Editor: Phác Hồng
Liễu Diên thích Y Mặc, hỏi cụ thể thích gì thì y chẳng trả lời được, vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ có thể đáp: Đẹp mắt!
Dĩ nhiên, nếu như y có thể gọn gàng ngay ngắn bày ra suy nghĩ của bản thân thì đã không là kẻ ngốc. Y Mặc cũng không vì vậy mà bực mình.
Vốn là kiếp thứ nhất, Trầm Thanh Hiên gầy trơ xương cũng đã trèo cao với hắn; kiếp thứ hai đại phú đại quý lại văn thao võ lược, phối với một yêu quái ngàn năm cũng miễn cưỡng thích hợp, kết quả, không chịu! Thà chết cũng không chịu buông bỏ hết thảy theo hắn.
Đến kiếp thứ ba, cái gì cũng chịu nhưng lại là đứa ngốc.
Y Mặc bực mình là phải.
Nhưng hắn khác những yêu quái thế tục, bực mình không phải vì những thứ kia mà là đứng trước đứa ngốc, hắn cũng giống đứa ngốc.
Tỷ như đêm nay, Liễu Diên ngồi trong thùng tắm nghịch nước, Y Mặc giúp y tắm, nửa chừng Y Mặc nói: “Ngốc.”
Ngốc nghiêng đầu sang. “Hả?”
Y Mặc nói: “Ngươi lại mập thêm.”
Liễu Diên nghe vậy cúi đầu nhìn. Quả nhiên dưới làn nước trong suốt, da thịt trắng mềm cũng trắng hơn mềm hơn, tròn tròn béo béo. Liễu Diên thấy sự thật bày trước mắt, sợ hãi ngẩng mặt hỏi: “Y Mặc không thích mập sao?”
Y Mặc nhìn y rồi chợt gọi: “Trầm Thanh Hiên.”
Liễu Diên hơi chậm chạp, đến lúc phản ứng thì nói: “Ta ở đây.”
Y Mặc nháy mắt, lại gọi: “Liễu Diên.”
Liễu Diên không biết hắn có ý gì, chần chờ một chút lại đáp: “Ta ở đây.” Hoàn toàn không nhìn ra đùa bỡn của người ta.
Y Mặc lại gọi: “Quý Cửu.”
Những tưởng Liễu Diên sẽ đáp lại, sau đó hắn sẽ mượn cớ trêu y cả hai kiếp trước cũng không béo như vậy để trông y phản ứng thế nào. Kết quả Liễu Diên nghe tiếng liền im bặt, rụt lui về sau như thể sợ hãi. “Không phải Quý Cửu, nốt ruồi son đã không còn, ta không phải Quý Cửu.”
Y Mặc nghe vậy sửng sốt, hỏi vì sao thì Liễu Diên đáp: “Quý Cửu không tốt, ta không phải Quý Cửu.”
Y Mặc lập tức mất hứng nhưng chẳng biểu hiện ra ngoài, chỉ hỏi: “Vì sao y không tốt?” Ai đó hồn nhiên chẳng nhận ra, bản thân đùa bỡn đứa ngốc nhưng đùa bỡn không thành lại tự mình tức giận, ấy thật buồn cười.
Liễu Diên nói: “Y đối với ngươi không tốt.” Nói xong tự mình ngẫm nghĩ, nói: “Ngươi đi tìm y, y lại ghê tởm ngươi, đó là không tốt.”
Y nói chuyện đương nhiên nhưng không biết Y Mặc chưa bao giờ nói kể về lần đầu tiên khi tìm được Quý Cửu, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Diên không biết, bản thân Y Mặc lại biết rõ ràng. Hắn thầm thở dài nhưng lười giải thích với ngốc.
Nước nguội dần, Liễu Diên được tắm sạch sẽ hệt cái bánh bao nhỏ mới hấp. Y Mặc mặc y phục cho y, thu dọn tất cả xong xuôi mới đóng kín cửa, đi vào gian trong.
Đến bên giường, Y Mặc mới nói với bánh bao nhỏ trong chăn: “Quý Cửu cũng rất tốt.”
Hắn nói rất nhỏ giống như chỉ nói cho hắn chứ chẳng để Liễu Diên nghe.
Từ trước đến nay hắn nói gì thì là thế đấy, Liễu Diên dĩ nhiên tin hắn, nhưng trong một chốc không đổi ngay được suy nghĩ —— bởi vì đứa ngốc rất cố chấp. Tuy trong lòng giãy giụa nhưng cũng thuận theo Y Mặc.
Liễu Diên nói: “Vậy ngươi gọi ta Quý Cửu, ta cũng đồng ý.”
Y Mặc xì một tiếng. “Kiếp này ngươi hết ăn thì ngủ, điểm nào hơn được hai kiếp trước?”
Liễu Diên không gấp không buồn, hơi yên lòng đáp lại: “Vậy ngươi cũng thích ta.” Giọng vang vang.
Y Mặc vốn muốn nói “ai thích ngươi”, chợt nghĩ nếu nói vậy thì cả đêm này đừng hòng yên tĩnh. Hắn đành ngậm miệng, vừa giận vừa không cam lòng nằm xuống. Đầu vừa chạm gối, Y Mặc lập tức nhận ra hắn bị đứa ngốc một câu chặn lại chẳng thể phản bác mới thật là ngốc.
Vốn định làm chút gì đó, Y Mặc đột nhiên mím môi ngồi dậy. Liễu Diên trước giờ luôn vừa nằm đã ngủ, hắn vừa nhích người thì cơn buồn ngủ ấy đã vơi bớt.
Liễu Diên ngồi dậy theo, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao, cố nhân đến thăm.” Y Mặc nói xong toan rời đi, Liễu Diên kéo tay áo hắn, đáy mắt dán chặt không cho đi. Dù ngốc nhưng vẫn biết mấy năm nay Y Mặc không kết giao với ai, là có chuyện gì đó.
Y Mặc trông thấy vẻ mặt của y thì khựng lại, sau đó xoay người hôn má Liễu Diên, bảo rằng “chẳng sao cả” liền mở cửa rời khỏi.
Ngoài cửa viện là Hứa Minh Thế. Mới vừa đến trước cửa còn chưa kịp vung tay gõ thì cánh cửa gỗ không tiếng động mở tung.
Hứa Minh Thế chẳng hề kinh sợ, sải bước vào tiểu viện rồi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lặng lẽ sáng lên giữa đêm khuya của Y Mặc.
Hai người bọn họ, một như trước phong hoa tuyệt đại, dung nhan không thay đổi; một đã râu tóc bạc trắng, nếp nhăn ngang dọc.
Quả thật là cố nhân.
Cố nhân gặp lại tự nhiên là đi thẳng vào vấn đề, không cần khoác lên những ngượng ngùng rườm rà, khách sáo của phàm nhân nơi trần thế. Y Mặc hỏi chuyện gì, Hứa Minh Thế đáp muốn nhờ hắn hỗ trợ.
Y Mặc thoáng trầm mặc, nói: “Ta không đi được.”
“Ta đã báo Trầm Giác, ngày mai hắn sẽ chạy về tiếp nhận.” Hứa Minh Thế nói: “Việc này không phải ngươi thì không được.”
Y Mặc gật đầu, thật ra hắn biết người này vội vàng tới thì hẳn có chuyện phiền toái. Hắn là yêu quái không ưa phiền toái nhưng bị Trầm Thanh Hiên kéo vào trần tục mười ba năm, sau khi y mất, ngay cả Trầm gia rơi vào tuyệt lộ cũng ra tay tương trợ; vậy thì có thể nào không giúp tiểu đạo sĩ thường đến làm khách mười ba năm ấy. Ngay cả Trầm Giác có mối thâm thù đại hận, vẫn luôn bất hòa nhưng cuối cùng chẳng thể làm gì lão đạo sĩ thường hay lui tới ấy.
Người phàm cũng nhớ đến một mặt tình cảm, tuy bọn họ là yêu quái nhưng cũng nhớ rõ mười ba năm giao tình.
Quay đầu nhìn vào kẽ hở bị ngăn lại trong phòng, Y Mặc nói: “Chút nữa sẽ đi, ngươi đợi.” Nói xong trở vào phòng.
Liễu Diên đợi hắn trên giường, thấy hắn đến rồi lại không biết nói gì cho phải. Tuy y ngốc nhưng cũng cảm giác được ít nhiều nguy cơ khi người cố nhân kia đến, y sợ Y Mặc sẽ rời khỏi.
Quả thật Y Mặc phải rời khỏi.
Y Mặc nói: “Ngày mai Trầm Giác trở về, hắn sẽ chăm sóc ngươi. Ta ra ngoài một chuyến, nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm, ngươi ở nhà chờ ta.”
Liễu Diên mở to mắt như thể nghe không hiểu, ngây ngốc nhìn hắn.
Y Mặc lại hỏi: “Nghe rõ không?”
Liễu Diên ngây người thật lâu mới ngập ngừng nói: “Nhưng… Ta với ngươi có bao giờ tách ra đâu.” Nói xong cũng không biết vì đâu, lồng ngực đau xót, khóe mắt đỏ hoe.
—— Ta với ngươi có bao giờ tách ra đâu.
Lời của đứa ngốc vốn không nên bận lòng. Nhưng Y Mặc thật sự thấy khổ sở.
Với Liễu Diên mà nói, bọn họ chưa từng ly biệt. Với hắn mà nói, bọn họ có rất nhiều lần biệt ly, hơn nữa, mỗi một lần đều rất lâu… rất lâu.
Lần này bất quá cũng chỉ nửa năm mà thôi.
Y Mặc nói: “Khóc cái gì mà khóc? Ngươi ở nhà đợi ta.”
Ngốc nhìn hắn, thật lâu mới hỏi lại: “Sẽ bình an quay về sao?”
Y Mặc cong môi. “Chẳng gì có thể tổn thương được ta.”
Hắn nói vậy, Liễu Diên cũng không lo lắng. Trong mắt y, người nọ không gì không làm được, không gì có thể tổn thương hắn. Bởi vậy có thể thấy mặc dù ngốc nhưng giống hệt với hai kiếp trước, y có một đôi mắt vô cùng sắc bén.
Cũng bởi vì y ngốc nên không hề biết có thể tổn thương Y Mặc ngoại trừ bản thân Y Mặc, còn có y.
Y Mặc khom người hôn trán y. “Ngoan ngoãn ở nhà nghe lời Trầm Giác, đợi ta trở về.”
Ánh mắt to tròn ngận nước, tuy rằng không nỡ nhưng cũng không càn quấy, Liễu Diên gật đầu đáp: “Ta ngoan ngoãn, ta ở nhà đợi ngươi…”
Ta ở nhà đợi ngươi.
Vì những lời này mà Y Mặc không kiềm được nhoẻn cười, rồi sau đó rời đi.
Liễu Diên ôm chăn, lần đầu tiên không có vừa nằm đã ngủ mà ngơ ngác nhìn cửa phòng lần nữa đóng lại, cả đêm thức trắng. Y Mặc đi rồi.
Lúc Trầm Giác đến nhìn thấy Liễu Diên mặt đầy nước mắt nhìn chằm chằm cửa phòng. Lặng lẽ thở dài, Trầm Giác biết bản thân trách nhiệm trọng đại, thiếu một cọng tóc phụ thân sẽ đập nát hắn.
Bước đến dụ dỗ khuyên lơn, Liễu Diên xuống giường không muốn hắn giúp, tự mặc y phục, rửa mặt rồi yên lặng ngồi trước bàn ăn cơm.
Cơm nước xong lại quay về giường ngủ. Buổi tối tỉnh lại, chỉ đơn giản rửa mặt chải đầu, ăn xong cơm chiều thì lại đi ngủ.
Ngày hôm sau, hết thảy như cũ.
Tối ngày thứ ba, Trầm Giác đun nước rồi mang thùng tắm vào phòng, Liễu Diên cũng không muốn hắn giúp, tự đóng cửa phòng yên lặng tắm rửa.
Không có Y Mặc, dường như y trưởng thành sau một đêm. Trong trí nhớ của Trầm Giác, ngốc ấy vốn dĩ cả cơm cũng không biết ăn, hiện tại đã có thể xử lí chuyện bản thân rất tốt.
Ngoại trừ buộc tóc.
Y chẳng biết buộc tóc, ngày xưa việc này đều do Y Mặc làm. Y phục có thể học làm sao để mặc vào, nhưng buộc tóc lại làm khó y. Sau khi thử vài lần đều thất bại, Liễu Diên quẳng lược gỗ, xé một mảnh áo choàng làm vải rồi lỏng lẽo buộc lại.
Đến tối khi Trầm Giác thấy miếng vải kia liền nói: “Màu trắng là để tang.”
Liễu Diên lập tức kéo xuống, từng sợi tóc lũ lượt rơi.
Mí mắt Trầm Giác khẽ giật, hắn mơ hồ thấy được từ trên người y bóng dáng nghiêm khắc quyết liệt của cha. Cả tháng nay, Liễu Diên một chữ không nói, không ồn cũng không nháo, yên lặng canh giữ trong phòng.
Lúc Trầm Giác xuống núi đã biết y ngại phí lời, cũng chưa từng nghe y lưu loát nói một câu đầy đủ nên hắn không để trong lòng.
Một tháng sau, Trầm Giác thấy y mỗi ngày ăn được ngủ đầy nhưng dưới tốc độ mắt thường không thấy mà chậm rãi gầy yếu, hắn biết cứ đà này thì không được.
Mặc kệ Liễu Diên phản kháng thế nào, hắn dẫn y xuống núi, dạo chơi khắp thành trấn.
Dọc đường đi Liễu Diên chẳng chịu hợp tác, chỉ cần Trầm Giác không chú ý liền quay đầu chạy ngược về, ra sức liều mạng muốn về lại trên núi. —— Y đã hứa với Y Mặc, ở nhà ngoan ngoãn chờ hắn.
Trầm Giác bắt y vài lần, cuối cùng suy nghĩ nói: “Phụ thân không có việc gì đâu, chỉ không về ngay được, nếu ngươi không vui mà gầy dần như vậy, người trở về lại không vui.”
Thật ra chẳng có chuyện gì to tát, chẳng qua vài ba đạo sĩ và hòa thượng trong lúc hàng ma ra tay quá ác liệt, chẳng phân tốt xấu mà trảm sát toàn bộ. Cuối cùng chọc giận bọn yêu ma.
Yêu ma xưa nay không tách biệt nhưng thực tế vẫn có khoảng cách, lần này bọn chúng tụ tập một chỗ toan báo thù. Chuyện hệ trọng, Hứa Minh Thế sợ phàm nhân vô tội sẽ gặp phải một trận huyết tẩy. Lão đành mời Y Mặc đi một chuyến, giải hòa cũng được, giết cũng được; lấy đạo hạnh của Y Mặc, bọn tiểu yêu tiểu ma hoặc những kẻ đạo sĩ hàng ma chưa thoát khỏi nhục thể phàm thai đều không phải đối thủ của hắn.
Hứa Minh Thế tự biết đạo hạnh của lão, hành tẩu trong nhân gian gặp một địch thủ còn có thể ứng phó, nhiều hơn nữa chính là đường chết. Y Mặc thì khác biệt, hắn là yêu quái đã sắp thành tiên, cả hai phe đều không phải đối thủ của hắn.
Tuổi tác như lão đã sớm nhìn thấu quy luật thế gian.
Kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.
Liễu Diên nghe xong lời hắn, thật lâu sau mới gật đầu. Tự y cũng biết gần đây gầy đi rất nhiều, không còn là tiểu mập mạp Y Mặc hay trêu mỗi khi tắm nữa.
Trầm Giác thấy y đồng ý thì vội vàng lôi kéo, dẫn y rong chơi những nơi sầm uất nhất trong thành. Lúc Liễu Diên theo chân Y Mặc xuống núi cũng đến rất nhiều nơi; nhưng vì Y Mặc phải tìm một hồn một phách kia nên dẫu náo nhiệt mấy cũng quay người bước đi, hắn chưa bao giờ dẫn y chơi đùa. Nay Liễu Diên coi như mở rộng tầm mắt, biết được nhân gian có rất nhiều trò chơi vui, trêu khỉ này, đánh trống lớn này, vỗ bàn giảng thư này, dựng sân xướng hí này, còn có biểu diễn phun lửa, dùng ngực đập nát đá,… Ánh mắt y vòng đến vòng đi, ngày hôm sau đôi con ngươi đã mỏi nhừ.
Hôm sau thức dậy ở nhà trọ, rửa mặt ăn sáng xong, Trầm Giác lại dẫn y rong chơi, mệt thì dừng chân tại quán trà một lát, uống trà, ăn điểm tâm. Ngày mai hệt hôm nay, thế là đã qua hai tháng. Tuy Liễu Diên không gầy nữa nhưng cũng không béo lên. Từ đầu đến cuối y vẫn luôn nhớ mong Y Mặc.
Lòng người một khi có nhớ mong, dù là kẻ ngốc cũng nếm được nỗi khổ tương tư.
Tối đến, Liễu Diên ngồi trên chiếc giường xa lạ, xòe ngón tay tính ngày, y ở trong núi một tháng rồi xuống núi chơi hai tháng lẻ bảy ngày. Y đếm từng ngón từng ngón, bởi vì đầu óc không tốt nên phải đếm rất nhiều lần, ngày sáng lảnh mới đếm xong, Y Mặc rời đi đã hơn ba tháng, tổng cộng là chín mươi chín ngày. Y Mặc còn chưa trở về.
Liễu Diên ôm chăn, nhịn không được lại muốn khóc. Y nhớ hắn, nhớ đến xé nát tim gan.
Một trăm ngày, Liễu Diên không chịu chơi nữa, kiên trì muốn về núi. Trầm Giác khuyên mấy lần cũng vô dụng, thôi vậy, không khuyên nữa. Hắn biết có một số việc, khuyên can vốn vô dụng.
Một mình bên ngoài rất lâu, Trầm Giác đi tới đi lui liền thấy mệt mỏi, nghĩ đến Y Mặc đã tìm rất nhiều năm, không biết làm sao có thể tiếp tục kiên trì như vậy. Trầm Giác cảm thấy nếu là hắn, nhất định không kiên trì nổi.
So với ba kiếp của Trầm Thanh Hiên, Trầm Giác tự hiểu hắn chính là đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ. Lúc còn bé không nếm khổ đắng, đầu tiên là Trầm Thanh Hiên che chở, Trầm Thanh Hiên mất, Y Mặc lại che chở, che chở đến hôm nay.
Có thể nói hắn gần như không có bất lợi, càng không có nghị lực chịu khổ nhọc gì đó.
Đối với Hoàng đế, Trầm Giác thừa nhận thích, nhưng thích tới trình độ nào lại rất khó nói. Ít nhất Trầm Giác biết còn không thích đến nông nỗi có thể cô đơn lạnh lẽo tìm kiếm mấy trăm năm.
Những lúc đi trên đường một mình, Trầm Giác sẽ nhớ nhà, rất nhớ. Có lẽ lúc mới sinh đột nhiên mất cha mẹ, tuy không có trí nhớ nhưng ý thức bản năng đã nhạy bén, thế nên sau khi được Trầm Thanh Hiên nuôi dưỡng liền vô cùng lưu luyến gia đình.
Thương cha, thương phụ thân. Nhớ nhà.
Nhưng nhà đã thay đổi dáng hình, Trầm Giác sợ mỗi khi trở về. Sợ nhìn phải Y Mặc đau lòng, sợ nhìn thấy cha không tài hoa như trước.
Trên đường nặng trĩu tâm tư, Trầm Giác đi lùi về sau còn Liễu Diên vì nóng lòng nên đi đằng trước. Ngốc hoàn ngốc, ra khỏi cổng thành, đường về núi thì rất rõ ràng; mà ở trong thành, y tuyệt đối không biết đường là gì.
Mới vừa ra cổng thành một dặm liền nghe thấy từ xa xa truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, giai điệu thổi lên thật nhộn nhịp, xuyên qua không khí vọng đến tai bọn họ.
Liễu Diên đợi trong thành hai tháng biết được rất nhiều trò chơi nhưng chưa từng nghe qua nhạc khúc nào vui vẻ như vậy, y lập tức dừng bước hỏi Trầm Giác: “Gì vậy?”
Trầm Giác vừa nghe đã biết, liền đáp: “Có người đón dâu.”
“Đón dâu?” Liễu Diên mơ hồ hỏi: “Là gì? Ăn hay chơi?”
Trầm Giác cười, đành phải kéo y đến phía trước, vừa đi vừa giải thích cho y đón dâu là gì —— đó là một nam và một nữ bái thiên địa và cao đường, rồi về nhà sống chung.
Trầm Giác giải thích cặn kẽ quá trình thành thân, dường như chưa thỏa mãn lại bổ sung thêm một cái chú thích của chính hắn: Sau khi thành thân, hai người không thể tách ra mà phải luôn ở cùng nhau đến già, chết đi lại sẽ chôn cùng một huyệt.
Liễu Diên vừa nghe vừa nhìn đăm đăm về phía đội đón dâu đang tiến đến.
Đi đầu là tân lang dáng vóc thật thà chất phác, cưỡi một con ngựa cao lớn, kế tiếp là đội trống nhạc, cuối cùng là kiệu hoa đỏ thẫm nhấp nhô và tú cầu rực rỡ sắc màu.
Trầm Giác nói: “Đi thôi, có gì đẹp đâu.” Nói xong liền sải bước.
Không ngờ lúc này Liễu Diên chợt hất tay hắn ra, hệt như một tia pháo vọt đến kiệu hoa; động tác nhanh đến nỗi chẳng còn giống kẻ ngốc mọi ngày.
Đội đón dâu chợt hỗn loạn, ai cũng không lường được nửa đường sẽ xông ra một người như vậy, tựa như muốn cướp dâu mà lao thẳng tới kiệu tân nương.
Đến khi Liễu Diên luồn qua hai người khiêng kiệu, xốc lên màn kiệu thì phụ nhân hai bên mới kịp phản ứng, vừa la oai oái vừa cản y lại.
Nhưng lúc này làm sao ngăn được Liễu Diên.
Liễu Diên nhìn thấy tân nương che khăn phượng đỏ ngồi trong kiệu, cả người váy áo đỏ thẫm đoan trang ngồi, tựa hồ bị dọa, nàng chẳng dám nhúc nhích.
Liễu Diên giật khăn phượng đỏ của nàng.
Bấy giờ đã có người phản ứng kịp, vung tay lấy dụng cụ trong đội nhạc toan đánh y. Trầm Giác lập tức nhào đến túm lấy vai Liễu Diên, hất tay một cái liền cõng y trên lưng rồi chạy điên cuồng.
Hai ba cái đã mất tăm.
Chỉ còn lại một đội đón dâu không kịp phản ứng và một tân nương bị cướp mất khăn phượng.
Vì Trầm Giác chạy quá mức điên cuồng nên Liễu Diên nhắm mắt, cảm thấy hai bên tai là tiếng gió thét gào. Trầm Giác cứ vậy cõng hắn lao thẳng về núi.
Về đến nhà, lúc đặt Liễu Diên từ trên lưng xuống, Trầm Giác phát hiện mặt Liễu Diên trắng nhợt, bấy giờ mới hối hận đã chạy quá nhanh.
Mặt khác lại thấy tay Liễu Diên siết chặt chiếc khăn phượng thắm đỏ, bởi vì một đường nắm chặt như thế nên mấy ngón tay cũng đã tái đi.
Trầm Giác như có điều suy nghĩ nhìn mặt y rồi nhìn chiếc khăn phượng bị nắm chặt trong tay y, nhìn vài lần thì đã hiểu được.
Bởi hiểu nên mới không dằn được thở một hơi dài.
Trầm Giác thở dài: Người quả nhiên là cha con.
Tam sinh tam thế, chấp mê bất ngộ, chấp mê bất hối.
Trời nắng trong veo, giữa sân bày một chiếc ghế, Liễu Diên ngồi trên ghế nhắm hai mắt lim dim, dáng vẻ thật yên tĩnh. Dưới sắc nắng vàng rơm hiện lên từng đường nét nhu hòa.
Y Mặc bước vào tiểu viện, lúc nhìn thấy y nhịn không được quên cả hít thở.
Dường như chớp mắt quay lại hơn hai trăm năm trước, cũng tại tiểu viện giữa núi, hắn trông thấy Trầm Thanh Hiên thiếp đi dưới cơn nắng nhạt màu.
Bước từng bước về trước, Y Mặc rõ ràng nghe thấy tiếng tim hắn đập vang.
Liễu Diên tựa như cũng có cảm ứng, mơ màng mở mắt. Lúc nhìn thấy hắn thì bỗng dưng ngây dại.
Gần nửa năm, khổ sầu nhớ nhung cả ngày lẫn đêm rồi người này chợt xuất hiện trước mắt, Liễu Diên đứng dậy nhéo mình một cái, đau đớn khiến y tỉnh táo.
Liễu Diên bước từng bước về trước, vùi vào ngực Y Mặc, bấy giờ mới ngước mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Y Mặc, ta muốn cưới ngươi.”
—— Y Mặc, ta muốn cưới ngươi.
Tam sinh tam thế, chấp mê bất hối, chấp mê bất ngộ.
Thấy Y Mặc không có phản ứng, Liễu Diên nâng giọng lặp lại:
“Ta muốn cưới ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...