Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người


Vì sao anh muốn đối với tôi như vậy.
Vì sao anh không thể tin tưởng tôi.
Vì sao sự tình lại biến thành cái dạng này?
"Làm sao vậy, hai người các bồ còn chưa có hòa hảo?" Thịnh Hạ ngồi đối diện tôi hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Chiến tranh lạnh tới trình độ nào?" Cô tiếp tục hỏi.
"Ai cũng không có mở miệng nói chuyện, cứ cương như vậy, mấy ngày này bọn mình đều là ngủ riêng." Tôi cười khổ: "Đại khái gần như ở riêng."
"Hai người đều có sai, một người nhường một bước coi như xong." Thịnh Hạ khuyên nhủ.
"Mình không nghĩ tới anh cư nhiên không tín nhiệm mình như vậy . . . Nguyên lai chúng mình trong lúc đó vẫn có vết tích tồn tại, buồn cười hơn mình còn hồn nhiên không nhận ra." Mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt chất vấn tôi của Nhiễm Ngạo, trong lòng liền cảm thấy một trận thê lương.
"Đổi cái góc độ nghĩ lại, nếu Nhiễm Ngạo ở trong nhà phụ nữ khác một đêm, trở về còn lừa gạt bồ, mình xem bồ không đem da anh lta ột ra mới là lạ." Thịnh Hạ nhìn tôi một cái.
Tôi có chút xấu hổ, nhưng lập tức than thở: "Lần này tựa như sự kiện Boston khuynh trà, chỉ là châm ngòi nổ, nếu Nhiễm Ngạo vẫn không tín nhiệm mình. . . Hoặc là không tin chính mình, tức giận của chúng tôi vẫn là hết sức căng thẳng."
Thịnh Hạ đồng ý gật đầu: "Cho nên bồ nên cho anh tự tin."
"Như thế nào đây?" Tôi khiêm tốn thỉnh giáo.
"Về nhà nhiều hơn, làm nũng, mặc quần áo thiếu thiếu." Thịnh Hã nháy mắt mấy cái.
"Cái đó mình bình thường đều làm, nhưng vẫn không có tác dụng." Tôi uống cà phê: "Quên đi, nói chuyện bồ đi, gần đây thế nào ?"
Nó lại làm bộ giả vờ ngớ ngẩn lừa đảo: "Cái gì thế nào?"
"Bồ cùng Diệp Nghị?."
Thịnh Hạ lắc đầu, ảm đạm nói: "Mình đem toàn bộ sự tình đều nói cho anh, anh cũng không đồng ý chia tay, anh nói. . . . Trừ phi thấy mình cùng Cung Viêm cùng một chỗ, bằng không, anh sẽ không cam tâm buông tha cho."

Tôi không khỏi vì Thịnh Hạ mà hối tiếc, nếu cô yêu Diệp Nghị thì thật tốt.
Đáng tiếc ông trời là sẽ không cho người tôi yên ổn như vậy.
Đang muốn an ủi cô vài câu, đột nhiên, cửa tiến vào một cặp nam anh tuấn nữ xinh đẹp lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhìn kỹ, nữ thật quen thuộc, là nữ diễn viên mới nổi gần đây, Ân Hiên Dung, năm nay vừa mới tròn 17, bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, nghe nói là con gái ngọc ngà độc nhất của vua châu báu Ân Phúc, được nuông chiều nên tính tình không được tốt. Những đồng sự may mắn được phỏng vấn qua cô đều không ngừng kêu khổ.
Mà người nam kia, tôi càng quen thuộc, là Cung Viêm. Đúng vậy, chính là Cung Viêm!
Gần đây hình như Cung Viêm cùng nhà Ân Hiên Dung có lui tới làm ăn, mà Ân Hiên Dung cái gì cũng không tốt, chỉ là ánh mắt tốt, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Cung Viêm, quấn quít lấy anh, còn cả ngày ở trên báo ám chỉ chính mình là bạn gái của Cung Viêm.
Lúc này, Thịnh Hạ cũng thấy chuyện này, nhưng lại rất bình tĩnh.
Tôi thanh lọc cổ họng: "Chúng ta đi thôi."
Thịnh Hạ gật gật đầu.
Chúng tôi đứng dậy, đang chuẩn bị lẳng lặng rời đi, Cung Viêm lại chú ý tới chúng tôi, anh đứng tại chỗ, yên lặng nhìn chăm chú vào Thịnh Hạ, trong mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ.
Lúc này, Ân Hiên Dung cũng nhìn thấy tất cả, nhất thời hiểu được bảy tám phần, cô lôi kéo Cung Viêm canh đường đi của chúng tôi , làm bộ như quen thuộc chào hỏi: "Thịnh Hạ cô cũng tới nơi này uống cà phê?"
Thịnh Hạ bình tĩnh gật đầu trả lời.
Thực khéo, Cung Viêm cũng mời tôi tới nơi này uống cà phê ." Ân Hiên Dung vừa nói vừa ôm khuỷu tay Cung Viêm, ánh mắt nhìn Thịnh Hạ tràn ngập địch ý.
"Ân tiểu thư, chính xác là chúng tôi tới nơi này nói chuyện làm ăn." Cung Viêm nhẹ nhàng thoát khỏi nanh vuốt của Ân Hiên Dung, không vội vạch trần lời nói dối của cô .
Ân Hiên Dung thẹn quá thành giận, hét lớn: "Ngươi làm gì mà vội vàng thanh minh quan hệ cùng tôi, sợ cô ta hiểu lầm !"
Cung Viêm thong dong nói: "Tôi chỉ là nói ra sự thật, không muốn bất luận kẻ nào hiểu lầm, làm tổn hại tới danh dự của Ân tiểu thư."
"Tịnh Nhã, chúng ta đi." Thịnh Hạ đối với tất cả ngoảnh mặt làm ngơ, chuẩn bị lướt qua bọn họ đi ra ngoài cửa.
Nhưng Ân Hiên Dung lại một tay giữ chặt lấy Thịnh Hạ, khiêu khích nói: "Họ Thịnh, cô đừng đắc ý, tôi sẽ không thua cho cô."

Thịnh Hạ dễ dàng đem tay cô bỏ ra, lạnh lùng nói: "Tôi chưa từng đấu với cô, cầu xin cô không cần tưởng tượng phong phú như vậy."
Nói xong, cũng không nhìn mặt Ân Hiên Dung tức giận đến xanh, tiêu sái xoay người, lôi kéo tôi rời đi.
Đang lúc tôi âm thầm vì khí thế của Thịnh Hạ trầm trồ khen ngợi, đột nhiên giác quan thứ sáu phát tác, cảm giác phía sau tựa hồ có nguy hiểm, theo bản năng quay đầu lại, lại thấy Ân Hiên Dung cầm lấy ly cà phê hướng chúng tôi hắt đến.
Tôi sợ hãi kêu một tiếng, theo phản xạ nhắm mắt lại.
Xong rồi, xong rồi, lần này quần áo của tôi sẽ ngâm nước nóng .
Nhưng, cà phê trong dự đoán cũng không có dính lên mặt của tôi.
Trợn mắt chỉ thấy trước mặt là thân hình cao thẳng, nguyên lai là Cung Viêm giúp chúng tôi cản ly cà phê.
Đúng lúc này, một vị nam tử trung niên ới kéo Ân Hiên Dung ra, thấp giọng quát lớn: "Hiên Dung, con rất tùy hứng ! Mau xin lỗi Cung tiên sinh!"
Nguyên lai là vua châu báu Ân Phúc.
Ân Hiên Dung nghe trách cứ, nhưng không có nửa điểm hối hận, lại tức giận bất bình đánh trả: "Con cũng không phải cố ý, là anh ta tự mình muốn che chở cho người đàn bà kia!"
Ân Phúc tức giận đến sắc mặt xanh mét: "Con cư nhiên còn ngụy biện, thật sự là rất vô lý, bình thường ba dạy con sao như thế này sao?! Mau xin lỗi cho ba, bằng không phạt con cấm túc một tháng!"
Ân Hiên Dung cắn môi, như là bị ủy khuất rất lớn, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Bất quá, người rất xinh đẹp chính là không giống bình thường, nhìn qua làm người tôi động tâm.
Chỉ nghe cô hướng ba cô hét lớn: "Con Không!", nói xong, hai mắt hung hăng trừng chúng tôi, liền lau nước mắt chạy ra ngoài.
Ân Phúc bất đắc dĩ thở dài, xoay người xin lỗi: "Cung tiên sinh, thật sự là có lỗi, trách tôi giáo dục nữ nhi không đúng."
Quần áo sạch sẽ hàng hiệu của Cung Viêm lại mang dấu vết cà phê màu nâu nhìn rất chướng mắt, nhưng anh biểu hiện như không có việc gì, mỉm cười: "Không quan hệ, Ân tiên sinh vẫn là mau đi xem Ân tiểu thư một chút đi."
"Nhưng hợp tác của chúng ta. . . ." Ân Phúc có chút khó xử.
"Lần khác đi, nếu hai bên đều có thành ý, thời gian nào đều như nhau thôi." Cung Viêm vẫn hiền hoà cười.
Nghe vậy, Ân Phúc yên lòng, nhanh đuổi theo.

Xử lý xong tất cả, Cung Viêm xoay người lại, nhẹ nhàng đối với Thịnh Hạ nói: "Thực xin lỗi."
Thịnh Hạ buông ánh mắt nhìn xuống, không nói một câu.
Tôi đây là người ngoài cuộc cũng chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.
"Tôi đưa các em trở về." Cung viêm nói.
"Không cần." Thịnh Hạ nâng ánh mắt lên, thẳng tắp nhìn Cung Viêm: "Diệp Nghị lập tức sẽ tới đón tôi."
Trong mắt Cung Viêm nhất thời buồn bã, trên mặt hiện lên một tia bị thương, cô đơn cười cười: "Vậy àh?"
Tôi xem đều có chút đau lòng, chiêu này của Thịnh Hạ cũng có chút tàn nhẫn quá, bất quá, phải thừa nhận, đây cũng là phương pháp tốt nhất.
"Cung Viêm, anh đi về trước thay quần áo đi." Tôi nhanh sưởi ấm không khí.
"Tốt, không quấy rầy các em." Cuối cùng Cung Viêm nhìn Thịnh Hạ, xoay người rời đi.
"Vừa rồi anh ấy như sắp khóc." Tôi đánh vỡ trầm mặc.
Thịnh Hạ cong cong khóe miệng, tươi cười chứa chua sót.
"Thật sự không có một chút cơ hội sao?" Tôi thử hỏi.
Cô lắc đầu, ánh mắt lơ lửng trong chuỵên xưa: "Mình rất sợ hãi, kết cục tệ nhất kia mình thừa nhận không được."
Tôi không có lời nào để nói, chỉ có thể vô cùng buồn rầu.
"Cho nên bồ nên quý trọng tình cảm của bồ cùng Nhiễm Ngạo đang có." Thịnh Hạ nhìn thẳng đôi mắt của tôi: "Không phải mỗi đoạn tình cảm cũng có thể giống các bồ như vậy, trước sau vẹn toàn."
"Làm sao có chết già." Tôi nói thầm: "Hiện tại anh ta đều lạnh lùng đến chết người."
"Có Vệ Tịnh Nhã nóng bỏng của chúng tôi, anh ta cho dù là cực đại băng sơn cũng chống đỡ không được ba giờ." Trêu đùa tôi xong, cô xem đồng hồ: "Tốt lắm, mình cần trở về cục, bồ mau trở lại nhà hoà tan Nhiễm Ngạo nhà các người đi."
"Đã biết, bồ đi nhanh đi!" Tôi đem cô đưa lên xe, nhìn theo xe rời đi, xoay người về nhà.
Cẩn thận cân nhắc lời nói vừa rồi của Thịnh Hạ, ngẫm lại cũng có đạo lý, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vẫn là nên làm theo ý tứ của cô, mặc mát mẻ chút, dỗ dành Nhiễm Ngạo.
Chủ ý quyết định, lập tức đi vào cửa hàng chuẩn bị mua áo ngủ gợi cảm .
"Tiểu thư, xin hỏi loại kiểu dáng này còn có màu sắc khác không?" Lựa cả ngày, rốt cục nhìn trúng váy ngủ nhỏ bằng nhung tơ, đáng tiếc màu sắc không thích hợp với tôi.

Người bán hàng MM mỉm cười đi tới, nhưng vừa nhìn thấy mặt của tôi, lập tức thu hồi tươi cười, cứng rắn nói ra câu: "Bán hết rồi!"
Tôi buồn bực, chẳng lẽ tôi nợ cô 100 vạn, làm sắc mặt âm u cho tôi xem?
Bỗng nhiên, khóe mắt nhìn đến bản tạp chí quen thuộc mà tôi căm thù đến tận xương tuỷ kia, lập tức hiểu được, nguyên lai là người mê ca nhạc của Funeral, khó trách.
Mấy ngày nay tôi đều thành thói quen, tùy tiện đi đến đâu đều có ánh mắt ghen ghét hướng tôi phóng tới, đều xù lông nhím.
Quên đi, vẫn là đến cửa hàng khác mua đi, tôi thở dài, đang định xoay người rời đi, lúc này trên màn hình lớn của cửa hàng xuất hiện hình ảnh Funeral, hấp dẫn ánh mắt mọi người
Chỉ thấy rất nhiều phóng viên chen chúc trước mặt Funeral, phía sau tiếp trước đem microphone đưa lên phía trước, trong đó một gã hỏi: "Funeral, gần đây tạp chí đăng hình một phụ nữ, có phải là bạn gái của ngươi?"
"Không phải." Funeral trả lời ngắn gọn.
"Nhưng vì sao đêm khuya cô ấy lại xuất hiện ở trong phòng của anh, hơn nữa các người còn cô nam quả nữ chung sống cùng nhà?" Những người khác cũng không vừa lòng đáp án này.
"Tối hôm đó tôi sinh bệnh, cô ấy tới chiếu cố tôi, không hơn." Funeral lạnh lùng nói: "Tôi chỉ là nói ra sự thật, tin hay không ở các người, tôi không thể làm gì hơn."
Lời vừa nói ra, hiện trường đều an tĩnh lại, người tới đây đều hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao hỏi tiếp.
"Nguyên lai cô thật sự chính là bạn bình thường của Funeral." Người bán hàng vừa nãy nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh lại cười nói với tôi, bộ dáng yên lòng.
"Đúng, tôi làm sao có thể là bạn gái của Funeral?" Tôi cười làm lành.
"Vậy à, về cái áo ngủ kia còn có hai loại màu sắc khác, tôi lấy cho ngươi." Người bán hàng MM nhiệt tình chạy đi .
Tôi thở ra, Funeral a Funeral, ngươi cuối cùng làm nên chuyện tốt, xem ra cuối cùng cũng đã có thể không phải che mặt ra phố rồi.
Đám kia vẫn như trước không chịu buông tha tin tức này, một phóng viên hỏi tiếp: "Nhưng Funeral từ khi xuất hiện tới nay bên cạnh luôn luôn đều không có bạn bè là nữ giới, hiện tại đột nhiên xuất hiện vị nữ tử thần bí kia, chẳng lẽ chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy sao?"
Đương nhiên đúng! Tôi ở trong lòng đối với Funeral hò hét, nói mau đi!
"Tôi không rõ ràng lắm cảm giác của cô ấy." Funeral tạm dừng một chút, trong mắt phản xạ một tia sáng óng ánh, khóe miệng tạo nên một tươi cười dịu dàng: "Nhưng tôi đối với cô ấy, tuyệt đối không chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy."
Lời vừa nói ra, tôi lập tức ngây người, này, vừa nói cái gì?
Phóng viên ở hiện trường lập tức hưng phấn lên, tranh hỏi: "`Tuyệt đối không chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy’ là ý tứ gì?"
"Tôi rất có cảm tình với cô ấy, hy vọng có thể có may mắn đạt được ưu ái của cô ấy." Âm thanh bình tĩnh của Funeral, vào tôi tôi lại nghe như sấm sét đinh tai.
Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đứa nhỏ này, có phải sốt hồ đồ rồi hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui