Nghe vậy, đầu Nina liền cúi đến lòng bàn chân .
Hành Bình ngẩng đầu, nghiêm trang: "Học tỷ, cô lại không có nói cho Nina cô thích ăn thứ này, lần sau cô phải nói trước. Nina nhiệt tình như vậy, nhất định giúp cô làm."
Tôi đờ mắt, tiểu tử này, phỏng chừng đường kính thần kinh não có 5cm. Xem ra Nina muốn cho anh hiểu được tâm ý của mình, phải chịu khổ nhiều nhiều.
"Tốt lắm, các người chậm rãi tán gẫu, tôi có việc về trước." Tôi hướng bọn họ cáo từ, làm cho hai tiểu thanh niên này chậm rãi nói chuyện đi.
Như cũ, đi vào trong nhà Funeral, nghĩ anh không ở trong nhà như trước.
Tôi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem phòng ở quét dọn xong, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại kinh hoảng thấy mây đen đang dày đặc. Không đợi tôi phản ứng lại, từng trận gió mạnh liền thổi vào phòng. Tôi chạy nhanh đi đem cửa sổ trong phòng khách đóng lại hết.
Trời tháng sáu, thật sự là tâm tình bất định.
Tôi đang đối với hiện tượng thiên nhiên bức xúc hết sức, trên lầu giữa phòng ngủ đột nhiên truyền đến âm thanh thuỷ tinh bị vỡ, cái gì ngã hỏng rồi?
Xông lên lầu, mở cửa vừa thấy, nguyên lai là gió ngoài cửa sổ thổi vào đẩy ngã chiếc bàn, khung hình cùng bình hoa trên đó. Tôi chạy nhanh nhặt lên thấy lớp kính bên ngoài đã vỡ tan, ảnh của mỹ nữ ngoại quốc bên trong kia đã bị ướt. Tôi ảo não không thôi, Funeral rất quý ảnh chụp này, bình thường cũng không cho phép tôi đụng chạm, hiện tại cư nhiên biến thành như vậy, bảo tôi làm sao giao ra đây?
Mà vận khí của tôi thật không là bình thường ――― cửa phòng ngủ vừa lúc này mở ra, bóng dáng Funeral xuất hiện ở cửa, trực tiếp thấy hết thảy cảnh hỗn loạn này.
Anh bước nhanh đi tới, một phen đoạt lấy tấm ảnh trong tay tôi, sắc mặt so với bầu trời ngoài cửa sổ còn âm u hơn.
Tôi vội vàng giải thích: "Funeral, thực xin lỗi, tôi quên đóng cửa sổ , cho nên. . . ."
"Đi ra ngoài." Funeral thật cẩn thận đem tấm ảnh cầm ở trong tay, mở miệng chỉ nói ba chữ này
"Tôi thật sự không phải cố ý, trận gió này đột nhiên mạnh, tôi. . . ."
Tôi nói, đi ra ngoài!" Funeral ngẩng đầu, trong mắt đầy lửa giận khírn6 cho người tôi kinh sợ.
Tôi đầu tiên là ngây người, sau đó một trận ủy khuất dâng lên trong lòng, làm mũi tôi đau nhức, tôi sống trên 20 năm, chưa từng bị người nào quở mắng như vậy.
Đều là vì tin tức đáng ghét kia, tôi mỗi ngày mệt mỏi muốn chết, tay chân đều muốn rớt ra. Bây giờ còn bị người tôi mắng to, làm mình không còn một chút tự tôn.
Hừ, tôi cười lạnh một tiếng, tin tức cái gì, Hồ Nghi Dĩ cái gì, lão nương tôi mặc kệ!
Hung hăng trừng mắt anh một cái, cũng không để ý bên ngoài thời tiết xấu thế nào, tôi lập tức chạy đi ra ngoài.
Kết quả giận dỗi là tôi dầm mưa về nhà, bất hạnh nhiễm lạnh nên bị cảm nặng, ở trên giường nằm suốt một tuần.
Càng tức giận hơn là Hồ Nghi Dĩ gọi điện đến, mang tiếng là an ủi, kì thực là châm chọc tôi bởi vì không thể hoàn thành công việc mà giả bộ bệnh.
Cũng may là đã quen với cách áp bức người khác của cô tôi, nên tôi cũng không phải tức chết
"Khụ khụ khụ. . . . Ai, rõ ràng đem phổi ho ra!" Trong cổ họng như là có lông chim đang không ngừng vỗ về chơi đùa, khó chịu đến tôi muốn khóc.
"Hiện tại biết sợ chưa?" Nhiễm Ngạo đưa cho tôi một chén nước, vỗ lưng của tôi, liếc mắt dò xét tôi một cái: "Mưa lớn như vậy cư nhiên dám tự mình chạy về, cũng không biết kêu xe sao?"
"Mưa lớn như vậy, làm sao có xe, huống chi nơi đó là ngoại ô." Tôi có hơi không có sức nói.
"Ngoại ô?" Nhiễm Ngạo ngước mắt: "Em tan ca không trở về nhà, chạy đến ngoại ô làm cái gì?"
"Em. . . . . Khụ khụ khụ. . . . " Gặp, hoảng hốt, tôi ho khan. Sợ anh mất hứng, tôi cũng không có nói cho anh ước định của tôi và Funeral. Đương nhiên, lần trước chỉ là nhìn ảnh chụp của Funeral anh liền có bộ dáng kia, nếu tôi lại nói cho anh, tôi mỗi ngày giúp Funeral làm chuyện nhà, anh còn không đem tôi ăn?
"Đi. . . . . Mua bánh ngọt. . . . Khụ khụ khụ." Tôi dùng tiếng ho khan che dấu lòng mình: "Nơi ngoại ô có cửa hàng bánh ngọt đặc biệt ăn ngon, đáng tiếc không có mua được."
"Lần sau đừng tự mình đi, khi nào muốn ăn nói một tiếng, anh đi mua. Nơi đó vắng vẻ như vậy, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?" Nhiễm Ngạo nhíu mày.
"Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì? Anh sợ tôi bị cường bạo?" Đột nhiên muốn đùa giỡn, tôi liếm liếm môi, mê đắm nói: "Vậy vừa vặn, để cho em thay đổi khẩu vị."
Nhiễm Ngạo đem mặt đưa tới gần, khóe miệng cong cong gợi lên nụ cười mị hoặc: "Như thế nào, anh đã lớn tuổi sắc suy, không khơi dậy nổi hứng thú của em ?"
"Khụ khụ khụ. . . . Đương nhiên không phải." Tôi ôm bệnh nâng lên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn kỹ, giả vờ lắc đầu: "Nhưng hồng nhan chưa già cũng đứt trước, khuôn mặt dù xinh đẹp cỡ nào, nhưng lâu cũng sẽ suy yếu khiếu thẩm mỹ (nhìn lâu thấy ko đẹp nữa)."
"Thì ra là thế. Xem ra anh là lưu không được lòng của em, một khi đã như vậy, anh cũng chỉ hảo. . . " Trong mắt Nhiễm Ngạo chợt lóe tinh quang: "Lưu lại thân thể của em !"
Không đợi tôi phản ứng lại, đã bị anh đẩy ngã ở trên giường, bắt đầu trừng phạt chọt lét eo tôi. Khiến tôi ngứa quay cuồng trên giường, cười đến nước mắt đều chảy ra, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Biết sai lầm rồi sao?" Nhiễm Ngạo hài lòng dào dạt hỏi.
"Đã biết, đã biết!" Tôi vội vàng nhận sai, anh thế này mới dừng lại công kích đối với tôi.
Tôi lau nước mắt, trong lòng mắng cổ nhân phát minh cái kỹ xảo này. Rõ ràng bị người bị chỉnh khó chịu đến không xong, bộ mặt lại không tự giác mỉm cười, thật sự là so với mười đại khổ hình của Mãn Thanh còn lợi hại hơn.
"Biết sai ở nơi nào chưa?" Nhiễm Ngạo còn chưa định buông tha tôi.
"Sai ở. . . Không nên đem lời nói thật trong lòng nói ra!" Nhìn trong mắt nhiễm Ngạo ngưng tụ vẻ nguy hiểm, tôi nhanh cảnh cáo nói: "Khụ khụ khụ. . . . Không cho phép lại làm em ngứa, rất đê tiện! anh là một người khỏe mạnh sao có thể khi dễ người bệnh như em đây?"
"Vậy em là bệnh nhân là có thể tuỳ ý khi dễ người khỏe mạnh như anh đây?" Nhiễm Ngạo cười hỏi.
"Đương nhiên! Ai kêu anh không có sinh bệnh?" Tôi đúng lý hợp tình.
"Tốt, anh đây liền cùng em làm bệnh nhân." Nhiễm Ngạo nhướng lông mày, mãnh liệt đem tôi kéo vào trong lòng, hướng tôi hôn lên.
Không dự đoán được anh sẽ đến chiêu này, tôi cả kinh, lập tức che cái miệng của anh: "Không thể, anh sẽ sinh bệnh."
Nhiễm Ngạo tươi cười xấu xa: "Như thế nào, đau lòng sao?"
Tôi thành thực đáp lại: "Thật không có, en chỉ là lo lắng nếu anh cũng bị bệnh, ai bưng trà rót nước cho em, ai giặt quần áo làm cơm cho em đây?"
". . . . "
Bất quá tôi đây là lo lắng thừa, thân thể Nhiễm Ngạo thật sự cường tráng, mỗi buổi tối đều ôm tôi ngủ như trước, hai người mặt đối mặt, cũng không thấy anh bị lây virus của tôi.
Bị cưỡng chế uống một đống thuốc, tôi rốt cục khỏi hẳn.
"Học tỷ, tôi thấy cô là người đầu tiên cảm vào mùa hè đấy." Vừa lên phòng làm việc, Hành Bình liền vây quanh trêu ghẹo tôi.
"Từ đó có thể biết tôi khác với nhiều người." Tôi hướng anh nháy nháy mắt.
"Uh. . . . Học tỷ, tôi còn chưa có ăn cơm trưa đâý." Hành Bình vỗ vỗ ngực, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, tin tức về Funeral chuẩn bị cho tốt chưa? Ngày mai sẽ giao."
"Cái kia . . . . Khả năng. . . Có lẽ. . . . Không thực hiện được ." Tôi cúi đầu nói quanh co.
"Không thực hiện được, không thể nào!" Hành Bình che đầu, không thể tin được: "Hôm qua tôi ở trước mặt yêu nữ kia vỗ ngực nói, nói nếu chúng ta hoàn thành không được công việc tôi liền cả đời vì cô bưng trà rót nước! Xong rồi! Cả đời tôi đây!"
Tôi giễu cợt anh: "Ai kêu cậu dễ dàng liền cùng cô ta tự định cả đời như vậy?"
Hành Bình mặt đỏ tai hồng đứng lên: "Ai muốn cùng loại phụ nữ này tự định cả đời?"
"Cậu kích động như vậy làm gì?" Tôi tò mò liếc anh một cái.
"Cùng cái loại phụ nữ này ở cùng một chỗ, tôi không kích động mới là lạ." Hành Bình vẫn mạnh miệng.
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, cũng không đếm xỉa tới dáng bộ dị thường của anh.
"Xin hỏi là Vệ Tịnh Nhã phải không?"
Đúng, cậu là là?"
"Tôi là Vô Thị của dàn nhạc F, còn nhớ rõ tôi không?"
"Là Vô Thị thật sao? Các ngươi không phải đi Pháp đóng phim sao? Sao lại tìm chị?" Trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng trắng trẻo của cặp song sinh kia, thực để cho nữ yêu này thèm nhỏ dãi ba thước.
"chị Tịnh Nhã, chúng tôi có chuyện cầu xin chị hỗ trợ."
Nghe ra thanh âm có chút lo lắng, tôi cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười: "Làm sao vậy? cậu đừng hoảng."
"Chị Tịnh Nhã, là như vậy, Funeral gần đây vẫn sinh bệnh, nhưng lại không chịu cho người tôi chiếu cố, vừa rồi tôi gọi điện thoại đến nhà anh, nhưng không có người nghe, chúng tôi thực lo lắng, nhưng hiện tại nhất thời còn lâu mới trở về. Cho nên muốn nhờ chị đi xem một chút."
"A! Tôi đi? !" Không phải chứ, chính là đại nhân kia ban tặng, tôi mới có thể ở trên giường giống cương thi nằm suốt một tuần. Hiện tại muốn tôi lấy đức báo oán, là muốn tôi làm một trận đại khiêu chiến với nhân tính sao?
"chị Tịnh Nhã, chỉ có chị có cái chìa khóa nhà anh, nhờ chị giúp đỡ." Vô Thị khẩn cầu nói.
"Này. . ." Nghĩ đến tính tình bất định của Funeral kia, tôi do dự.
Đột nhiên, bên kia có người đoạt điện thoại ,giật nói: "Tịnh Nhã tỷ, cầu xin ngươi. Trở về chúng tôi mang cho ngươi túi LV mới nhất.
"Tốt, tôi lập tức đi!" Tôi một ngụm đáp ứng. Cổ nhân có câu: bởi vì tài tử, điểu vì thực vong (người vì tiền tài, chim vì thức ăn)
Buông điện thoại, tôi lập tức thu thập đồ vật, xoay người đi về phía nhà Funeral.
Nhưng vừa đến cửa nhà thì tôi lại do dự.
Nếu Funeral không ở trong nhà, tôi tùy tiện đi vào như vậy, anh có thể kêu cảnh sát hay không?
Nhưng nếu anh thật là bệnh tình nguy kịch, tôi thật không thể là thấy chết mà không cứu được?
Ai, quên đi, liền vì LV mới nhất, đánh cược một lần đi.
Nghĩ đến đây, tôi đem cái chìa khóa cắm vào ổ khóa, cửa chính mở ra.
Đẩy cửa ra, tôi đã bị hoảng sợ. Chỉ thấy Funeral nằm ở trên sô pha phòng khách, không chút động tĩnh.
Đến gần nhìn thấy thật dọa người, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, toàn thân nóng lên, môi đều bị nóng đến bong ra. Xem ra là đang phát sốt.
Tôi sốt ruột gọi anh: "Funeral! Funeral! Ngươi thế nào? Không nên làm tôi sợ."
Funeral nhắm chặt con ngươi, trong miệng thì thào nói cái gì.
"Cái gì? Anh muốn cái gì?" Tôi nhanh đem lỗ tai gần sát cái miệng của anh.
"Nước, cho tôi nước. . . . . ."
Tôi lập tức lấy chén nước, nâng anh dậy, chậm rãi giúp anh uống xong.
Tới lúc này, mày anh mới chậm rãi giãn ra ,từ từ tỉnh dậy
Sờ sờ cái trán anh, chỉ cảm thấy nóng muốn phỏng tay, tôi lắc lắc anh: "Funeral, anh chờ một chút, tôi lập tức kêu xe cứu thương đến."
Nghe vậy, anh chậm rãi trợn mắt: "Không, tôi không đi bệnh viện!"
Cơn tức của tôi lập tức nổi lên: "Đã là lúc nào, anh còn ở nơi này cáu kỉnh! Tôi nói đi thì đi!"
La xong, tôi cầm lấy điện thoại chuẩn bị kêu xe cứu thương, đột nhiên, Funeral một phen cầm tay của tôi, tôi cả kinh, di động liền rơi xuống.
Funeral cuộn thân mình, trong mắt không hề che lấp lộ ra sợ hãi: "Tôi không cần đi nơi đó, tôi hận nơi đó, tôi. . . . Tôi sợ nơi đó."
Tôi bị bộ dáng của anh dọa , đành phải theo ý tứ của anh: "Tốt, tốt, tốt. . . . Không đi, sẽ không đi."
Funeral nghe thấy cam đoan của tôi, thế này mới yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, lại lâm vào mê man, nhưng như trước cầm thật chặt tay của tôi không thả.
Lặng lẽ đưa tay rút ra, tôi lập tức đi hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt, trở về lại vào phòng bếp nấu cháo, giúp anh ăn xong, hầu hạ anh uống thuốc, sau đó lại bắt đầu dọn dẹp phòng ở.
Vẫn làm hơn hai giờ, mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Xoa chân đau nhức, tôi than thở không thôi, đời trước tôi nhất định là ác nữ đùa giỡn vô số đàn ông, cho nên kiếp này mới mang cái mệnh cực khổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...