốt cho lắm, trông cứ như vừa mới chạy marathon về xong hay sao đó.
Tào Tướng lập tức ý thức có chuyện không ổn rồi, anh vội vã tiến lên phía trước.

Sau khi liếc mắt nhìn đội trưởng nhà mình xong, anh lơ đẹp mấy câu mà Hầu Thiên Hữu muốn nói, trực tiếp hỏi một cậu trai trẻ trong số này: "Ổng cảm nắng rồi à?"
"Hả?" Hầu Thiên Hữu ngây người: Không lẽ Tào Tướng không nhìn ra được hắn đang bị người ta quấn lấy hay sao?
Nhiễm Văn Ninh rất muốn nói rằng chuyện không phải như vậy, thế nhưng cái người bị hai đứa cậu xách trong tay đúng thật là bị rượt chạy tới nỗi xìu thẳng cẳng luôn rồi.

Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể vừa thở hào hển vừa trả lời: "Chưa đâu, sắp rồi."
"Làm phiền mấy cậu quá, giao ổng cho tôi là được rồi." Tào Tướng vươn tay, kéo đội trưởng về phía mình.

Hầu Thiên Hữu thoát lực lạc trôi về phía đội viên, trông y xì đúc một con cá ướp muối.
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới dứt khoát thông báo cho người vừa mới xuất hiện: "Trên người anh ta có mấy thứ, nếu được, anh có thể giao anh ta cho nơi khác xử lí một hồi hay không?"
Vật nguy hiểm như tín vật của mộng cảnh vẫn nên được giao cho chi nhánh chuyên môn để người ta giải quyết thì tốt hơn.
Tào Tướng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra giữa ba người này hết, nét mặt của anh lập tức trở nên không ổn, không lẽ Hầu Thiên Hữu đã chôm đồ của hai cậu trai trẻ này hay sao? Anh buông thõng tay, quẳng Hầu Thiên Hữu sang một bên, sau đó mới nghiêm túc hỏi đội trưởng: "Anh trộm đồ của người ta đúng không?"
Hầu Thiên Hữu thật sự đang phải ôm một bụng khổ kêu thấu trời xanh.

Tại sao hắn chỉ mới bước ra ngoài ăn một bữa cho no bụng thôi mà ba cái chuyện trộm cướp lừa bịp trai nhà lành gì gì cũng đổ ụp xuống đầu hắn hết vậy.

Cuối cùng hắn đã gây nên tội nghiệt gì?
"Đệt mọe, cậu mới là thằng ăn trộm á!" Hầu Thiên Hữu không kìm lòng được nữa, hắn mắng một câu, sau đó mới xoay người nhìn hai cậu trai trẻ trước mắt mình, ào ào hỏi: "Rồi hai cái thằng nhãi này nữa, bây muốn làm cái gì?"
Nhiễm Văn Ninh kiên nhẫn giải thích: "Hồi nãy anh có nói mình có thể nằm mơ thấy ác mộng hay mộng đẹp mà phải không, nhưng mấy thứ như vậy khá nguy hiểm, tụi tôi chỉ muốn dẫn anh tới chi nhánh gần đây để xử lí thôi mà."
"Chi nhánh gần đây?" Vì Hầu Thiên Hữu có hơi bị tức tối, cái đầu tổ chim của hắn trông càng thêm bù xù bê bối.

"Đúng rồi." Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong gật gù.
Hầu Thiên Hữu cọc rồi, chỉ biết vươn tay quệt mồ hôi trên trán mình một cái.

Hắn thật sự là bị chọc tức muốn khùng.

Vậy nên hai cái thằng nhãi này là người trong nghề đúng không? Trưa nắng chang chang như vậy, hai đứa này đang muốn làm cái giống gì đó?
Hầu Thiên Hữu đáng lẽ nên hô lớn từ sớm: "Đừng dí đừng dí, quân ta đây mà!"
Hắn vừa dòm lom lom hai tên này vừa cố gắng bình ổn tâm thế, cũng chẳng muốn răn dạy hậu bối làm gì.

Một lúc sau, Hầu Thiên Hữu mới bắt đầu đổi sang dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, ken két nhả ra từng chữ: "Chỗ này có mỗi chi nhánh của đội thứ ba thôi à."
"Đúng rồi, ủa?"
"Làm sao anh biết chi nhánh của đội thứ ba?" Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đứng tại chỗ, hãy còn chưa phanh lại kịp.
Nhiễm Văn Ninh bỗng chốc sực nhớ lại một chuyện.

Cậu móc điện thoại ra dòm chừng địa chỉ của bên đội thứ ba một cái: Cái bảng hiệu quen thuộc này không phải thứ hồi nãy hai đứa họ vừa mới thấy trước cổng hả? Chỗ này là nơi làm việc của cái ông đầu tổ chim kia mà, phải không?
Ngô Côn Phong cũng đá mắt sang liếc tấm hình trên điện thoại Nhiễm Văn Ninh một cái.

Sau đó, hai tên bọn họ bắt đầu im thin thít, lúng túng chìm vào khoảng không thinh lặng.
Cái ông đầu tổ chim xỏ dép lào đứng đằng kia hãy còn chưa nguôi cơn tức, ông anh đứng bên cạnh hắn dường như đã hiểu rõ chuyện là thế nào rồi, chỉ thấy anh vừa run rẩy thân thể vừa nỗ lực nhịn cười phát mệt.
"Mấy cậu là người mới hả, vậy thì chắc không quen ổng đâu ha." Tào Tướng ráng nín cười, sau đó mới mở miệng nói chuyện.

Tuy anh cũng không quen Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong, thế nhưng mấy người cấp cao vốn ít khi nào quen thân với mấy người cấp thấp lắm, chuyện không quen không biết này thật ra cũng hết sức bình thường.
Nhiễm Văn Ninh ngại kinh khủng khiếp.

Còn chưa kịp bước chân vào đội thứ ba để làm việc, cậu đã rượt bắn khói một thành viên trong nghề bên chi nhánh của người ta suốt cả một đoạn đường.

Cậu không biết cái ông đầu tổ chim biết coi tướng này là một kẻ khai thác hay là một vị dẫn đường, cậu cũng chẳng biết cấp bậc của ổng tới đâu luôn.
Nhiễm Văn Ninh chỉ mong cầu lúc làm việc không đụng phải mặt ổng là tốt rồi.
"Xin lỗi, tôi cứ tưởng anh là người bình thường có liên quan tới mộng cảnh ấy chứ." Nhiễm Văn Ninh mở lời, tiện thể cúi đầu xin lỗi người Quảng Đông xa lạ nọ.
Ngô Côn Phong cũng chẳng còn cách nào ngoài hít một hơi sâu, sau đó mới nói một câu xin lỗi với vị huynh đài từng phán cậu ta có một vầng trán cao ở đằng kia.
"Không sao cả, hai cậu là người khai thác à?" Dù gì Hầu Thiên Hữu cũng đã bị rượt đến tận hai con đường rồi, ấn tượng của hắn về hai cái đứa hậu bối này cũng khá là sâu sắc khó quên, dám tối ngủ cũng mơ thấy hai đứa nó lắm.
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong gật đầu lia lịa.


Ngô Côn Phong giải thích với Hầu Thiên Hữu: "Tụi tôi đều ở bên khai thác hết, cũng chưa quen chỗ đội thứ ba cho lắm, vì vậy mới gây nên một vài hiểu lầm nho nhỏ."
Tào Tướng tò mò hỏi một câu: "Các cậu là mấy tay mơ đời thứ năm à?"
"Cũng không hoàn toàn là như vậy." Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đúng thật là người đời thứ năm, thế nhưng họ đã không còn là người mới nữa.
Tào Tướng cười, thật ra mấy tên người mới sẽ không gặp được hai người bọn họ đâu, cái chuyện này trông thế mà khéo quá đi mất.

Anh có chút hứng thú với hai đứa nhỏ tay mơ đời thứ năm này, vậy nên mới hỏi thêm một câu nữa: "Đội các cậu bây giờ đang ở bậc thứ mấy ấy nhỉ?"
Mấy người bên đội thứ ba thẳng tính dữ vậy luôn? Nhiễm Văn Ninh nhớ rõ lúc vừa mới vào làm, cậu căn bản chẳng hiểu cấp bậc xếp loại là như nào cả, thế nhưng nếu hai người này đã hỏi như vậy, hẳn họ cũng là dân anh chị trong nghề rồi.
Cậu và Ngô Côn Phong liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn đáp: "Bậc thứ hai ạ."
"Hả?" Lần này, không chỉ mỗi Tào Tướng, ngay cả Hầu Thiên Hữu cũng cảm thấy có hơi giật mình.
Người mới đời thứ năm thế mà lại được xếp vào một đội ngũ bậc thứ hai cơ á.

Mấy người có tiềm năng như thế này sẽ thường bị bên trên theo dõi sát sao, đúng ra Hầu Thiên Hữu và Tào Tướng cũng phải biết họ là ai chứ nhỉ.
"Vậy mấy cậu thuộc đội nào?" Hầu Thiên Hữu xẹp cơn tức rồi, hiện giờ hắn càng tò mò muốn biết hai đứa nhóc này có lai lịch ra sao hơn.
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong ăn ngay nói thẳng: "Tụi tôi là người bên đội thứ hai, lần này qua đây để giúp đội thứ ba một phen."
Đậu xanh rau má, thì ra là người dưới trướng cái ông già khọm Hạng Cảnh Trung, vậy nên người được phái qua đây lần này là hai thằng nhãi nhép tép riu này đó hả?
Hầu Thiên Hữu cười khan mấy tiếng, đúng thật là người mà sư phụ hắn phái qua đây mà, vừa mới gặp nhau lần đầu đã tọng cho hắn ăn một nùi khổ ải.

Hắn xoay người đi khỏi chỗ Nhiễm Văn Ninh, tiện đường dặn luôn Tào Tướng: "Cậu nói đi."
Thấy Hầu Thiên Hữu mồ hôi mồ kê đầm đìa, Tào Tướng lại không nhịn cười được.

Anh cố gắng khống chế bản thân mình lại một xíu, sau đó mới nhắc hai tên Nhiễm Văn Ninh trước mặt mình: "Bây giờ ổng hơi bị cọc, mấy cậu đừng để bụng nghen."
"Để tôi tự giới thiệu mình một chút ha, đội thứ ba, Tào Tướng."
"Còn cái ông hồi nãy là đội trưởng đội của tôi, Hầu Thiên Hữu."
Hả?
Thế nhưng thứ Tào Tướng nhận lại được là hai giọng nói đồng thanh vang dội, cộng với hai ánh nhìn ngờ vực trắng trợn.
Hầu Thiên Hữu? Là cái kẻ trong nghề vừa mới giả mù coi bói hồi nãy đó hả? Sao cái ông đội trưởng này chẳng giống với lời Trì Thác miêu tả chút xíu nào vậy? Treo đầu dê bán thịt chó?
Hầu Thiên Hữu vốn đã hằm hằm bước xa khỏi nơi đó rồi, thế nhưng quỷ thần lại xui khiến để cho hắn nghe lọt được cái âm tiết "A?" chói lọi đồng thanh kia.

Âm tiết này được phát âm cực kì du dương tha thiết, lại còn bốc lên mùi nghi ngờ và xem thường nồng nặc.
Ngay sau đó, Hầu Thiên Hữu phanh không kịp, còn nghe người ta chêm thêm một câu:
"Ổng á?"
Ha ha, người Quảng Đông hôm nay tự dưng muốn xơi người đội thứ hai ghê gớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui