Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người


"Nhưng Cung Viêm cam tâm tình nguyện vì bồ buông tha cho hết thảy a!" Tôi nhắc nhở nó.
"Thế giới của anh ta đã dung hợp với hô hấp của anh ta, máu của anh ta. Muốn thoát khỏi, nói dễ vậy sao. Mình không dám để cho anh ta thay đổi, mình không đáng giá được anh làm như vậy." Nói đến đây, Thịnh Hạ lộ ra nụ cười lạnh lẽo xinh đẹp: "Mình không muốn có một ngày, anh ấy sẽ say rượu van xin mình để anh ấy trở về."
"Thịnh Hạ, đó là chuyện xưa của cha mẹ bồ, cùng một chuyện xưa sẽ không liên tục phát sinh hai lần." Thịnh Hạ đáng thương, vẫn còn sống ở trong cái bóng của cha mẹ.
Thịnh Hạ chặt cắn môi dưới, cho đến trắng bệch: "Người khác nói mẹ con tướng mạo tương tự thì vận mệnh cũng cực kỳ giống nhau. mình xem qua hình mẹ tôi, tựa như câu nói kia, mình và mẹ như cùng một khuôn mẫu in ra. Mình không có dũng khí đi tranh đấu với những lời này. Bây giờ mình chỉ muốn cùng Diệp Nghị ở chung một chỗ, chúng mình có hạnh phúc."
Tôi không đành lòng vạch trần cô, nếu như Cung Viêm không phải như trong lời nói, bọn họ tuyệt đối là một đôi do trời đất tạo nên, nhưng, Cung Viêm...
"Tốt lắm, ăn nhanh lên một chút, đợi lát nữa Nhiễm Ngạo về nhà không thấy bồ lại niệm." Thịnh Hạ cầm lấy chiếc đũa một lần nữa, không muốn bàn về cái đề tài này. nữa
Nhưng, trong lòng tôi vẫn bị một tảng đá lớn đè ép, do dự hồi lâu, rốt cục ấp a ấp úng hỏi: "Lâm Dã... Anh ấy gần đây như thế nào?"
Nằm viện mấy ngày qua, Lâm Dã không thấy tung tích, mà tôi thì cố gắng không đi hồi tưởng chuyện ngày đó, nhưng bất luận như thế nào, chuyện sẽ không bởi vì sự tránh né của tôi mà biến mất.
"cũng không biết," Thịnh Hạ lắc đầu: "Ngày đó trở về, liền nhìn thấy Lâm Dã té trên mặt đất, trong miệng không ngừng kêu tên của bồ, sau đó Cung Viêm đưa về, sau đó mình cũng chưa có gặp lại anh ấy."
Nghe vậy, lỗ mũi của tôi chua xót một chút,
"Lâm Dã cũng vẫn yêu bồ." Thịnh Hạ lẳng lặng nói.
"Mình không biết, mình thật không biết." Nước mắt rơi ở trong ly trà trước mặt, tạo nên một vòng rung động. Tôi tên ngu ngốc này, lại ngay cả cái này cũng không có cảm giác được.
"Đó là bởi vì anh ấy không muốn làm cho bồ biết." Thịnh Hạ ngưng mắt nhìn tôi: "Bằng tính cách của anh ấy, nếu quả thật muốn cùng bồ ở chung một chỗ, cái gì cũng ngăn không được anh ấy, có thể ngăn lại anh ấy chỉ có chính anh ấy."
"Tại sao... Anh ấy không nói ình?" Tôi lẩm bẩm thuyết.

Nhưng, nói cho tôi biết thì thế nào? Lịch sử sẽ viết lại sao?
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, nhưng trong lòng tôi vẫn là trời đầy mây xám xịt.
Đang lúc ấy thì điện thoại di động vang lên.
"Nhất định là Nhiễm Ngạo gọi tới thúc giục bồ." Thịnh Hạ lấy tay phủ trán: "Mau nghe xem, nếu không anh ta thật cho là mình đem bồ bán đi."
Tôi cười khổ, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời ngây người, là... Lâm Dã!
"Là Lâm Dã!" Tôi thấp hô ra tiếng, điện thoại di động giống như miếng đồng thiêu đốt bàn tay của tôi, đau đến chân tay tôi luống cuống. Làm sao bây giờ? Anh sẽ nói gì? Tôi sẽ trả lời cái gì? Lòng kịch liệt nhúc nhích.
Đột nhiên, điện thoại di động bị đoạt đi, chỉ thấy Thịnh Hạ bấm nút trò chuyện, sau đó đem điện thoại di động đưa cho tôi, cho tôi ánh mắt khích liệt: "Giải quyết nhanh."
Không có biện pháp, tôi chỉ có thể cầm lấy điện thoại di động, suy yếu đáp lại: "Alo."
"Tịnh Nhã." Thanh âm của Lâm Dã trầm thấp giống như là từ chỗ thật xa truyền đến.
Miệng tôi mở rộng, dây âm thanh lại một trận cứng ngắc, không cách nào phát ra tiếng.
"Tịnh Nhã, anh ở đối diện em, bây giờ em có thể đi ra ngoài một chút không? Anh có vài lời muốn nói."
Phía ngoài! Tôi hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy lên, nhìn ra ngoài của sổ, quả nhiên, đối diện bên đường, Lâm Dã đang ở trên xe, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
"Mau đi đi." Theo ánh mắt của tôi, Thịnh Hạ cũng nhìn thấy Lâm Dã: "Chuyện kéo dài tới cuối cùng cũng phải giải quyết, cần gì phải vì kinh nghiệm một đoạn vô vị lúc trước mà hành hạ mình đây?"
Tôi cắn chặt đôi môi, không thể không thừa nhận đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, cho nên liền hít sâu một cái, khua dũng khí lên đi về phía Lâm Dã.

Ngạo mạn bước đi thong thả, bất quá là khoảng cách một con đường thôi, tôi lại đi thật lâu.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn tới trước mặt Lâm Dã.
Tôi đứng ở trước mặt anh, cúi thấp đầu. Vốn là đã thấp anh rất nhiều, mà bây giờ, chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực rộng rãi của anh. Cảm giác được ánh mắt của anh tựa hồ ở trên đầu của tôi, da đầu của tôi một trận tê dại.
Nơi này rõ ràng là khu náo nhiệt, xe, người, hoàn cảnh huyên náo. Nhưng giờ phút này, tôi lại cảm thấy chung quanh là một mảnh yên lặng, làm cho người tôi hít thở không thông, mồ hôi từ từ thấm ra trên trán. Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi và Lâm Dã cũng sẽ có tình cảnh lúng túng như thế này, chẳng lẽ... Chúng tôi thật là không trở về được như trước sao?
Thật giống như qua một thế kỷ, cuối cùng trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ. Lâm Dã dịu dàng ân cần hỏi: "Như thế nào, chỗ bị thương còn làm sao không?"
Nghe vậy, một góc một chút trong lòng tôi liền hòa tan, lập tức đau đớn. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu, nhưng ngay sau đó hỏi: "Còn anh? Có bị sao hay không?"
"Yên tâm, quả đấm của tiểu tử kia còn chưa đánh chết anh được." Anh xoa xoa tóc của tôi, sau đó mở cửa xe, ý bảo tôi đi vào: "Nơi này quá ồn , tôi dẫn em đến chỗ an tĩnh."
Tôi theo lời lên xe, ngồi lẳng lặng.
Mở cửa sổ ra, một cỗ nhiệt gió thổi tới, bên trong chứa đầy những kỷ niệm, tôi đang nhớ lại bộ dáng buồn cười của Lâm Dã lúc thấy tôi ăn thứ gì kinh dị; bộ dáng giận mà không nói gì của anh lúc giáng sinh khi đầu bị tôi xịt đầy bông tuyết; bộ dáng anh cười nhạo dưa Thái Lang của tôi, chọc giận tôi, sau đó vừa liều mạng nói xin lỗi...
Hết thảy cũng rõ ràng giống như hôm qua.
"Đến." Lâm Dã để xe đậu ở bên ngoài một dòng suối nhỏ. Chung quanh cây mọc dày thành rừng, rậm rì xanh ngắt, ánh mặt trời trải ở trên nước suối, sóng nước lăn tăn, mùi hoa lan trắng du đãng trong không trung, hương như U Lan.
Hơi (khí) tựa như tiên cảnh.
"Xuống đây đi." Lúc tôi đang mê say ngắm cảnh đẹp, Lâm Dã đã bỏ giày ra, xuyên vào trong nước suối trong suốt: "Rất thoải mái."
Tôi cũng gấp không thể chờ cỡi giày ra, đạp vào trong nước, nhất thời, từ lòng bàn chân dâng lên một trận lạnh lẽo thấm vào ruột gan, tôi không khỏi hô ra: "Thật mát mau!"

"Như vậy mau lạnh hơn." Lâm Dã không có báo trước chút nào nâng lên nước suối đã được thổi phồng (chắc anh ấy ngậm nước trong miệng phun ra =]]), hướng tôi mà tưới, tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị tập kích thành công.
"Lâm Dã, anh ngứa da có phải hay không!" Tôi đánh trả.
Cứ như vậy, hai người chúng tôi 20 hơn tuổi bắt đầu thủy chiến, đây cũng là trò chơi từ sau khi tôi 12 tuổi sau liền không hề chơi nữa, bất quá, chỉ cần vui vẻ, cớ sao mà không làm. Cho nên, bên tôii tôi nhét đầy tiếng thét chói tôii của tôi và tiếng cười của Lâm Dã.
Chẳng qua là, tôi mãnh liệt phát hiện, trong lúc bọt nước vẩy ra, nụ cười trên mặt Lâm Dã lại ưu sầu. Tôi ngây ngẩn cả người, không chú ý, dẫm lên rêu xanh, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân ở trong nước suối.
"Cẩn thận!" Lâm Dã vội vàng đỡ lấy cánh tay của tôi: "Đừng làm rộn, lớn bụng còn lộn xộn."
Tôi vỗ ngực, trấn định lại, cho anh cái liếc mắt: "Đây giống như là anh bày ra trước a."
Lâm Dã đan tay vịn chặt tôi, đem tôi dẫn tới ngồi trên một tảng đá lớn dưới tàn cây bên dòng suối.
Dù sao cũng là phụ nữ có thai , gần đây đặc biệt dễ dàng mệt nhọc, hơi động chút liền mệt mỏi, tôi đấm nhẹ thắt lưng có chút đau nhức.
Đột nhiên một trận gió mãnh liệt thổi tới, vài cánh hoa bạch lan từ từ bay trong không trung rơi xuống, tôi đưa tay ra, chuẩn bị tiếp được.
"Anh phải đi." Bên tai truyền đến một trận thanh âm của Lâm Dã, nhẹ nhàng, nhưng giống như sấm vang đánh vào bên tôii tôi.
Tôi mãnh liệt quay đầu, chỉ thấy Lâm Dã nhắm mắt lại, hai tay chống ở phía sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá rậm rạp quăng xuống trên ngướihăn những ánh sáng loang lổ. Trên mặt của anh, một mảnh bình tĩnh.
Phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện cánh hoa trong không trung đã rơi vào suối trong nước, theo nước chảy biến mất, không còn kịp thu hồi nữa, trong lòng một trận xám xịt.
"Là bởi vì tôi sao." Tôi hỏi.
"Không, là bởi vì chính anh." Lâm Dã mở mắt, quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt lấp lánh.
"Là tự mình quyết định muốn lẳng lặng yêu em, " Lâm Dã dùng tay khẽ vuốt gương mặt của tôi, làm rõ những sợi tóc tán loạn: "Cho nên, Tịnh Nhã, không nên tự trách."
"Tại sao không nói cho tôi?" Tôi hỏi.
Lâm Dã khẽ mỉm cười, nụ cười thê lương: "anh có tư cách nói yêu em sao? Người giống anh ăn hôm nay lo ngày mai... Hoàn cảnh của anh không thích hợp với em."

"Lâm Dã..." Tôi nghẹn ngào.
"Thật ra thì bữa tối hôm anh biết em mang thai, liền quyết định làm như vậy ." Bên trong thanh âm của Lâm Dã có hết sức ẩn nhẫn bi ai: "Anh thật không có biện pháp nhìn em cùng đàn ông khác kết hôn, thật xin lỗi, anh không cách nào tham gia hôn lễ của em."
"Lâm Dã, anh còn có thể trở lại sao?" Tôi thương tâm nhìn anh.
"Chờ lúc anh đã quên em, dĩ nhiên là trở lại." Anh cố giả bộ ra khuôn mặt tươi cười: "Yên tâm, anh khẳng định rất nhanh sẽ quên em."
"Thật xin lỗi, Lâm Dã, thật xin lỗi." Giờ phút này, tôi chỉ có thể nói ra những từ vô dụng này.
Lâm Dã mở ra hai cánh tay, đem tôi kéo vào trong ngực, ngực của anh rất mềm mại, rất thoải mái.
Tôi cúi đầu, nhìn nước chảy ở bên cục đá bị ngăn lại, tạo thành dòng chảy trở về, tạo thành những cánh hoa bạch lan lưu chuyển theo nước xoáy. Mà trong nước suối thì rõ ràng đang ánh ngược ra hình ảnh Lâm Dã hôn tôi.
Động tác hết sức mềm nhẹ , giống như là sợ đem tôi đánh thức, cái loại cảm giác này hết sức quen thuộc, tôi đột nhiên hồi tưởng lại nụ hôn trong bệnh viện kia.
Thì ra, người hôn trộm người tôi, là Lâm Dã.
"Lâm Dã..." Tôi có chút ít lúng túng: "Tôi đã ba ngày không có gội đầu ."
Không thể trách tôi, thật sự là không có thói quen tắm gội ở trong bệnh viện, cho nên mấy ngày nay vẫn nhịn xuống, hơn nữa đầu tôi trời sanh đã có nhiều dầu, kết quả có thể nghĩ...
"Đoán được ." Thanh âm buồn bực của Lâm Dã vang lên trên đỉnh đầu: "Vệ Tịnh Nhã, em ngay cả kỷ niệm đẹp nhất cũng không để lại cho anh."
Tôi nhắm mắt lại, chôn sâu vào trong ngực của anh.
Lâm Dã, ngươi biết không, nếu như có thể, tôi tình nguyện cho ngươi kỷ niệm xấu nhất, để cho tôi không đáng giá được lưu lại trong lòng ngươi.
Như vậy, ngươi mới có thể nhìn thấy phụ nữ chân chính thích hợp với ngươi.
Trong gió như cũ vẫn có mùi thơm của bạch lan, chẳng qua là không biết sao, say đến mức làm đau lòng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui