Nghe vậy, tất cả bạn bè bên cạnh kinh ngạc nhìn tôi , chỉ nghe các cô lúng túng hỏi: "Tịnh Nhã, ông xã ngươi... anh... Thật..."
Tôi nhìn các cô, trấn tĩnh tự nhiên mỉm cười: "Thật sự, Nhiễm Ngạo chỉ có 18 tuổi."
Nụ cười kia phát ra từ nội tâm.
Nếu như không phải là đón nhận chuyện này, tôi cũng sẽ không trở lại bên cạnh Nhiễm Ngạo. Nếu chính mình đều không để ý, những người khác để ý thì có gì quan trọng, dù sao, cùng Nhiễm Ngạo kết hôn chính là tôi.
Hồ Nghi Dĩ đối với tôi như không có chuyện gì xảy ra cảm thấy kinh ngạc, cô cẩn thận tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của tôi, muốn từ trong tìm ra dấu vết có lợi cho cô, nhưng vô ích. Đột nhiên, ánh mắt của cô chuyển qua phía sau thân thể của tôi, trên mặt bày ra vẻ mặt yêu hận đan xen.
Còn chưa kịp quay đầu lại, một đôi tay dịu dàng ôm chầm bờ eo của tôi, tôi ngẩng đầu, nhắc tào tháo tào tháo đến.
"Hồ tiểu thư cũng tới." Nhiễm Ngạo nhìn Hồ Nghi Dĩ, trong tươi cười tràn đầy lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén mà tối tăm, trong thanh âm không có có một tia tình cảm: "Chúng tôi cho là Hồ tiểu thư có nhiều chuyện bận rộn, không muốn lải nhải, liền không có báo cho ngươi. Kết quả Hồ tiểu thư thần thông quảng đại, ngay cả thiệp mời cũng không có cũng thuận lợi tiến vào."
Rõ ràng ngầm nói cho tất cả Hồ Nghi Dĩ không mời mà tới.
Nghe vậy, Hồ Nghi Dĩ vừa thẹn vừa giận, giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, dù sao ở chỗ này của tôi cũng không chiếm được tiện nghi gì, chỉ đành phải xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô, tôi đã không có quá nhiều cảm giác .
Ở trong thế giới của cô, một khi yêu, người khác nhất định phải yêu cô lại, nếu không, vậy đối phương chính là làm cô xấu hổ. Cô liền có quyền lợi yên tâm thoải mái đi báo thù.
Cô vĩnh viễn không hiểu rõ, không có người nào nhất định phải yêu người nào.
"Có mệt hay không, anh cùng em đến bên kia nghỉ ngơi." Nhiễm Ngạo sủng nịch hỏi.
Tôi biết anh là sợ tôi bởi vì anh mà gặp khó khăn ở trước mặt bạn bè, cố ý muốn giải vây cho tôi.
Ha hả, bây giờ người quan tâm chuyện này lại là anh.
Tôi lắc đầu, cười nói: "Chúng ta đang đàm luận về anh đấy."
Anh nhìn tôi, há hốc mồm, nhưng không có nói gì, trong mắt có vẻ không thể tin, bộ dáng nhìn qua ngây ngốc, khả ái cực kỳ.
"Các bồ biết không, lúc tôi biết anh ấy chỉ có 18 tuổi, liền bị sợ hãi, phải biết rằng, tội dụ dỗ thiếu niên cũng không nhẹ a." Tôi cùng các cô mở ra vui đùa.
Nghe vậy, mọi người ngăn không được cười ra tiếng, bỏ qua nặng nề cùng xấu hổ vừa rồi .
Nhiễm Ngạo nhìn tôi, trên mặt tràn đầy vui mừng. Anh biết, tôi có thể trò chuyện vui vẻ như thế, cho thấy tôi đã thông suốt việc này.
"Anh đi lấy chút đồ ăn cho em." Nhiễm Ngạo dịu dàng nói.
Tôi gật đầu, để anh đi, sau đó nhìn những khuôn mắt phía trước vẫn như cũ là vẻ mặt hâm mộ.
"Tịnh Nhã, ông xã bồ rất quan tâm người, ánh mắt anh ấy nhìn bồ thật là cưng chìu bồ tới cực điểm!"
"Khó trách gần đây lưu hành chị em yêu nhau, thì ra là những tiểu đàn ông này đều tốt như vậy, các cô ấy cũng không nói cho tôi."
"Đúng vậy, mẹ tôi cũng đã nói với tôi, tìm đàn ông phải xem tuổi "tâm lý" của anh ta, có mấy đàn ông rõ ràng đã đứng tuổi, còn giống như đứa bé cần người chiếu cố, thật sự quá làm cho người tôi không nói được lời nào ."
"Tịnh Nhã, đợi lát nữa nhớ kỹ đem hoa cưới đưa cho tôi, tôi cũng muốn dính vận may của bồ."
"Đâu được như vậy, mọi người công bình cạnh tranh, người nào cướp được thì người đó được. Tịnh Nhã, nhanh chóng thảy đi."
Tôi đứng ở trên bàn, đem mặt chôn ở bên trong hoa cưới, thật sâu ngửi hương thơm ngọt ngào kia, sau đó, dùng sức đem hoa cưới ném về phía sau, trong đám người lập tức truyền đến tiếng gào vui thích.
Tôi ngẩng khuôn mặt, trong lòng một mảnh trong vắt rõ ràng.
Cuộc sống sau này, sẽ là một trang mới trong cuộc sống của Vệ Tinh Nhã, phía trên sẽ có nụ cười, cũng không thiếu nước mắt. Nhưng bất luận như thế nào, giờ phút này xoang mũi tràn đầy hơi thở hạnh phúc sẽ vĩnh viễn khắc sâu tại trong đầu tôi.
"Mệt chết đi được." Trải qua một ngày chiến đấu hăng hái, hôn lễ của chúng tôi rốt cục viên mãn hạ màn. Giờ phút này, thể lực của tôi đã nghiêm trọng chống đỡ hết nổi, chỉ có thể ngã xuống giường hữu khí vô lực oán trách .
Nhiễm Ngạo nằm sấp ở bên cạnh tôi, dùng cái lỗ mũi cao thẳng thanh tú nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của tôi, tôi không khỏi mặt nhăn mày nhíu, thật là bội phục anh còn có tinh thần tốt như vậy.
"Không nên náo loạn, em muốn ngủ." Tôi nhắm mắt lại, từ trong cổ họng phát ra tiếng kháng nghị rất nhỏ.
"Tắm rửa xong ngủ tiếp." Anh ở bên tai tôi dụ dỗ nói.
"Em không có khí lực." Đây là lời nói thật, tôi cũng muốn hảo hảm tắm một chút, nhưng có lòng mà không đủ lực.
"Như vậy..." Nhiễm Ngạo gần sát tôii của tôi, giọng nói mập mờ: "Để cho ông xã em là anh đây làm thay được không?"
Tôi không khỏi mở mắt, lấy tay khẽ vuốt trước ngực của anh, khiêu khích cười: "Chẳng lẽ, anh sẽ không sợ... Nhóm lửa trên người? Tình huống bây giờ của em chắc là không giúp ngươi diệt được."
Nhiễm Ngạo tiến tới gần tôi, ánh mắt lóe sáng, sau đó không có hảo ý cười một tiếng: "Việc này không phải do em."
Không thể nào, sâu ngủ của tôi lập tức chạy trốn hơn phân nửa, khó có thể nào anh thật sẽ xuống tay với phụ nữ có thai như tôi?
Không đợi tôi kịp phản ứng, Nhiễm Ngạo liền đem tôi ôm vào trong lòng, đi vào phòng tắm.
"Nhiễm Ngạo, làm người là phải có chút nhân tính!" Tiếng kêu thảm thiết của tôi vang lên trong phòng tắm.
"A ~~ "
"Dạ ~~ "
"Nga ~~ "
"Vệ Tịnh Nhã, không nên phát ra loại thanh âm này!" Lông mày của Nhiễm Ngạo không ngừng nhảy lên, nhẫn nại một lúc lâu, rốt cục lên tiếng ngăn tôi lại.
"Biết rồi." Tôi cũng không phải cố ý, chỉ có thể trách kỹ thuật xoa bóp của anh quá cao siêu, hại tôi thở dài lên tiếng.
Quả nhiên Nhiễm Ngạo vẫn có thể lấy đại cục làm trọng, ở trong phòng tắm buông tha cho tôi một lần, chẳng qua là đem tôi rửa thật sạch sẽ, sau đó vừa giúp tôi xoa bóp thắt lưng đau nhức, hầu hạ đến thư thư phục phục (thư giãn, thoải mái).
Tôi nằm ở trên giường, hưởng thụ sự xoa bóp của anh, nhàn rỗi hỏi: "Nhiễm Ngạo, bây giờ nên hướng em thẳng thắn về chuyện mà chỉ có con dâu nhà các anh mới có tư cách biết đến."
"Em không phải là đang oán trách mệt lắm sao? Hôm nào rồi nói sau."
Tôi bỗng nhiên đứng lên, nhìn anh chằm chằm, kiên quyết nói: "Không được, em đã hy sinh tự do cả đời để đổi lấy điều bí mật này ! Tối nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho em!"
Nhìn tôi gấp gáp như thế, Nhiễm Ngạo không nhịn được cười một tiếng, sau đó chuyển hướng ngoài cửa sổ, nói lạc đề: "Ánh trăng tối nay không tệ."
Tôi dùng sức nắm mặt của anh, nheo hai mắt lại, uy hiếp nói: "ANh cũng không nên ép em phát uy a!"
"Ý của anh là, chúng ta đến trong vườn nói đi." Nhiễm Ngạo kéo tay của tôi xuống, đem tôi ôm ra vườn, ngồi xuống trên xích đu.
Tôi ngồi ở trên đùi anh, hai tay ôm cổ của anh, lẳng lặng nhìn về phía gương mặt bị nhiễm ánh sáng trắng của anh.
Rốt cục, anh mở miệng: "Cha ruột của tôi là Tào Vĩ Kiệt."
Lần này, tôi không có quá mức kinh ngạc, bởi vì đã mơ hồ cảm thấy được điểm này.
Nhiễm Ngạo nhìn về phía bầu trời, lẳng lặng nói: "Ông ấy là học trưởng ở đại học của mẹ anh, giống như tất cả chuyện xưa, hai người bọn họ yêu nhau, rất nhanh phát triển đến trình độ bàn bạc cưới gả. Nhưng, cha ông ấy cho là con hẳn phải nên tìm thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, liền cố gắng phản đối hôn sự của bọn họ."
Tôi lẳng lặng nghe.
Nhiễm Ngạo nhắm mắt lại: "Cho nên, ông ấy khuất phục, xa cách mẹ tôi, nhưng lúc ấy mẹ tôi cũng đã mang bầu tôi, ông ngoại sau khi biết giận đến tiến vào bệnh viện, tánh mạng đe dọa, mà lúc này, Tào gia đang đang chuẩn bị hôn lễ cho anh và một thiên kim nhà giàu."
Tôi ôm chặt Nhiễm Ngạo, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của anh.
"Hoàn hảo, sau đó ba tôi xuất hiện." Tấm lưng cứng ngắc của Nhiễm Ngạo từ từ buông lỏng xuống: "Có sự chiếu cố của anh, mẹ con anh mới còn sống sót. Những năm gần đây, anh rất yêu mẹ con anh, đối bọn anh vô cùng tốt."
"Vậy vì sao Tào Kinh Kiệt hạ độc thủ đối với chúng ta?" Tôi hỏi.
"Ba năm trước đây, cha ruột anh bởi vì bệnh qua đời, Tào gia tìm tới tận cửa, nói chỉ cần anh trở về nhận tổ quy tông, liền để cho tôi thừa kế vị trí tổng giám đốc Tào thị. Nhưng anh cự tuyệt, anh không muốn gặp lại những người lãnh khốc kia." Sắc mặt Nhiễm Ngạo dần dần âm trầm: "Nhưng, Tào Kinh Kiệt lại cho là anh sẽ cùng hắn tranh đoạt Tào thị, cho nên, liền tìm người muốn vĩnh viễn trừ đi anh."
Nhớ tới tai nạn xe cộ đêm đó, lòng tôi như cũ vẫn còn sợ hãi, không khỏi run rẩy một trận.
Nhiễm Ngạo vội vàng ôm sát tôi, hướng tôi bảo đảm: "Em yên tâm, anh đã đã cảnh cáo hắn, hắn sẽ không dám có hành động gì nữa."
Tôi an tâm, lại không khỏi có chút chua xót, thì ra, thân thế Nhiễm Ngạo lại phức tạp như thế.
"Tốt lắm, đi qua đã qua, tương lai của chúng ta mới là quan trọng nhất." Nhiễm Ngạo cười nhìn về phía tôi, mặt của anh ở dưới ánh trăng như nước lộ ra vẻ mê người cực kỳ, anh hôn hít lấy trán của tôi: "Thật xin lỗi, anh không có ngờ tới Hồ Nghi Dĩ đem tới khó khăn cho em. Bất quá, tôi thật cao hứng em giới thiệu chân thật anh với bạn của em."
Tôi che cái miệng của anh, cười lạnh: "Đừng tưởng rằng như vậy sẽ không có chuyện, anh nói rõ ràng cho em, anh có phải nói với Hồ Nghi Dĩ sẽ không ở cùng phụ nữ lớn hơn anh hay không? Vậy tại sao anh muốn kết hôn với em?"
"Bởi vì em là Vệ Tịnh Nhã." Nhiễm Ngạo nhìn tôi thật sâu.
"Miệng lưỡi trơn tru." Tôi nắm mũi của anh: "Bất quá, miệng của anh thật đúng là độc, lại nói với một nữ sinh thích anh những lời như thế."
Nhiễm Ngạo đàng hoàng nói: "Nếu như đối với đối phương không có hứng thú, cũng đừng có cho cô ta hy vọng. Những điều em vừa nói là sợ cô bé thương tâm, cho nên đàn ông không muốn cự tuyệt cô ấy căn bản là muốn chân đứng hai thuyền, hưởng thụ tư vị được yêu. Khiến cho đối phương đối với ngươi tuyệt vọng mới là biện pháp giải quyết tốt nhất."
Nghe vậy, tôi không khỏi thấy may mắn. Bằng điều kiện của Nhiễm Ngạo, khẳng định không thiếu phụ nữ theo đuổi, hoàn hảo anh sử dụng chiêu này, ngăn chặn những cuồng phong sóng điệp (giớ lớn sóng bướm) này, nếu không tôi phải bận rộn .
Một trận gió thổi tới, tôi cảm thấy có chút lành lạnh, liền co rúc ở trong ngực của anh, đem lỗ tôii dán tại bộ ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, mí mắt từ từ nhắm lại.
"Tịnh Nhã." Nhiễm Ngạo nhẹ giọng gọi tôi.
"Uh." Trong cổ họng tôi bật ra tiếng vang mơ hồ.
"Anh yêu em." Chỉ nghe thấy Nhiễm Ngạo nhẹ nhàng nói bên tôii tôi, trong thanh âm có nhu tình vô hạn.
Bên miệng của tôi tràn ra nụ cười thỏa mãn, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Cây phong linh màu trắng mộc mạc thanh nhã, thu hải đường[1] mềm mại non nớt đáng yêu theo thứ tự nở rộ, hiện giờ trong đình viện là thế giới của hoa khổng tử[2], nhìn lại một cái, rực rỡ như lửa, đuổi đi không ít giá lạnh.
Lễ giáng sinh sắp tới.
Mỗi ngày ăn gì đó, đọc sách, nghe âm nhạc, chờ Nhiễm Ngạo về nhà, cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như thế, cẩn thận thử nghĩ xem thật đúng là mờ mịt.
"Ngày sinh theo dự tính là lúc nào?" Thịnh Hạ hỏi.
"Tháng 1 ngày 23."
"Đó không phải là sắp tới rồi sao?" Thịnh Hạ sờ sờ bụng của tôi: "Như thế nào, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...